Trời về chiều. Nắng vàng ươm dắt nhau đi tìm chỗ nghỉ, ánh sáng cuối ngày khó khăn cố vượt qua tán lá dày đặc hai bên con đường dẫn ra ngoài thành phố. Một chiếc xe nhỏ lăn bánh qua, xới tung đám lá rụng. Tiếng động cơ phá tan sự im lặng làm vài chú chim nhỏ giật mình.
Hà gia – Ngôi biệt thự cổ nổi tiếng trong vùng hiện giờ đang nằm im lìm trên đỉnh đồi xanh mướt, tách biệt và có vẻ gì đó cao sang khó tả. Tòa nhà ước chừng gần trăm tuổi, nổi bật với tông màu trắng chủ đạo được xây theo lối kiến trúc mô phỏng thời kì Phục Hưng, các cột đá ốp trắng bao quanh những ô cửa vòm chạm khắc nổi của tòa nhà ẩn hiện đằng xa.
Hà Thanh và Vân Nha lái xe lên con đường rải đá dẫn lên đồi. Không gian lập tức thay đổi, mùi hoa hồng xộc vào mũi khi chiếc xe lọt thỏm vào giữa một tập thể các mái vòm đan xen bọc quanh con đường, từng chùm hồng đỏ rực đến chói mắt tương phản với cột đá trắng, dây leo nho rủ xuống từ mái vòm. Đâu đó còn có thể nghe được tiếng nước chảy ở đài phun.
-Hai đứa đến rồi! Vào nhà đi!
Một người phụ nữ ăn mặc đơn giản nhưng tinh tế đứng sẵn ở bậc thềm hoa cương trước cửa lớn. Bà đội một chiếc mũ vành điểm hoa,vài lọn tóc hoa tiêu rủ xuống trước trán và sau đầu. Tuy đã gần sáu mươi nhưng Hà phu nhân vẫn luôn trông trẻ hơn tuổi thật của mình, gương mặt hồng nhuận, làn da vẫn còn khá xuân sắc. Ắt hẳn lúc còn trẻ phải là một mỹ nhân điên đảo thị phi.
Vợ chồng Hà gia chỉ có một mình Hà Thanh là con trai nhưng không vì thế mà nuông chiều anh một cách vô lý. Ngay từ khi còn nhỏ, Hà Thanh đã biết thế nào là sự nghiêm khắc. Có lần chỉ vì không hài lòng mà anh hất đổ thức ăn, kết quả là hôm đó bị bỏ đói, lại còn bị mắng cho một trận. Nếp sống của Hà gia trước nay vẫn rất quy củ, Hà Thanh tất nhiên không ngoại lệ.
Lúc này, anh nhìn hai người phụ nữ vừa cười nói đi vào nhà mà lắc đầu ngao ngán: “Hình như họ quên mình đang đứng đây thì phải”
Ba người đi qua một cánh cửa khác dẫn đến hành lang dài phía hông nhà để vào gian bếp. Hà Thanh còn chưa kịp thưởng thức nội thất mới được sơn sửa của tòa nhà thì đã giật mình khi thấy cha anh trong cái tạp dề màu hồng phấn với phần viền nhún bèo nhèo bằng ren đang loay hoay. Hà Minh Thành cha anh, người đàn ông mạnh mẽ từng khiến nhiều công ty đối thủ phải nhún nhường giờ đây lại đang phải vật lộn với đồ ăn. Qúa khứ và hiện thực khác xa quá rồi!
Ánh mắt Hà Minh Thành trượt qua vợ và con dâu, dừng lại trên người con trai. Một điều gì đó kì lạ hiện lên trên mắt ông rồi nhanh chóng biến mất trước khi Hà Thanh kịp nhận ra. Tuy mọi người vẫn trò chuyện bình thường nhưng bản thân Hà Thanh cũng đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn trong gia đình mình, thật sự không ổn!
Bốn người cùng dùng bữa trên chiếc bàn chạm trổ gần mái hiên. Hà Minh Thành hỏi han một chút về công việc của con trai, trong khi đó mẹ anh thì nhắc nhở vợ chồng Hà Thanh chuyện con cháu đến nỗi làm Vân Nha cảm thấy khó xử. Cô lúng túng nhìn anh. Hà Thanh cười nhẹ với Vân Nha rồi nói:
-Tụi con sẽ cố gắng. Mẹ không cần phải nhắc hoài vậy đâu! Mẹ đang làm Vân Nha đỏ ửng lên vì xấu hổ kìa.
