Olderhain mở cửa xe bay chở Giản Dụ đến ngoại ô.
Nơi này là đất tư nhân, máy quay an ninh nhắm thẳng vào khách đến, sau khi xác định người đến là ai mới mở cửa cho chạy vào núi.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Giản Dụ nhớ lại những gì Hefter nói.
“Bệ hạ vẫn cho rằng mình hại chết tiền quốc vương, từ lúc ngài mất khống chế tinh thần lực, ngài không còn đến thăm bọn họ nữa.”
“Khi bệ hạ còn bé, có rất nhiều người đi theo ngài, trong hoàng cung rất náo nhiệt, nhưng sau khi hoàng thất xảy ra chuyện thì trở thành như bây giờ.”
“Hoàng hậu, xin ngài nhất định phải nói cho bệ hạ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ít nhất…ít nhất đừng đột ngột rời khỏi bệ hạ.”
Tiếng thắng xe gọi Giản Dụ tỉnh lại từ ký ức.
Đã đến nơi.
Olderhain không chuẩn bị quà cáp hay hoa quả gì, hắn tay không dắt Giản Dụ đi về phía trước, không hề giống đang tảo mộ.
Xung quanh chỉ có cây cối, không có bất kì một con đường nào, quang cảnh cũng cực kỳ hoang sơ, Olderhain giơ tay gạt nhánh cây cản đường, nhường đường cho Giản Dụ đi trước.
Giản Dụ nghe được tiếng nước chảy, sau đó mọi thứ dần trở nên rõ ràng, cả biển hoa Mainle đập vào mắt cậu.
Bên trong thung lũng có hai mộ bia được biển hoa vây quanh.
“Xoạch” một tiếng, đôi cánh lớn xuất hiện sau lưng Olderhain, hắn giơ tay bế Giản Dụ bay xuống dưới.
Giản Dụ khoác tay lên bả vai Olderhain, tò mò nhìn khắp thung lũng.
“Hoa Mainle ở Đế quốc tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.” Sau khi bế người đến trước mộ, Olderhain đã nói như vậy.
Nói xong thì im lặng.
Giản Dụ nháy mắt, rồi sao nữa?
“Ba mẹ ta đã chọn nơi này làm nơi yên giấc khi còn sống.” Olderhain trông rất không tự nhiên, hiển nhiên không quen nói những lời này.
“Đường vào đây chỉ có duy nhất một con đường khi nãy, bọn họ nói, nếu đến thăm bọn họ, một là tự đến, hai là dắt bạn lữ theo.”
Muốn xuống nhất định phải dùng hình thái nửa hóa thú mới xuống được, điều này cũng có nghĩa hắn thật lòng chấp nhận người này.
“Hừ.” Olderhain giơ tay lau mộ, ngắt một đóa hoa Mainle đặt lên mộ: “Ông già, tôi có thể lái xe bay thẳng xuống đây.”
Giản Dụ nghĩ một chút, nói thật: “Nhưng anh không làm được.”
Không chỉ thế, Giản Dụ phát hiện rất nhiều “bảo vệ” trên bầu trời.
Olderhain: “….”
Tai hắn ửng đỏ, do mái tóc quá ngắn nên chẳng giấu giếm được gì.
Có cơn gió thổi qua, hoa Mainle đung đưa theo gió cứ như có ai đó đang cười người đàn ông miệng nói một đằng nhưng tâm nghĩ một nẻo kia.
Giản Dụ nhìn ngôi mộ, hai người trên hình đang mỉm cười nhìn nhau, mặc dù chỉ còn lại tấm hình song vẫn có thể cảm nhận được tình yêu giữa bọn họ.
Cậu phát hiện, ngoại hình Olderhain giống mẹ nhiều hơn.
Nhưng độ hung ác không biết gấp mẹ bao nhiêu lần.
Hôm nay, bọn họ đã diệt toàn bộ tàn dư của phòng thí nghiệm Noah, thế lực của Nội các cũng nội thương, tinh thần lực của Olderhain đã được chữa trị xong xuôi, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt nhất.
“Dụ Dụ, em….”
“Ừ.” Chưa để Olderhain hỏi ra miệng, Giản Dụ đã trả lời trước: “Em sẽ không đi.”
Anh sẽ không một mình nữa đâu.
Đến tận khi mặt trời khuất núi, hai người mới rời khỏi đây.
