Tương lai là gì?
Tương lai trong suy nghĩ của Dư Hạo rất đơn giản, đó là tìm được một công việc, định cư tại một thành phố đầy tươi sáng. Hai người sẽ mua nhà với nhau, cùng nuôi một con Golden, buổi sáng thì Chu Thăng dắt chó đi chạy bộ, lúc về sẽ mua bữa sáng cho y. Đến khi đó thì y mới chui ra khỏi ổ chăn, đi đánh răng rửa mặt với bộ dạng tóc tai bù xù, Chu Thăng sẽ tiện tay vỗ mông y một cái rồi vào tắm rửa để đi làm.
Vào buổi tối khi tan tầm thì sẽ mua thức ăn tươi ngon để chuẩn bị cho bữa ăn, ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm tối, Chu Thăng ngậm điếu thuốc đứng rửa bát, Dư Hạo đi làm việc nhà, sau khi xong thì lên mạng chơi trò chơi và theo dõi những bộ anime mới, khi đến 10 giờ thì cùng nhau làm một hiệp rồi đi ngủ. Đến ngày nghỉ lễ thì xách va li lên, tay trong tay cùng nhau đi du lịch…
Bằng với trí tưởng tượng nghèo nàn, thì đây là toàn bộ những hình dung của Dư Hạo về cuộc sống lý tưởng của chính mình. Đến khi già rồi, có thể cùng nhau nằm trên giường, nói: “Cảm ơn tình yêu của anh trong kiếp này, kiếp sau gặp lại.” Rồi nhắm chặt hai mắt lại, thật tốt, cùng chết, đời này cứ thế kết thúc.
Nhưng sau khi được Trần Diệp Khải nhắc nhở về việc “vòng Kim Ô có thể là vật ngăn cách linh hồn và thể xác”, Dư Hạo loáng thoáng cảm thấy mình không còn thấy sợ hãi trước cái chết nữa, liệu sau khi thân thể này chết đi, bọn họ sẽ có thể ở trong vòng Kim Ô, gặp lại nhau trong cung điện to lớn xinh đẹp kia, vẫn mãi duy trì được bộ dáng trẻ trung của mình?
“Vậy nên chúng ta sẽ sống một cuộc sống như thế.” Dư Hạo phấn chấn tinh thần nói, “Dưới tình huống không có sự hỗ trợ từ ba mình, thì anh cần bao nhiêu tiền?”
Chu Thăng có chút dở khóc dở cười nhìn Dư Hạo tính toán kế hoạch tương lai trên bàn ăn, đáp: “Giấc mơ của em thật đơn giản đấy. Tầm mấy trăm vạn.”
Dư Hạo: “Mấy trăm vạn?”
Một nhà hai phòng ngủ, một phòng bọn họ ở, một phòng còn lại làm thư phòng, thuận tiện nuôi thêm cả chó, tầm 70 80 mét vuông, có thể đi vay, hai người cùng nhau chăm chỉ, có cố gắng cả đời cũng không kiếm đủ tiền mua nhà?
“Hai trăm hai mươi vạn cả lắp đặt thiết bị.” Dư Hạo nói, “Là có thể sống một cuộc sống thoải mái ở Dĩnh thị.”
“Ừ….” Chu Thăng nghiêng đầu nhìn bảng kê của Dư Hạo, chỉ cần là người không có ham muốn vật chất quá mạnh mẽ, xem ra cũng không tính là khó khăn. Bởi vậy, khoảng năm sáu năm sau khi tốt nghiệp, họ cần tìm một công việc với mức lương hàng tháng từ 6 ngàn đến 1 vạn 2, tổng thu nhập của cả nhà gộp vào có thể đạt khoảng 1 vạn 5, như vậy có thể miễn cưỡng gánh vác được cuộc sống mơ ước của Dư Hạo.
Dư Hạo ngước lên, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Chu Thăng, lần come out này đã gây lên một trận phong ba, trong cả kỳ nghỉ lễ Tết, Chu Lai Xuân không thèm gọi cho bọn họ một cuộc điện thoại nào, kết quả chắc chắn giống như dự đoán sớm nhất của Chu Thăng, toàn bộ các khoản tiền hỗ trợ đều cắt đứt. Chu Thăng cũng tìm lại cái thẻ tài chính khởi nghiệp mà trước ba hắn đưa cho, rồi tìm một người giao hàng, mang nó đến Vân Lai Xuân, ý tứ rất rõ ràng, tiền trả lại cho ông, bà xã tôi thì tự tôi nuôi.
