Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 39



Olderhain ngồi xổm, tay đỡ đầu Giản Dụ muốn đút nước cho cậu.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng Giản Dụ đang thiếu nước nhưng lại cứng đầu không chịu uống nước đã đưa đến bên mép mình, cứ như đang phòng bị gì đó.

Nước trong bình cũng không nhiều, không thể lãng phí nữa.

Olderhain khẽ gọi: “Dụ Dụ…”

“Ưm….” Giản Dụ không trả lời, chỉ hừ vài tiếng đầy khó chịu.

Mặt của cậu đỏ bừng vì cơ thể bất chợt nóng lên, cánh tay quơ quào: “….Nước….”

Hai mắt Olderhain tối sầm: “Đây là em muốn đấy.”

Nói xong, Olderhain uống một hớp nước, hắn không nuốt xuống mà cúi người, áp môi mình lên môi Giản Dụ.

Khi cả hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Giản Dụ có chút kháng cự đẩy ra ngoài, đáng tiếc Olderhain mạnh bạo cạy mở răng của cậu, đẩy nước vào trong.

Trong lúc mờ mịt, có lẽ do cảm nhận được mùi hương quen thuộc, chống cự của Giản Dụ càng ngày càng yếu, thậm chí còn đoạt quyền kiểm soát, cố gắng hút nước trong miệng Olderhain.

Tiếng thở hổn hển vang lên trong hang động, Olderhain chỉ có ý định đút nước muốn lùi về sau lại bị Giản Dụ quấn chặt, không để hắn đi.

Thịt dâng lên tận miệng rồi, rồng nào có thể nhịn?

Olderhain dứt khoát cúi đầu, một tay đỡ ót Giản Dụ, làm nụ hôn này sâu hơn.

Hai người đấu đá với nhau, không ai nhường ai.

Đến khi Giản Dụ tự nhận ra như thế này không thể uống nước mới đẩy hắn ra, vô lực ngã lên người Olderhain, thở hổn hển.

Olderhain dần tỉnh lại khỏi sự mê luyến của mình, hắn nhận ra không thể đút nước như vậy nữa, vì thế bình tĩnh lại nhịp thở của mình, cầm bình nước lên.

Bây giờ khi Olderhain đưa bình nước đến bên cạnh Giản Dụ, cuối cùng cậu cũng chịu uống ngoan.

Chai nước hết rất nhanh, lúc Olderhain muốn lấy bình ra, Giản Dụ lại cắn chặt miệng bình không chịu nhả: “Ưm…”

Chút xíu nước đó căn bản không thể khiến Giản Dụ thoả cơn khát.

“Tôi muốn nữa.” Giọng Giản Dụ tủi thân như bị ai bắt nạt, đôi mắt đại dương sáng ngời kia đẫm nước nhìn về phía Olderhain, làm hô hấp của hắn khựng lại.

“Chờ ta một chút.” Olderhain nhỏ giọng dụ dỗ: “Ta đi tìm cho em nhé, được không nào?”

Hắn chưa bao giờ thấy Giản Dụ thế này, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, Olderhain đã đè đối phương xuống.

Giản Dụ phản ứng chậm chạp nhìn Olderhain, hồi lâu sau mới mềm nhũn ngã ra sau.

Olderhain kịp lúc giơ tay ra đỡ được cậu, hắn lấy nón áo choàng ra khỏi không gian của Giản Dụ, sau khi lót nó dưới cơ thể cậu mới cẩn thận đặt cậu lên đất.

Sau đó hắn lấy quần áo của Giản Dụ ra mặc, mặc dù hai người lệch nhau cả cái đầu, nhưng tỷ lệ cơ thể Giản Dụ tốt, hắn có thể mặc vừa quần của cậu, mặc dù hơi chật.

Olderhain thử dò xét xung quanh một chút, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm mới đi về phía mấy căn nhà mờ mờ kia.

Trước khi đi còn nhìn Giản Dụ một cái, nghĩ đến chuyện mình không chắc chắn bản thân có thể duy trì hình người bao lâu, lúc này mới thôi không do dự nữa.

Hang động dưới đất này không biết có bao nhiêu năm lịch sử, rất nhiều dấu vết thoang thoảng mùi hương tháng năm, vừa nhìn đã biết lâu rồi không được ai ghé thăm.

Nhìn kỹ hơn, mấy cái bóng mờ mờ đó thật sự là những ngôi nhà với thiết kế độc đáo.

Đây là một tòa thành dưới lòng đất.

Olderhain cảnh giác xung quanh, hắn nghe được tiếng nước.

Đi về phía đó, Olderhain may mắn tìm được một hồ nước, hắn thấy nước trong hồ trong suốt đến mức có thể thấy đáy, lúc này mới múc một bình nước mang về cho Giản Dụ.

Lúc trở lại vị trí ban đầu, cậu chàng tóc bạc nằm trên áo choàng đã biến mất.

Mặt mày Olderhain biến sắc ngay tức khắc, hắn không ngửi được mùi xa lạ nào ở đây.

