Giản Dụ bất ngờ phát hiện một lối đi đến thế giới khác ở Atlantis.
Qua đủ loại điều tra khác nhau, Giản Dụ biết thế giới bên kia chính là quê hương của Siren.
Nhớ lại tình cảnh hung thú hắc ám tàn phá bừa bãi mình từng thấy ở bên kia, Giản Dụ quyết định đến đó một mình rồi mới quyết định có để Siren đến giúp đỡ hay không.
Rồng lớn màu đen che khuất bầu trời, đuôi quét đến đâu thì hung thú hắc ám biến mất đến đó, hung thú hắc ám đầu đàn bị tiêu diệt, đàn hung thú hắc ám như rắn mất đầu, nhanh chóng bị quân đội xử lý.
Olderhain đổi về hình người, mặc quân trang phanh ngực, để lộ cơ ngực săn chắc. Đôi ngươi màu vàng đồng đầy bạo ngược, khiến mọi người không dám đến gần.
Hắn chậm rãi bước đi trên chiến trường, hít đầy buồng phổi mùi thuốc súng trong không khí, không mặc bất kì bộ quần áo phòng hộ nào, cũng để mặc sương mù của hung thú hắc ám dính lên người.
Đột nhiên Olderhain dừng chân, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cách đó không xa.
Giản Dụ im lặng giải quyết hung thú hắc ám trong tối, lúc cảm nhận được tầm mắt sau lưng, vừa quay đầu đã thấy Olderhain.
“Cậu là ai?” Olderhain bước lại gần Giản Dụ, chiều cao mét chín làm người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Nhận ra đây chính là rồng lớn trên bầu trời khi nãy, Giản Dụ suy nghĩ xem nên chào hỏi đối phương thế nào, dù sao cái chuyện đi qua thế giới khác hơi ảo diệu.
“Bị cuốn vào đây?”
“….Ừ.” Giản Dụ chưa nghĩ ra lý do “ừ” theo bản năng.
“Theo ta.” Olderhain cũng không hỏi nhiều, hắn nhấn gì đó trên quang não, sau khi thấy Giản Dụ đi lại bên cạnh rồi mới dẫn đường về căn cứ.
Cả đường đi không nói gì với nhau, Giản Dụ cứ thế theo sau Olderhain đến căn cứ quân đội, người nào nhìn thấy bọn họ từ xa cũng cúi đầu không dám nhìn.
Thấy thế, Giản Dụ suy nghĩ, cậu đang tìm người có chức có quyền một chút, tình hình này có lẽ Olderhain không phải người bình thường.
“Uống ngụm nước trước đi.”
Đến từ tin tưởng không tên, Giản Dụ nhận ly nước uống một ngụm, chưa để cậu sắp xếp từ ngữ xong, cả thế giới đã bắt đầu quay vòng vòng.
Cậu lảo đảo đứng dậy, khó tin nhìn Olderhain, rõ ràng cậu không cảm nhận được chút ác ý nào: “Anh…”
Lời còn chưa dứt, Giản Dụ đã ngã thẳng vào lòng Olderhain.
Nhìn người đang ngủ mê man kia, Olderhain đưa một sợi tóc của cậu lên mũi, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá.”
Đến khi Giản Dụ tỉnh lại, cậu phát hiện hai tay mình bị cột trên đầu, dưới thân là giường mềm mại, ngay cả mắt cũng bị bịt kín.
Giản Dụ giật giật người, chỉ cảm thấy tứ chi bủn rủn, trong không khí thoang thoảng mùi hương kỳ lạ, có lẽ trạng thái này của cậu là do thứ kia gây ra.
Giản Dụ: “??”
Đây là sao, cho dù có bị bắt cóc cũng không ai trói như vậy.
Chẳng lẽ thân phận đến từ thế giới khác của cậu bị phát hiện rồi? Nhưng có cần phải đến mức độ này không.
Giản Dụ mím môi, cậu cảm thấy xung quanh không có ai bèn nhúc nhích ngón tay, móng tay sắc bén của Siren cắt đứt dây trói dễ dàng. Cậu chật vật đứng dậy, chưa kịp cởi bịt mắt ra đã bị người khác đè xuống.
“Đừng cử động.”
Bàn tay đè Giản Dụ xuống rất nóng, làm Giản Dụ giật mình.
Cậu nhận ra giọng nói này, là giọng của người cậu gặp trên chiến trường kia.
“Anh muốn làm gì?”
Giản Dụ không hoảng hốt, thậm chí cậu còn rất tỉnh táo, cho dù bây giờ cả người vô lực, ngay cả đi còn không đi nổi.
“Ta muốn em làm hoàng hậu của ta.”
Giọng của Olderhain trầm thấp đến khó tin trong bóng tối, đồng thời Giản Dụ cảm nhận được có một bàn tay khác ôm ngang hông mình, sau đó cậu bị ai đó kéo vào lòng.
Giản Dụ không hiểu gì hết “?”