Tuy nhiên thì điều này cũng giúp bọn họ có thể thả lỏng tâm trí, không cần e ngại thầy cô cùng bạn bè chỉ trỏ, ngay cả ba mẹ mình Chu Thăng còn không sợ, sao phải sợ Tiết Long cơ chứ? Nếu có việc thì nói, không có việc thì mời câm miệng. Hiện tại bọn họ hoàn toàn có thể quang minh chính đại đứng cùng với nhau.
Vào đầu tuần thứ ba của năm mới, mẹ có gọi cho bọn họ một cuộc điện thoại, cuối cùng bà cũng lấy lại tinh thần để mắng Chu Thăng một chút, Dư Hạo vẫn ấn tượng nhất là câu nói cuối cùng của mẹ Chu: “Coi như xong rồi đi, cứ như vậy cũng được, thay vì việc đẻ ra một miếng thịt nướng thì không bằng khỏi đẻ, để cho cái lão già kia đoạn tử tuyệt tôn.”
Dư Hạo không dám xen mồm, đến cuối cùng, mẹ Chu còn chủ động gửi tiền phí sinh hoạt cho Chu Thăng, từ 2400 tăng lên đến 3200, khi Chu Thăng đang muốn từ chối, mẹ Chu lại nói: “Không có tiền thì mày để cho người ta đớp cứt cùng mày à? Mẹ cho mày vay, sau này đi làm rồi thì trả nợ.”
“Vậy được rồi.” Chu Thăng vốn đang dự định tìm một công việc bán thời gian để kiếm tiền, cũng hiểu được ý nói của mẹ Chu. Sau khi cúp máy, Dư Hạo nói: “Em không nghĩ đến việc sẽ tiêu tiền của mẹ anh.”
“Bà ấy cũng nói là cho vay rồi.” Chu Thăng nói, “Cứ luôn ở bên nhau thật ổn cho đến khi tốt nghiệp, em không thấy rằng thực ra bà ấy đang rất vui vẻ sao?”
Dư Hạo xù lông nói: “Vui vẻ cái quỷ ấy! Sao mà em không nghe được tí vui vẻ nào từ dì ấy vậy?”
Chu Thăng nghiêm túc nói: “Bà ấy khá vừa lòng mà, bởi vì anh đã đoạn tuyệt cùng với ba mình, có lúc anh cảm thấy, bà ấy sống cả đời này luôn phân tranh cao thấp cùng với lão già, đến nỗi không có điểm dừng.”
Khi suy nghĩ lại thì Dư Hạo thấy quả thật đúng là như thế, mẹ Chu Thăng luôn chứng minh giá trị tồn tại của mình thông qua việc chống đối lại với Chu Lai Xuân. Chu Lai Xuân không thừa nhận thằng con trai mình là đồng tính thì mẹ Chu sẽ làm ngược lại. Chu Lai Xuân cắt đứt toàn bộ hỗ trợ về kinh tế đối với đứa con này, mẹ Chu lại nguyện ý chu cấp phí sinh hoạt của Chu Thăng trong khả năng mà bà có thể cho, thái độ của Chu Lai Xuân chính là “Mày cút cho tao”, thì thái độ của mẹ Chu sẽ là “khiến cho nhà họ Chu này đoạn tử tuyệt tôn thật sự là tuyệt vời ha ha ha”, dù sao thì chỉ cần ông ta tức chết là được.
Hễ là hành vi có thể khiến Chu Lai Xuân tức chết, mẹ Chu tuyệt đối sẽ luôn giơ tay ủng hộ.
“Vậy… chúng ta phải cùng nhau cố gắng lên.”
Năm mới, Chu Thăng nhìn Dư Hạo lập ra kế hoạch mới về cuộc đời, hắn có chút thương cảm cười cười.
“Bây giờ thì học thôi.” Dư Hạo nói.