Đôi mắt vàng sậm nóng nảy, Olderhain cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, dựa vào mùi hương Giản Dụ để lại để đi tìm cậu.

Xa xa, hắn thấy Giản Dụ đang tựa vào một hòn đá, cố gắng đứng dậy.

“Dụ Dụ?” Olderhain gọi nhỏ, phát hiện Giản Dụ vẫn chưa tỉnh lại, cậu chỉ đang hành động theo bản năng mà thôi.

“Nơi đó có nước.” Giản Dụ chỉ về một phía.

Cậu là Siren, tìm kiếm nguồn nước chính là bản năng cùng chào đời với cậu, khi Olderhain đang tìm hồ nước kia, cậu đã ngửi được mùi âm ẩm trong không khí.

Đáng tiếc cơ thể mềm nhũn không có sức, đi thật lâu cũng chỉ đi được nhiêu đây.

Giản Dụ đang mơ màng cảm thấy mình đã đi được rất xa rồi, tại sao vẫn chưa đến: “Khó chịu.”

Cậu ngẩng đầu nhìn Olderhain, giơ hai tay theo bản năng: “Mang tôi qua.”

Bàn tay cầm bình nước của Olderhain căng thẳng, sau đó im lặng thở dài: “Uống cái này trước.”

Giản Dụ nhanh chóng uống hết nước trong bình, nhưng nhiêu đó không đủ, cậu tiếp tục nhìn Olderhain.

Olderhain khom lưng bế ngang Giản Dụ lên, Giản Dụ khó chịu cục cựa: “…Khó chịu.”

Đã có nước tràn khỏi khóe mắt cậu, ngay khi Olderhain tăng nhịp bước, muốn tìm hồ nước nhanh hơn một chút thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tiếng vải rách vang lên, hai chân Giản Dụ bắt đầu thay đổi, một chiếc đuôi cá màu bạc xuất hiện trong lòng Olderhain.

Đuôi cá dài khoảng hai mét, vây đuôi trong suốt như có thể chạm xuống mặt đất, tỏa sáng một cách kì lạ trong hang động âm u.

Olderhain đã từng gặp không biết bao nhiêu chuyện lạ xém nữa đã không phản ứng kịp, may mà hắn không ném người ra, chỉ ôm chặt hơn theo bản năng.

Giản Dụ biến ra đuôi cá rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều, không đau đớn như khi nãy mà lại mê man ngủ mất.

Olderhain ngừng thở, đôi mắt vàng sậm nhìn chằm chằm người như món quà trời ban trong lòng.

Không có quần áo mặc nên Olderhain để trần nửa người trên. Cũng vì thế mà hắn có thể chạm trực tiếp vào đuôi cá của Giản Dụ.

Đuôi cá kia treo một đoạn trên cánh tay hắn, nhiệt độ lạnh lẽo chui vào da khiến trái tim Olderhain đập như trống.

Cho dù Giản Dụ đang nhắm mắt nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được khác thường của cậu, cảm giác không giống mình đập vào mặt, làm người khác nhanh chóng nhận ra hai người bọn họ không chung một loài.

Vảy trên đuôi cá xinh xắn đáng yêu, những chiếc quạt nhỏ xếp chồng ngay ngắn lên nhau, Olderhain rất thích.

Chẳng qua trên chiếc đuôi như một tác phẩm nghệ thuật kia lại có một vết sẹo hằn lên thịt hồng, làm Olderhain suýt nữa không khống chế được chính bản thân mình.

Ai làm Giản Dụ bị thương?

Olderhain nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Giản Dụ, hắn có thể chắc chắn cậu không có bị thương trước mặt hắn.

Vậy tức là đã bị trước khi gặp nhau.

Điều này làm Olderhain rất khó chịu, hận không thể bắt người kia lại cho một trận nhừ tử.

Khí thế của hắn lại bùng nổ, một tay vuốt ve đuôi cá.

Đuôi cá màu bạc trơn nhẵn, làm Olderhain thích đến mức chẳng thể buông tay, chỉ muốn mãi ôm vào lòng.

Không, nhất định sẽ mãi trong lòng hắn.

Kho báu quý giá này bị rồng độc ác nhìn thấy, nó đã được định trước là của con rồng tàn bạo này.

Thời gian tốt đẹp lúc nào cũng ngắn ngủi, đường đến hồ nước không dài, chỉ nháy mắt đã đến nơi.

Ban đầu Olderhain không hiểu tại sao Giản Dụ lại thiếu nước đến thế, vô cùng yếu ớt trong sa mạc, bây giờ đuôi cá lộ ra, hắn đã hiểu hết.

Cúi người thả Giản Dụ vào trong hồ, vừa chạm vào nước, chân mày của Giản Dụ đã giãn ra, tư thế cũng thoải mái hơn, cậu không tỉnh lại mà chìm thẳng xuống đáy.

Sau khi xác nhận Giản Dụ hoàn toàn có thể hô hấp dưới nước, Olderhain không lo lắng nữa, tập trung nhìn chằm chằm cậu.