Olderhain cũng không cần Giản Dụ trả lời mình, chỉ có tiếng sột soạt của quần áo vang lên, Giản Dụ bị ép phải nằm xuống, dựa lưng vào một bờ ngực trần trụi. Bờ ngực kia không mặc áo, làn hơi bỏng rát mơn trớn gáy cậu làm Giản Dụ chỉ muốn tránh xa.
Kết quả Giản Dụ càng bị người ôm chặt hơn.
“Không được nhúc nhích.”
Nói xong, Olderhain nhắm mắt, trong phổi toàn là mùi hương của Giản Dụ, tinh thần lực đang dao động dần bình tĩnh lại.
Không có chuyện Giản Dụ bỏ cuộc, cậu chờ một chút, sau khi chắc chắc Olderhain không có động tác dư thừa nào mới xoay mình, cơ thể dồn lực lật Olderhain lại rồi ngồi lên người hắn, cánh tay để trước yết hầu hắn, nhấn mạnh xuống: “Đây là đâu?”
Olderhain không quan tâm rằng mình đang khó thở, hắn cười nhẹ, yết hầu chuyển động trên cánh tay Giản Dụ, làm cậu hơi nhột.
Hắn giơ tay tháo mảnh vải che mắt Giản Dụ xuống, nằm bên dưới nhìn cậu, đôi mắt không giống như đang ở thế yếu, càng giống chuẩn bị ăn tươi nuốt sống người khác hơn: “Nhà tương lai của em.”
Nghe vậy, Giản Dụ cau mày, cậu càng không hiểu Olderhain muốn làm gì hơn, thể lực của cậu vẫn chưa khôi phục, duy trì tư thế này quá lâu không phải ý kiến khôn ngoan.
Giản Dụ mím môi, cuối cùng há miệng, tiếng hát dịu dàng vờn quanh căn phòng, khiến con ngươi Olderhain co lại.
“Để tôi đi.”
Ra quân bất lợi, Giản Dụ quyết định quay về Atlantis trước, quốc vương quốc gia này quá kỳ quặc, chắc chắn là cậu chưa điều tra đủ nhiều.
Sau khi xác nhận Olderhain đã bị giọng của mình điều khiển, cuối cùng Giản Dụ cũng không nhịn được, té lên người Olderhain.
Olderhain nửa ngồi dậy, cúi đầu lại gần Giản Dụ, ngay khi cậu nghĩ hắn sẽ đẩy mình sang một bên thì hắn lại ôm chầm cậu.
Đôi mắt vàng kim của Olderhain lóe lên vài tia sáng bất thường, hắn dụi đầu lên hõm vai Giản Dụ: “Sau này ta sẽ chú ý chuyện này.”
Giản Dụ trợn mắt, không hiểu tại sao lại có người miễn nhiễm với tiếng hát của Siren, vừa chuẩn bị mở miệng hát tiếp, miệng đã bị người khác chặn lại.
“Ưm…”
Nụ hôn mang theo khí thế xâm lược mạnh mẽ làm Giản Dụ phản kháng lại theo bản năng, cho dù miệng Olderhain bị cắn cho chảy máu be bét, hắn vẫn không buông Giản Dụ ra.
Không để ý đến vết thương trên khóe miệng, mắt Olderhain híp lại: “Cưng à, em làm thế chỉ khiến ta hưng phấn hơn.”
“Hừ.” Giản Dụ cười nhạt, uổng công cậu có hảo cảm với tên này vào lần đầu gặp mặt.
Cơ thể không thể nhúc nhích, Giản Dụ hung hăng cắn vào yết hầu của Olderhain.
“Ssss!”
Không ngờ Giản Dụ sẽ cắn vào đây, Olderhain đè người xuống dưới thân, bắt chước cắn lại, thậm chí còn liếm cậu.
Giản Dụ bị cắn mà da đầu tê dại, không biết Olderhain dùng sức thế nào mà như chích điện vào người cậu.
Để có thể thoát khỏi tình huống không tài nào hiểu nổi này, Giản Dụ lại sử dụng sức mạnh của Siren một lần nữa, làm sau tai cậu xuất hiện vây cá màu bạc trong suốt.
Có lại chút sức lực, Giản Dụ bắt đầu đánh nhau với người trên giường.
Cơ thể không khỏe khiến Giản Dụ lâm vào thế bị động, chẳng qua không biết hai người đánh làm sao mà lại đi hôn nhau.
“Em đừng có hối hận.” Olderhain trầm giọng nói, đôi mắt vàng kim như có thể phun ra lửa.
“Anh đến?” Giản Dụ không cam lòng yếu thế.
Kết quả của không cam lòng yếu thế chính là, Giản Dụ ngủ mê man, đến khi tỉnh lại thì mùi hương kì lạ kia đã biến mất, nhưng cậu vẫn ê ẩm cả người.
Giản Dụ cúi đầu nhìn mình, cơ thể trần như nhộng phủ đầy vết hôn lớn nhỏ từ trên xuống dưới.
Giản Dụ: “…”
Tại sao lại thế này, không đúng!
Cho dù cậu rung động với Olderhain thì cũng không nên nhanh như vậy chứ!