-Thằng nhãi toàn cho qua chuyện! Mẹ cũng chả nói nhiều nữa.
Họ cứ như thế cho đến hết bữa. Nói chuyện này một ít, chuyện kia một ít, toàn là đề tài quen thuộc trong bữa cơm. Sau đó, Hà Thanh cùng gia đình xem một ít tin tức trên tivi. Nhưng những gì đang diễn ra trên màn hình lại như dòng xe đông đúc buổi chiều tan tầm lướt qua trước mắt anh , những đoạn đối thoại xung quanh hay âm thanh từ tivi phát ra cứ như đám đông ồn ào ở các phiên chợ ngày cuối tuần _ Ồn ào và nghẹt thở !
Đột nhiên, một hình ảnh lướt qua rất nhanh trên màn hình làm tim Hà Thanh thắt lại.
Xoảng!
Bàn tay buông lỏng, ly rượu anh đang cầm theo đó trượt xuống, vỡ tan trên sàn nhà. Mọi người lo lắng quay sang, mẹ Hà nắm lấy tay anh, run run hỏi:
-Sao vậy con ?
-Tay trơn quá, con đi rửa tay!
Nói xong anh mặc kệ không khí lo ngại của mọi người, đứng dậy bước nhanh về phía gian bếp. Ba mẹ Hà nhìn nhau có chút khổ sở cùng lo sợ, Vân Nha ngồi một bên mím chặt môi, hàng mi dài khẽ rủ xuống che đi suy nghĩ trong lòng.
Phía trong nhà bếp, tiếng nước từ vòi vẫn chảy đều đều. Hà Thanh đứng im lặng trong bóng tối, tay nắm chặt đặt lên kệ bếp. Thân thể anh hơi run, đôi mắt nhắm nghiền. “Nơi đó, anh biết nơi đó, chắc chắn anh đã từng ở đó”. Hình ảnh trên tivi tuy chỉ xuất hiện trong một khắc nhưng cũng quá đủ để lòng anh dâng lên một cảm giác lạ kỳ. Nó có vị ngọt, có sự lâng lâng hoan hỉ mà chỉ có niềm hạnh phúc vui sướng tột độ mới có được. Tại sao lại như vậy? Anh không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi tại sao cơ thể mình cứ vô thức rượt đuổi theo những hình ảnh kia.
Hà Thanh cố gắng trấn tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu rồi quay lại phòng khách. Không khí trong nhà lúc này thật ngột ngạt. Hai vợ chồng anh quyết định ngồi một lúc rồi từ biệt ba mẹ Hà để về nhà .
Nhìn chiếc xe từ từ rời khỏi biệt thự Hà gia. Mẹ Hà lo lắng, đôi tay run run nắm chặt tay chồng, khóe mắt đỏ hoe.
-Nó sẽ không…?
-Sớm muộn thôi! _ Hà Minh Thanh ôm vợ vào lòng rồi hai người vào nhà.
Khi Hà Thanh và Vân Nha về đến nhà thì cũng đã khá muộn, bầu không khí căng thẳng giữa hai người cũng vơi bớt. Như mọi khi, Vân Nha vào phòng chuẩn bị nước và áo quần cho Hà Thanh còn bản thân mình sang phòng tắm khác.
Một lúc sau Hà Thanh từ phòng tắm bước ra. Anh thấy Vân Nha đang dựa nửa người vào thành giường chăm chú đọc một quyển sách khá dày nói về não và các vấn đề liên quan đến nó. Vân Nha phát hiện Hà Thanh đã tắm xong, cô chỉ về phía cốc sữa ở góc bàn, miệng ly còn vương khói mờ hơi nóng. Vân Nha luôn như vậy, dù mệt mỏi hay bận rộn thế nào thì vẫn luôn nhớ đến thói quen sinh hoạt của anh. Hà Thanh cầm lấy, thổi cho nguội bớt rồi uống hết. Anh quay sang nhìn Vân Nha. Tóc cô hơi ướt, có lẽ mới gội đầu. Mái tóc mềm mại lúc này ngấm nước ôm lấy cần cổ trắng nõn của Vân Nha, kéo dài xuống phía dưới phủ lên khuôn ngực căng tròn, lớp áo mỏng khẽ chuyển động theo hơi thở.
