Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 20: Đầu bếp và rắn (7)



Mở cổng ra, Kiều Văn thấy một sân đầy cá chết, vẻ mặt không hề thay đổi. Y từng nói với rắn tinh, nó sẽ không lấy vàng đổi đồ của người khác nữa, bình thường đều tự nấu vài món bình dân. Ban đầu toàn là thỏ hoang gà rừng, sau đó biến thành một số thứ ly kỳ cổ quái, thậm chí ngay cả chồn cũng mang v. Đương nhiên cuối cùng bị Kiều Văn không chút do dự ném mất.

“Thứ này ăn ngon không?” Ngao Tuấn dò ra từ trong đống cá, lắc lắc đầu, có một luồng dòng nước rửa sạch thân thể hắn.

“Ngon!” Kiều Văn gật đầu: “Ăn tết nên ăn cá, niên niên hữu dư (hàng năm dư thừa), ta vốn muốn đi mua, không ngờ ngươi bắt được… Còn tưởng ngươi không thích ăn cá đấy.” Nào nhím nào chuột đồng đều bắt về hết, nhưng đây là làn đầu tiên rắn tinh bắt cá.

Không phải là không thích ăn, chỉ là trước đây từng ăn rồi, bản năng cảm thấy chúng toàn mùi tanh chẳng ngon miệng tẹo nào… Ngao Tuấn ho khan gật đầu: “Ngon là được, ngươi làm đi, ta chia cho ngươi một ít.”

Mấy ngày nay nấu ăn cho Ngao Tuấn, mình cũng được chia không ít, Kiều Văn thấy mình tăng cân rồi, tự nhiên cũng cười: “Được.”

Ngao Tuấn bắt tới đều là cá nước ngọt thường gặp phía nam, trên thực đơn của Kiều Văn không có phương pháp chuyên làm mấy loại cá này, nhưng y biết phải nấu thế nào.

Dùng dao chặt băm thịt trên lưng cá mè, thêm mỡ lợn và muối quấy đều, sau đó dùng muôi múc bỏ vào nước sôi, xong một món cá viên non mềm tuyết trắng, múc ra tô vẩy hành thái, già trẻ đều thích ngon vô cùng.

Chưng chín nguyên con cá mè rồi dùng muôi cạo thịt cá xuống, bỏ xương là có thể nấu canh cá. Cho bột ngó sen vào nước canh, nấu chung với thịt cá, măng thái hạt lựu. Canh cá hoa trứng óng ánh long lanh, ăn hai bát lớn cũng không ngán.

Cá trắm cỏ có thể chặt miếng nhỏ, đầu tiên ướp với nước tương và rượu vàng, sau đó chiên dầu, cuối cùng thêm dưa muối chua ngọt, mỹ thực đặc sắc Giang Nam – cá om dưa làm xong.

Cá đầu to thì càng đơn giản, đầu cá có thể làm món canh đầu cá đậu phụ, thân cá có thái lát nấu chín, sau đó vẩy hành lá và gia vị, dội dầu sôi làm thành cá xối mỡ.

Một bàn thức ăn ngon khiến Ngao Tuấn hoa cả mắt, hắn không ngờ chẳng qua chỉ là mấy con cá bình thường lại làm ra nhiều món đến vậy, đột nhiên nhớ tới vùng biển nhà mình.

Biển của hắn nhiều cá thế kia, nếu cũng làm thành món ăn… Ngao Tuấn theo bản năng dùng chóp đuôi xoa xoa khóe miệng, chờ vết thương lành lại, nhất định phải trói Kiều Văn về nấu cơm cho mình!

Kiều Văn bưng đồ ăn lên bàn, xào thêm một đĩa cải xanh mới bưng chén cơm ngồi đối diện Ngao Tuấn, nhìn Ngao Tuấn dùng đuôi cuốn lấy một cái muỗng lớn ăn cơm.

“Mai là đêm 30, ta không bán hàng, chúng ta làm sủi cảo, thêm vài món thức ăn, cùng đón tết nhé?” Kiều Văn cẩn thận hỏi, đã lâu lắm rồi không ai ăn tết chung với y.

“Ừm!” Ngao Tuấn không chút do dự mà gật đầu.