Chậc, Giản Dụ khôi phục tâm trạng rất nhanh, ngẩng đầu nhìn Olderhain trên người toàn vết cào đang nghịch một viên ngọc trai màu hồng.
“Muốn gì cứ nói với Kaka.” Olderhain nói, ném một cái quang não cho Giản Dụ: “Ngoại trừ rời khỏi hoàng cung.”
Giản Dụ quấn ga giường đứng dậy, nhìn Olderhain từ trên xuống, cố gắng ngó lơ viên ngọc trai trên tay hắn: “Quần áo.”
“Ta thấy em không cần nó.”
“?” Giản Dụ tức quá hóa cười, giơ chân đạp.
Thấy phong cảnh dưới mền, Olderhain bắt mắt cá chân của Giản Dụ lại: “Ta không ngại thêm lần nữa.”
“Nữa thì nữa!”
Siren chưa từng nhượng bộ trong biển sâu, cậu không tin mình thua, chắc chắn do trạng thái ban đầu của cậu không tốt.
Sau khi thêm một lần nữa, tay Olderhain nhiều thêm một bình ngọc trai hồng nhạt, Giản Dụ cuối cùng cũng có được một bộ quần áo, mặc dù bộ quần áo này là áo sơ mi của Olderhain.
Xắn tay áo dài quá cỡ lên, Giản Dụ ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.
Qua hai lần thua, Giản Dụ cuối cùng cũng nhận ra Olderhain không phải hạng dễ xơi.
Biển tinh thần của hắn rất hỗn loạn, nếu là người bình thường thì đã sớm tự tử vì quá đau đớn, nhưng Olderhain vẫn có thể nhẫn nhịn, thậm chí hành động và suy nghĩ đều bình thường.
Muốn nói chuyện với hắn thì phải chữa khỏi cho hắn trước.
May mắn ngọc đồng sinh của cậu không vỡ, nếu không Giản Dụ cũng không biết nên chữa cho Olderhain thế nào.
“Đừng nghĩ cách chạy trốn làm gì.” Olderhain vừa vào cửa phòng đã thấy Giản Dụ suy tư bèn nói.
Giản Dụ nhìn hắn một cái, không quan tâm.
Olderhain giơ tay bóp cằm Giản Dụ: “Trả lời ta.”
Giản Dụ mỉm cười, phô bày toàn bộ vẻ đẹp thuộc về Siren của mình, nhưng miệng lại nói một câu trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp ấy: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Old không muốn nghe, cho nên cúi đầu hôn cậu.
Giản Dụ ôm cổ hắn, đồng thời thả tinh thần lực của mình ra, vô tình khiến Olderhain càng hưng phấn hơn.
Khoảng thời gian này Giản Dụ quả thật không rời khỏi hoàng cung, vết hôn trên người cũng không tan hết, nhưng trạng thái tinh thần của Olderhain thì quả thật càng ngày càng tốt.
Kết quả hiện tại chính là, Olderhain càng ngày càng “mạnh bạo” hơn như sợ mình sẽ đánh mất Giản Dụ.
Làm Giản Dụ cho dù có thể lực tốt cũng chịu không nổi, sau khi xác nhận mình có thể dừng chữa trị bèn nói: “Tôi không làm nữa!”
Olderhain im lặng dừng động tác, nằm im ôm Giản Dụ vào lòng.
Ngày hôm sau, Olderhain đột nhiên nói với Giản Dụ: “Em có thể ra khỏi hoàng cung.”
“Anh chắc chắn?” Nhìn đôi mắt liên tục đổi màu của người đàn ông trước mặt, Giản Dụ nhướn mày, cố ý hỏi: “Cho dù tôi về thế giới của mình?”
“…Ừ.”
Giả vờ không nhìn thấy kiên nhẫn trong mắt Olderhain, Giản Dụ nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc của mình, biến lại nguyên hình trước mặt Olderhain sau đó quay lại Atlantis.
“Bệ hạ, bên ngoài có một con rồng!”
Chưa về Atlantis được mấy hôm, Giản Dụ đã nghe Tiki xông vào hét toáng lên.
Giản Dụ: “….”
Cậu lắc đuôi bơi ra ngoài hoàng cung, không hề bất ngờ khi nhìn thấy con rồng đen bị mấy Siren khác tấn công.
“Anh còn đánh người của tôi?”
Nghe vậy, rồng đen cứng đờ, bất động.
Hắn biến lại thành người, tội nghiệp nhìn Giản Dụ: “Dụ Dụ ơi….”
“Đi vào.”
Giản Dụ không quan tâm, xoay người vào trong cung.
Dưới đáy đại dương, cho dù Olderhain có mạnh mẽ thế nào cũng không quen được với áp lực nơi này, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm Giản Dụ, im lặng không than vãn.
“Dụ Dụ ơi, ta sai rồi.”
Thấy Giản Dụ không thèm để ý đến mình, cuối cùng Olderhain cũng mở miệng nói.
“Nếu em muốn, ta có thể ở yên trong hoàng cung của em, cũng không mặc quần áo…”
“Im đi!”
“…..A.”
“Anh còn dám mất mác?”
“Không có!”
“Hừ.”