Siren tóc bạc đuôi bạc lẳng lặng ngủ say dưới đáy hồ trong vắt, giống như công chúa đang đợi chàng hoàng tử đến đánh thức mình trong truyện cổ tích.

Tiếc quá, không có hoàng tử định mệnh, chỉ có một con rồng độc ác.

Rồng độc ác lén dùng quang não của Giản Dụ chụp vài tấm hình sau đó gửi sang cho bản thân, gửi xong thì tiêu hủy chứng cứ ngay tức khắc.

Hiển nhiên, hắn chả cảm thấy hành động này của mình sai trái.

Thời gian dần trôi, sau khi được bổ sung đầy đủ nước, trạng thái của Giản Dụ càng ngày càng tốt, cậu sắp tỉnh lại.

Olderhain quyến luyến thôi nhìn, cuối cùng cũng không chịu nổi, biến thành rắn nhỏ.

Quần áo rơi xuống đầu rắn nhỏ, đôi mắt vàng kim mê man chớp một cái, sau đó nó nhìn thấy Giản Dụ đang chìm dưới ao, đuôi quơ quơ, không chút do dự bơi xuống.

Giản Dụ vừa tỉnh lại đã thấy rắn nhỏ đang bơi trước mặt mình, quan sát tình hình của mình, vừa thấy cậu tỉnh lại đã vui vẻ lắc đuôi.

Đuôi cá đã sớm bị cậu biến thành hai chân, làm Giản Dụ không phát hiện sai sai ở đâu đó.

Giản Dụ nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mất ý thức, bởi vì cậu mất sức nên bọn họ bị cuốn vào bão cát.

Nước Sam đưa cho cậu có vấn đề.

Giản Dụ cố gắng nhớ lại mùi vị của nước, khi ấy trạng thái của cậu quá kém, không thể nhận ra trong nước còn có thứ gì đó, nếu không với năng lực của Giản Dụ, cậu sẽ không mất sức nhanh đến thế.

May mắn bây giờ đã bình thường lại, Giản Dụ chỉ cảm thấy mình tràn đầy sức sống, đây là cảm giác cậu chưa từng có từ ngày đến sa mạc.

Bây giờ cậu mới chú ý rằng mình không có mặc gì hết.

Giản Dụ: “…?”

Cậu nhìn rắn nhỏ với mong muốn có câu trả lời.

Đáng tiếc rắn nhỏ chỉ dùng đôi mắt vàng kim vô tội trông sang, không có chút xíu manh mối nào.

Giản Dụ bơi lên trên, vừa trồi lên khỏi mặt nước đã thấy quần của mình bên cạnh hồ.

Giản Dụ cứ thấy có gì đó sai sai: “…”

Chẳng lẽ cậu đã tự cởi quần mình rồi nhảy xuống hồ trong tình trạng mất ý thức?

Giản Dụ không biết, cái quần bị cậu làm rách kia đã sớm bị Olderhain quăng vào xó xỉnh nào đó trong hang động.

Không ai giải thích cho cậu, Giản Dụ không thể làm gì khác ngoài thay quần, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.

Bây giờ bọn họ đang ở trong một tòa thành dưới lòng đất, kiến trúc có dấu hiệu phong hóa rất nặng, bụi bặm đã tích một lớp dày.

Giản Dụ cúi đầu kiểm tra quang não, bởi vì bão cát khiến từ trường hỗn loạn, cầu livestream cần một khoảng thời gian nữa mới có thể định vị được cậu.

Nhìn hồ nước, Giản Dụ gửi tin nhắn cho cuộc thi ý bảo mình không sao.

Nếu có thể, cậu hi vọng mình có thể vượt qua toàn bộ quãng thời gian còn lại của cuộc thi ở đây.

Nghĩ đến nóng nực khô khan trên sa mạc, Giản Dụ chỉ muốn than thở.

Bên ngoài đã trôi qua một ngày, Akin gửi tin nhắn hỏi thăm, lại là con số 999+ làm người khác sợ hãi.

Giản Dụ cũng không bị chứng ngứa mắt khi thấy ô vuông đỏ này, cậu ngó lơ.

Trên bảng điểm, các tuyển thủ đến được ốc đảo đã sớm làm nhiệm vụ, Giản Dụ bị bọn họ bỏ lại một khoảng rất xa.

Nhưng cậu không gấp gáp mà đi dạo một vòng tòa thành này trước, không phát hiện manh mối có ích gì, cũng không tìm được thứ gì để ăn.

Thức ăn trong túi dụng cụ chỉ có thể cầm cự được hai ngày nữa, cậu vẫn phải quay lại mặt đất.

Hơn nữa không biết nơi này cách ốc đảo bao xa, Giản Dụ quyết định phải lên đường sớm. 

Cậu lấy tất cả mọi thứ có thể đựng nước ra, định uống thêm ngụm nước thì phát hiện môi mình nhói lên.

Giơ tay chạm vào, thì ra môi cậu sưng.  

Giản Dụ: “…”

Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra lúc cậu mất ý thức?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.