Kiều Văn chỉ cảm thấy khắp toàn thân ấm áp vô cùng, đồng thời hạ quyết tâm chăm chỉ nghiên cứu trù nghệ.

Nếu rắn tinh vì đồ ăn mới ở lại, vậy y sẽ học nấu càng nhiều món hơn, để nó ở lại mãi thôi!

Nhất thời, Kiều Văn hùng tâm vạn trượng.

Buổi tối, Kiều Văn lên giường, Ngao Tuấn chui theo vào ổ chăn. Có điều hắn không quấn lấy Kiều Văn, chỉ gác thân rắn lên người Kiều Văn thôi.

Vảy rắn trơn trượt đã không còn khiến Kiều Văn sợ hãi, y duỗi tay vuốt ve thân rắn hơi lạnh, nghĩ xem cá tôm đông cứng bên ngoài phải làm sao. Suy đi nghĩ lại, không khỏi nhớ tới quyết định của mình lúc mới nhặt được con rắn này.

Rắn thì mấu được món gì? Canh rồng phượng khiến lão tổ tông đắc tội hoàng đế nghe đâu ngon vô cùng, ngoài ra còn có thể hầm chung với rùa đen, làm thành canh bổ. Đúng rồi, chặt khúc chiên giòn trộn với muối tiêu làm món rắn muối tiêu. Nếu xé thịt rắn thành sợi, còn có thể thêm sợi nấm hương, củ niễng non rồi xào chín…

Kiều Văn nuốt nước miếng, mơ mơ màng màng ngủ mất, Ngao Tuấn thấy thế, khẽ hừ một tiếng.

Kiều Văn nãy giờ cứ vuốt ve hắn mãi, còn dùng ánh mắt háo sắc nhìn hắn chảy nước miếng, tuyệt đối là bị dáng vẻ của hắn mê hoặc. Hắn đã nói mà, lúc trước hắn ở Đông Hải làm say mê bao nhiêu người? Một người phàm nhỏ bé cũng quỳ dưới đuôi hắn thôi.

Tuy rằng hắn rất không thích người khác mơ ước vẻ ngoài của mình, nhưng xem ở mức người này nấy ăn ngon quá mức, đành mở cho y một con đường vậy.

Chóp đuôi khoát lên cổ Kiều Văn, cảm thụ mạch đập nhảy lên, Ngao Tuấn cũng ngủ thiếp đi.

Rạng sáng hôm sau, Kiều Văn dậy nấu cơm.

Phía nam ăn tết không ăn sủi cảo, nhưng nhà y tới từ phương bắc, quen làm sủi cảo đầu năm.

Lấy tiền mua mười cân thịt lợn, Kiều Văn làm rất nhiều, phàn y ăn thì bỏ thêm bắp cải thảo, phần Ngao Tuấn thì toàn là thịt. Ngao Tuấn thích ăn thịt, y cũng bằng lòng để nó ăn nhiều chút.

Ngoài sủi cảo, Kiều Văn còn ướp muối số cả nhỏ Ngao Tuấn mang về rồi chiên giòn, làm một bàn đồ ăn tràn đầy.

Nhìn thấy món ngon, Ngao Tuấn bước không nổi nữa. Thôi được rồi, hiện tại không có chân hắn cũng không bước được, chỉ có thể dùng thân thể khổng lồ bao quanh bàn, đuôi cuốn lấy muôi bay nhanh, thỉnh thoảng Kiều Văn còn nhét vào miệng hắn mấy miếng.

Có điều mới ăn được một nửa, ngoài tường bỗng truyền đến tiếng “leng keng”.

“Làm sao vậy?” Kiều Văn không hiểu quay đầu ra xem.

“Có lẽ là mèo hoang chó hoang gì đấy.” Ngao Tuấn nhét vào miệng bảy, tám con cá nhỏ, gần đây trong nhà có mùi thơm bay ra, thu hút đám chó mèo xung quanh. Đương nhiên đều bị hắn đuổi đi hết.

Kiều Văn nấu ăn ngày càng ngon, hắn phải nuôi cho tốt, để sau này y chỉ nấu cho mỗi mình hắn, làm hết tất cả món ngon cho hắn!

Nghĩ đến chuyện tốt, đuôi Ngao Tuấn lay động càng nhanh hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.