Mấy ngày sau, Olderhain trở lại như cũ, thậm chí còn dính người hơn ngày xưa.
Ngay cả Đại trưởng lão dịu dàng nhất cũng bắt đầu không vừa mắt con rồng lúc nào cũng giơ đuôi tận trời này.
Cầu nối giữa Atlantis và Đế quốc càng ngày càng ổn định, kế hoạch chiến đấu với hung thú hắc ám cuối cùng cũng được đăng lên báo.
Do số lượng Siren không nhiều nên Đế quốc vẫn cần phái quân đội sử dụng đá Passa, hợp tác tiêu diệt hung thú hắc ám.
Đây là một chiến dịch lâu dài nhưng lại mang đến hy vọng mới cho đất nước.
Giản Dụ rẽ nước ngoi lên, cầm áo choàng tắm bên bờ khoác lên người.
Người máy cao khoảng nửa người chạy vòng vòng quanh cậu: “Hoàng hậu, cuối cùng ngài cũng về rồi!”
Lúc này Giản Dụ mới chú ý đến bầu trời, không biết trăng đã treo cao từ khi nào.
Trễ hơn cậu nghĩ rất nhiều, cũng không biết Olderhain có nóng lòng hay không.
Trông Kaka thế kia chắc hắn cũng hỏi nhiều lần lắm rồi.
Giản Dụ nhấc chân, đi theo Kaka đến hồ bơi trong hoàng cung.
Bên bờ hồ bơi, người đàn ông trong trạng thái bán thú hóa nằm trên ghế, cái đuôi sau lưng đảo qua đảo lại trong hồ.
Tiếng nước rào rạt liên tục vang lên, giấu đi tiếng bước chân của Giản Dụ, nhưng Olderhain vẫn phát hiện cậu đã đến.
Một giây tiếp theo, tất cả đèn trong hồ bơi tắt ngúm, Olderhain nhảy đến bên cạnh Giản Dụ, giơ tay che mắt cậu lại.
“Sao em đến đây?”
Kaka không thông báo cho hắn.
Để yên cho Olderhain che mắt mình, Giản Dụ nhướn mày: “Em dặn Kaka không thông báo cho anh.”
Nghe vậy, Olderhain liếc kế hoạch của mình, may mắn, hắn đã chuẩn bị trước.
“Ta….”
“Em….”
Hai người mở miệng cùng một lúc, sau khi phát hiện đối phương có chuyện muốn nói liền ngậm miệng.
Cuối cùng vẫn là Giản Dụ nói trước, cậu kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, ngẩng đầu nhìn Olderhain.
Nhờ có ánh trăng, tuy trời đã sụp tối nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ biểu cảm của người trước mặt.
Giản Dụ phát hiện, hình như Olderhain đang hồi hộp thì phải?
Cậu không nghĩ nhiều, lấy món đồ mình đã chuẩn bị từ trước ra khỏi nút không gian.
“Tặng anh.”
Một sợi dây chuyền vỏ sò được đặt vào tay Olderhain.
Hắn cúi đầu nhìn, vỏ sò có màu trắng bạc, không lớn bằng nửa bàn tay hắn, trông xinh xắn đáng yêu hết nấc.
Hơn nữa nó có mùi của Giản Dụ.
Olderhain mở cờ trong bụng, cẩn thận mở nó ra.
Một viên ngọc trai cùng màu vỏ sò im lặng nằm bên trong, bên cạnh còn có một chiếc vảy lớn cỡ móng tay.
“Đây là chiếc vảy đầu tiên em rụng trong kỳ thay vảy đầu tiên của mình.”
Giản Dụ không ngờ mình có thể lấy lại được nó, nhưng cũng chỉ còn duy nhất một chiếc: “Ngọc trai cũng thế.”
Nó được tạo ra vào ngày cậu được các Siren khác giải thoát hoàn toàn khỏi Mori, khi ấy cậu đứng bên bờ biển ngắm hoàng hôn. Đây là viên duy nhất, được Giản Dụ trời xui đất khiến giữ lại.
Bởi vì không cảm nhận được cảm xúc nên Giản Dụ rất ít khi khóc, viên này cũng là viên ngọc trai đầu tiên cậu tạo ra.
Mấy ngày nay Giản Dụ bận đánh bóng và mài dũa vỏ sò, dây chuyền được làm bằng giao tiêu chính tay cậu dệt, rất khó đứt.