Trong cuộc sống của mỗi người đều có một giai đoạn như vậy, phải hoàn toàn rời xa khỏi sự hỗ trợ của gia đình, đi ra bên ngoài, tự mình đối mặt với cuộc sống.
Từ khi học hết cấp ba, Dư Hạo đã đều trải qua chuyện này rồi, nhưng Chu Thăng thì chưa từng trải qua chuyện này, từ điểm này mà nói, Dư Hạo được coi là trưởng thành sớm ở trong đám bạn cùng lứa tuổi. Đây là lí do vì sao mà ở phần lớn thời điểm, y cùng với Trần Diệp Khải luôn có một sự hiểu ngầm đối với nhau, dù sao cả hai cũng đều là người từng trải qua giai đoạn phát triển tâm lý như thế này, có chung trải nghiệm giống nhau.
Khi đi chúc Tết đầu năm, Dư Hạo kể sự việc cho Trần Diệp Khải nghe, Trần Diệp Khải cười nói: “Kế tiếp đó là chờ ba của Chu Thăng đưa ra điều kiện, anh đoán là sẽ có chi phiếu được ném vào mặt em nhỉ?”
Dư Hạo bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là một phân tiền cũng không muốn.”
Trần Diệp Khải nói: “Anh cho em một biện pháp, cam đoan ông ấy sẽ không thể làm gì được em.”
Sau khi Chu Thăng nghe xong, Chu Thăng vô cùng tán thưởng “biện pháp” của Trần Diệp Khải, Dư Hạo lại vẫn có đôi chút lo lắng.
Y biết Chu Thăng cần thời gian để thích ứng, kể từ ngày bọn họ ở bên nhau, Chu Thăng luôn cố gắng chăm chỉ học tập để làm tròn vai trò của một người đàn ông, gánh vác trách nhiệm xây dựng gia đình. Thông thường thì thời kỳ như này có thể diễn ra một cách bằng phẳng thì sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng mà nhiều người sau khi đặt chân vào xã hội lại không mấy suôn sẻ, hoàn cảnh thay đổi giống như một phát búa bất ngờ nện xuống, tưởng chừng như đập nát lòng tự tôn của họ.
Dư Hạo đã từng bị cái búa này đập không thương tiếc, nhưng y cũng không hy vọng Chu Thăng sẽ bị một búa này đập trực tiếp vào người, thật sự rất đau đớn.
Trần Diệp Khải, Âu Khải Hàng, Hoàng Đình, Tiếu Ngọc Quân, Phó Lập Quần…. Dư Hạo học hỏi được rất nhiều điều từ những người bạn bè này, điều này khiến y bắt đầu điều chỉnh mục tiêu của cuộc sống.
Ở trường đại học, chỉ cần có đủ tiền để đảm bảo cuộc sống sinh hoạt là được, điều quan trọng nhất chính là học tập, không thể lãng phí quá nhiều thời gian với việc làm thêm. Vì vậy Dư Hạo không còn dành quá nhiều thời gian của mình cho việc làm thêm và theo đuổi sự hưởng thụ vật chất nữa, mà thay vào đó thì sẽ làm tốt chức vụ sinh viên của chính mình. Thành tích tốt thì khi đối diện với Tiết Long cũng có thể tự tin hơn, sẽ không bị bạn học và thầy cô trong trường coi thường nữa.
Một năm trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt, dưới sự thuyết phục của Dư Hạo, Chu Thăng đã đem chuyến du lịch hai người đi Australia đổi thành tiền thưởng, vé máy bay không thể hoàn trả, chỉ có thể thay đổi, chi tiêu dành cho khách sạn tạm thời được giữ lại làm chi phí trong nhà. Chu Thăng không lay chuyển được Dư Hạo, cuối cùng chỉ đành đi vào khuôn khổ.
“Anh thông minh như vậy,” Dư Hạo nói với Chu Thăng, “Hoàn toàn có thể học kinh doanh.”
“Đừng có nhắc đến kinh doanh với anh.” Chu Thăng có chút bực vội, Dư Hạo không biết kinh doanh thì có gì sai, Chu Thăng học toán vô cùng giỏi, có khi Dư Hạo còn cảm thấy hắn còn giỏi hơn Trần Diệp Khải một chút, nhưng Chu Thăng cũng không muốn đi học lập trình để làm lập trình viên, càng không có quyết tâm ngầm nào đối với việc nghiên cứu học thuật, Dư Hạo nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có kinh doanh là thích hợp với hắn nhất.