-Để anh giúp em! _ Hà Thanh mở tủ lấy máy sấy tóc.
Bàn tay cầm sách của Vân Nha bất giác run lên, cô xoay người đưa lưng về phía anh. Hà Thanh mở máy. Anh đưa tay vén mái tóc đen ướt át của vợ, một mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi. Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng máy sấy tóc ro ro, tiếng kim đồng hồ tích tắc, tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên ngoài con đường dưới nhà,… và cả tiếng tim đập của hai người. Vân Nha cúi đầu.
Hai người họ đã có thể rất hạnh phúc, anh và cô cứ như thế này truyền cho nhau hơi ấm, cứ thế này vui vẻ mà sống. Nhưng đời có ai biết được, niềm vui chẳng tày gang*. Vân Nha biết có một số thứ đã là sự thật không thể thay đổi, dù cho cô có làm thế nào, có mạnh mẽ hơn nữa thì nó cũng đã xảy ra. Hiện tại như một bức tường to lớn án ngữ hạnh phúc của họ khiến Vân Nha giờ đây chỉ có thể kiên trì chống đỡ mà thôi. Cuộc đời này bạn chỉ có thể một là lựa chọn , hai là kiên trì …
Máy sấy im bặt. Hà Thanh để máy vào lại vị trí cũ rồi quay sang nhắc Vân Nha:
-Khuya rồi, mai em đọc tiếp cũng được.
Vân Nha im lặng gật đầu gác quyển sách lên bàn nhỏ cạnh giường rồi lặng lẽ kéo chăn. Hà Thanh cũng nằm xuống bên vợ. Anh gác tay lên trán, đôi mắt vô thức nhìn lên một vết nứt nhỏ trên trần. Không gian im lặng dường như có cả tiếng thổn thức khe khẽ.
Hà Thanh vẫn nằm im bất động. Anh quay nhìn bờ vai thon gầy của Vân Nha, lúc này bờ vai ấy tuy khẽ nhưng vẫn có thể cảm thấy được nó đang run rẩy. Cô khóc ư? Hà Thanh cảm thấy áy náy. Anh thở dài, đưa tay vòng qua cơ thể Vân Nha, nhẹ nhàng kéo cô lại sát người. Lớp áo mỏng của cô chạm vào tay anh mát rượi, da thịt mềm mại lộ ra phập phồng. Chắc Vân Nha cũng hơi bất ngờ.
Mùi sữa tắm lúc tối thơm thật. Không! Không phải thứ mùi hóa chất này. Là một thứ khác, nó thoang thoảng lúc có lúc không, vờn qua sống mũi anh như muốn thách anh bắt được. Anh hít sâu, thứ mùi này có phải bắt nguồn từ cơ thể Vân Nha không? Hương thơm này cứ lởn vởn khiến anh không thể kiểm soát, nó làm tâm trí anh xao lãng, một bóng hình nào đó hiện về. Hà Thanh vô thức siết chặt tay.
-A Thanh …! _ Có tiếng nức nở.
Tiếng kêu xoáy vào tâm trí Hà Thanh. Lý trí anh vỡ vụn, trong đầu hoa lên những hình ảnh xoay vòng không rõ ràng. Hà Thanh giật mình xoay người đè lên cơ thể mảnh mai của Vân Nha.
Roẹt !
Chiếc áo ngủ hai dây bị kéo tuột khỏi cơ thể, từng mảnh vải màu kem tung lên trong không khí. Vân Nha cố gắng chống cự, đôi tay gầy guộc che chắn cơ thể trước anh. Hà Thanh không quan tâm, anh không cần biết. Anh chỉ biết lúc này bản thân dường như đang bị một thứ quái vật gọi là hoài niệm xâm chiếm.
…Đã lâu lắm rồi, con quái vật đó đã từng là lẽ sống của Hà Thanh…
———————————–
*Hạnh phúc tày gang : hạnh phúc , niềm vui chẳng được bao lâu