Nhưng Giản Dụ sẽ không nói những điều này: “Không phải anh thích những thứ này sao, tặng anh đấy.”
Mong muốn của cậu rất đơn giản, Olderhain thích, vậy cho hắn.
Olderhain lập tức đeo sợi dây chuyền vỏ sò nhuốm đầy hơi thở của Giản Dụ lên, dây chuyền vỏ sò nhanh chóng hoà hợp với hơi thở của hắn, như thể sinh ra đã có.
Không ngờ Giản Dụ đột nhiên tặng quà cho mình, kế hoạch Olderhain suy tính từ lâu bị cắt ngang, hắn dứt khoát không làm màu nữa.
Hắn móc hộp nhẫn đã được chuẩn bị từ rất lâu ra khỏi túi, bên trong chính là chiếc nhẫn kim cương Giản Dụ từng đeo khi tham gia cuộc thi.
Chỉ là chiếc nhẫn đã chuyển sang màu đen, được tạo thành hình rồng ôm đá quý.
Chiếc nhẫn này được Olderhain ép vảy ngược của mình vào, do độ cứng của vảy quá cao khiến các dụng cụ trở nên vô dụng, Olderhain chỉ có thể tự thân vận động, vì thế mới chậm trễ như vậy.
Con rồng không sắc nét mấy, có vài chi tiết chưa đủ độ sâu, nhưng Giản Dụ vẫn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Cậu giơ tay chuẩn bị đeo nhẫn lên lại bị Olderhain giành trước, hắn nâng tay Giản Dụ lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.
Hai người bọn họ đã làm bạn lữ trên pháp luật, chuyện của bạn lữ cũng làm rất nhiều lần, nhưng bước chính trước khi thành bầu bạn với nhau suốt cả cuộc đời lại kéo dài đến tận bây giờ.
Chiếc nhẫn vừa như in, không biết Olderhain đo kích cỡ ngón tay của cậu khi nào.
“Anh đâu?” Giản Dụ chìa tay.
Lúc trước khi rắn nhỏ cho cậu chiếc nhẫn này, Giản Dụ không nghĩ quá nhiều, đến tận hôm nay mới biết rõ.
Olderhain lấy một hộp nhẫn khác ra khỏi túi, bên trong là một chiếc nhẫn y hệt như chiếc của Giản Dụ, chỉ là nó có màu bạc trắng.
Giản Dụ cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên chiếc nhẫn kia, cậu quan sát thật kỹ, phát hiện nó được khắc một người cá mini tinh xảo.
Do quá nhỏ nên không thể khắc rõ nét gương mặt của người cá kia, nhưng nó vẫn thể hiện rõ khí thế của hình mẫu ban đầu.
Hai mắt Olderhain hơi lóe: “Ta dùng chút vảy của em….”
Thấy Giản Dụ vẫn bình thản, hắn vội vàng nhét hộp nhẫn vào tay Giản Dụ như sợ cậu đổi ý.
Nhìn chiếc nhẫn vừa khít ngón áp út mình, mặt Olderhain trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, không nhìn ra chút hung hăng ngày thường nào: “Dụ Dụ, ta rất hạnh phúc vì em đã đến đây.”
Nếu không, đứng đây hôm nay chỉ là một tên bạo quân chỉ biết nổi điên.
Giản Dụ nhìn Olderhain, bỗng nói một câu không liên quan: “Siren có ba bài hát.”
Nhịp tim của Olderhain đột ngột tăng nhanh.
“Anh đã biết hai bài.” Giản Dụ chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, gương mặt đỏ bừng dưới ánh trăng sáng rõ.
“Bài hát thứ ba, là bài hát chỉ bạn lữ của Siren mới được nghe.”
Là bài hát cầu yêu của Siren.
Tiếng hát vang lên, vẫn là một bài hát không có lời, nó không tinh khiết như bài hát chữa lành, cũng không tàn bạo như bài hát hủy diệt, nó du dương uyển chuyển, cẩn thận bao bọc Olderhain.
Như có thể thấy một Siren ngồi trên đá ngầm trên đại dương, nhẹ nhàng đong đưa đuôi cá, miệng cất tiếng ca.
Tuy mặt của Giản Dụ vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng Olderhain nghe hiểu tất cả yêu thương cậu gửi gắm vào bài hát.