Nhưng mỗi lần nhắc đến việc học chút về tài chính đối với Chu Thăng, Chu Thăng sẽ khá chống cự, Dư Hạo cũng buộc lòng không thúc giục hắn nữa. Cuối cùng Chu Thăng đã tự mình lựa chọn học môn tiếng Anh, chuẩn bị bổ túc lại chút vốn liếng tiếng Anh của mình, sau đó nâng cao lên tiếng Anh thương mại. Lý do là để sau này có thể đưa Dư Hạo đi du lịch vòng quanh thế giới….
Cây bạch quả trên lối đi bên ngoài nhà đã chuyển sang màu vàng, hoa lê tàn rồi lại nở, sau một khoảng thời gian, Phó Lập Quần lại bắt đầu liên lạc lại với Sầm San, cả hai bên đều dùng “mối quan hệ bạn bè” để gặp gỡ, thỉnh thoảng hẹn nhau gặp mặt, ăn một bữa cơm, không hề đi thuê phòng hay gì cả.
Hai bên cũng chưa nói gì đến việc quay lại, cũng không hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ này. Dư Hạo nghĩ thầm, đây là mối quan hệ gì chứ? Nhưng suy cho cùng thì yêu đương là việc riêng của Phó Lập Quần, y cùng với Chu Thăng cũng không ý kiến gì được.
Dư Hạo biết Phó Lập Quần nhất định vẫn yêu Sầm San, hai bên cũng nên nói chuyện với nhau về những điều kiện, cho nhau một đoạn thời gian để nhất định.
Ngày thường Phó Lập Quần cũng chơi khá thân với Lý Dương Minh, thỉnh thoảng cũng không đi cùng với Chu Thăng Dư Hạo nữa, nếu thời gian được tính theo kiểu 3:7 thì ba phần là dành cho Lý Dương Minh, thường thường còn hay cùng với cậu ta đi ra ngoài phố ăn cơm.
Dư Hạo hiểu rằng Phó Lập Quần không muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, Chu Thăng cũng nói mỗi người đều có mục đích cuộc sống của riêng mình, không thể miễn cưỡng Phó Lập Quần ngày nào cũng đi cùng với bọn họ được. Dù sao thì đến giờ đi ngủ buổi tối Phó Lập Quần cũng vẫn trở về.
Lại một mùa Thất tịch nữa đến, năm ngoái Dư Hạo mua một bộ thuốc lá điện tử làm quà cho Chu Thăng như một món quà sinh nhật, để hắn cai thuốc đi, Chu Thăng thì mua tặng Dư Hạo một cái máy chơi game, Dư Hạo nghĩ món quà này anh mua tặng nhưng không phải chính anh cũng muốn chơi sao!
Năm nay Dư Hạo cũng đã chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho Phó Lập Quần cùng Chu Thăng. Mọi người ngoài miệng không nói gì mấy, trong lòng thì lại biết rõ, năm ba kết thúc thúc thì sẽ đến năm bốn, có lẽ bọn họ chỉ có thể ở cùng với nhau một năm cuối cùng nữa.
“Việc học năm nay có nhiều không?” Sầm San cũng đến chúc mừng sinh nhật với bọn họ, cười nói, “Cái người cao to kia nói hai đứa ngày nào cũng ở nhà, định thi nghiên cứu sinh à?”
Việc học của năm ba đại học nặng nề, khoa thể dục thì đỡ hơn một chút, Dư Hạo thì phải đem toàn bộ tinh thần với sức lực của mình vào trên chương trình học thì mới có thể miễn cưỡng được xếp loại tốt ở trong lớp. Càng nghiêm túc học tập thì y cũng nhận ra bản thân không phải là người học giỏi, ngược lại là Chu Thăng, hắn chỉ tùy tiện đọc sách một chút là đã có thể làm rất tốt. Chỉ số thông minh giữa người với người thật sự khác nhau quá mà.