Hắn không nhịn được nữa, ngay khi giai điệu cuối cùng biến mất, Olderhain ôm chầm người vào lòng, cái đuôi rục rịch từ lâu lập tức nhào lên quấn chặt người trong lòng, kéo hai người lại gần nhau.
Hắn hôn lên đuôi mắt Giản Dụ, má Giản Dụ rồi đến đôi môi mềm mại của cậu, còn có chiếc cổ thon dài và xương quai xanh lúc nào cũng quyến rũ hắn.
Đuôi rồng không cho Giản Dụ lùi về sau, cậu hoàn toàn không chống đỡ được Olderhain như vậy, giơ tay muốn đẩy đầu hắn ra, cuối cùng cổ tay cũng bị hắn túm lại hôn lia lịa.
Giản Dụ cố gắng đè tiếng thở dốc chực trào khỏi miệng xuống, nói một câu hòng đánh trống lảng: “Ở dưới biển sâu, Siren đều dùng võ lực để quyết định vị trí.”
“Vậy giờ chúng ta cần chiến một trận?” Giọng Olderhain khàn khàn, cơ thể dính cứng ngắc vào cơ thể Giản Dụ, để cậu cảm nhận cơ thể mình.
Nhớ đến lời của Đại trưởng lão, Giản Dụ cho rằng mình không thể thua nên gật đầu.
Nhưng cậu nào biết “chiến” của Olderhain không phải chiến như cậu nghĩ.
Cuộc chiến này rất dài, hồ bơi cứ róc rách, hai người “đánh” cả đêm.
Đến khi Giản Dụ tỉnh dậy thì bầu trời đã sáng choang, chẳng biết cậu đã quay lại phòng ngủ hồi nào.
Cuộc chiến này làm Giản Dụ ê ẩm cả người, cậu cảm thấy chân không còn là của mình nữa.
Cậu muốn đứng dậy, hai mắt va phải chiếc bình thủy tinh đặt trên đầu giường.
Trong bình thủy tinh không phải ngọc trai xanh da trời lần trước, hắn đã sớm đổi một cái bình khác từ lâu.
Dưới đáy bình có mấy viên ngọc trai hồng nhạt nho nhỏ, trông trơn láng đáng yêu lắm.
Giản Dụ giơ tay muốn lấy bình thủy tinh, ai dè tay chưa kịp chạm vào bình, một bàn tay khác đã lấy trước, nháy mắt một cái, bình thủy tinh biến mất.
Đồng thời một cơ thể ấm áp dán sát vào người Giản Dụ, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Giản Dụ: “Buổi sáng tốt lành nha, Dụ Dụ ~”
Con rồng bự này tươi tắn khỏe khoắn, khác hoàn toàn Giản Dụ mệt bở hơi tai, hắn cầm một khay đồ ăn đơn giản, đuôi rồng sau lưng lấy gối kê sau eo cho Giản Dụ.
Còn tri kỷ vỗ một cái cho nó phồng lên.
Giản Dụ: “…”
Cậu giơ tay, ý tứ rõ ràng.
Olderhain suy nghĩ một chút, cuối cùng đặt chóp đuôi mình vào tay Giản Dụ.
Chóp đuôi còn rất không ngoan ngoãn chọt chọt lòng bàn tay Giản Dụ, y hệt rắn nhỏ chỉ biết làm nũng ngày xưa.
Giản Dụ nhịn không được, ngắt véo cái đuôi kia xả giận.
Kết quả vác cái bụng đói bị đè ra hôn một trận.
Đến khi gần chạng vạng, Giản Dụ mới kết nối với cuộc gọi từ Atlantis.
Thư ký trưởng định hỏi thăm lý do cậu biến mất cả ngày, nhưng vừa thấy dấu hôn trên cổ Giản Dụ thì anh đã im lặng.
“Bệ hạ, ngài tính cử hành lễ cưới thế nào?”
Cùng lúc đó, Olderhain mang theo chiếc yết hầu bị cắn một dấu rõ to vui vẻ kết thúc cuộc họp hôm nay.
Hefter cũng hỏi một câu giống thư ký trưởng.
“Bệ hạ, chuyện lễ cưới….”
Mặc dù không đứng cạnh nhau, nhưng hai vị quốc vương lại cho cấp dưới của mình cùng một câu trả lời.
“Địa điểm tổ chức là ở Atlantis.”
Đây sẽ là một đám cưới, ở nơi sâu thẳm dưới đáy đại dương