“Không thi sao?” Dư Hạo có chút mê mang, thực tế thì khi năm ba kết thúc, đến kỳ nghỉ hè, tất cả mọi người đều nói chuyện về việc sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu về đau, dù sao thì sau nghỉ hè chính là năm tư rồi, mọi người đều đi tìm chỗ thực tập, chuẩn bị sẵn sàng cho việc ra ngoài xã hội.
Y cũng muốn được giống như Trần Diệp Khải, thi nghiên cứu sinh, nghiên cứu học thuật để nuôi sống chính mình, nhưng Dư Hạo không thể không thừa nhận, mọi người từ khi sinh ra đã không hề bình đẳng, gốc rễ của loại bất bình đều được phản ánh lại rõ ràng trong sự chênh lệch về chỉ số thông minh.
“Vậy… Để chị hỏi xem, tìm cho các em chỗ thực tập?” Sầm San lại hỏi.
Phó Lập Quần nháy mắt một cái, tất cả mọi người đều hiểu được, chuyện này sẽ dựa trong nhà, nhà Chu Thăng có thể trực tiếp giải quyết được, Sầm San không cần thiết phải hỗ trợ thu xếp.
Dư Hạo nói: “Trước mắt thì để bọn em tự đi tìm.”
Hơn một năm nay, Chu Lai Xuân không hề gọi cho Chu Thăng một cuộc điện thoại nào, mẹ Chu thì vẫn giữ tần suất như trước kia, mỗi tuần đều gọi điện nói chuyện với Dư Hạo một lần, Dư Hạo vẫn gọi bà là “dì”, mẹ Chu cũng gọi y là “Hạo Hạo”, cả hai bên đều tinh ý, coi như đêm giao thừa hôm đó không có chuyện gì xảy ra cả.
Phó Lập Quần đeo sợi dây may mắn mà Dư Hạo bện ở trên cổ tay, Dư Hạo so sánh cổ tay của Sầm San thêm lần nữa, và tự mình cho mỗi người một hạt châu đổi vận bằng vàng ròng. Chu Thăng đeo nó kết hợp cùng với vòng Kim Ô, Dư Hạo cũng đưa cho Phó Lập Quần cùng Sầm San dây bện, của Sầm San cũng sắp làm xong rồi.
Sầm San duỗi cổ tay ra đeo thử, cười nói: “Vậy mấy đứa có tính toán gì tiếp chưa?”
Phó Lập Quần thuận miệng nói: “Không có tính toán gì cả, không biết nên làm cái gì nữa.”
Sầm San nhíu mày, vỗ xuống đầu Phó Lập Quần, Phó Lập Quần cười ha hả, liếc mắt nhìn Sầm San một cái, nói: “Anh đã nghĩ đến rồi, em không cần bận tâm đâu.”
Không khí của bữa ăn hơi kỳ lạ, Dư Hạo mẫn cảm nhận thấy được giữa Phó Lập Quần và Sầm San vẫn có vấn đề chưa được giải quyết. Sầm San đã thức thời lảng tránh vấn đề kế hoạch sau khai giảng, Chu Thăng cũng không hề đề cập đến tình huống trong nhà. Sau bữa cơm, tài xế của nhà Sầm San đi đến, Dư Hạo nói: “Khó khăn mãi mới đến đây được một lần, không ở lại được sao?”
Sầm San nói: “Để lần sau đi, ngày mai chị phải đi gặp thầy giáo.”
Chu Thăng đang thu dọn chén đĩa trên bàn cơm, nói với Phó Lập Quần: “Mày không định tiễn chị dâu xuống dưới à?”
Phó Lập Quần cầm chìa khóa, đưa Sầm San xuống lầu, Sầm San đứng ở cửa quay đầu lại, cười nói với Dư Hạo: “Bé cưng lông mi, chị đi đây nhé.”
Nụ cười này của Sầm San thật khiến cho tim người ta đập thình thịch mà, đến một tên gay như Dư Hạo cũng không chống đỡ lại được, nhưng vào buổi tối ngày hôm nay, Dư Hạo mơ hồ nhận thấy được, hình như sự việc không đơn giản lắm.
“Làm sao mà hôm nay cứ có cảm giác là lạ nhỉ?”
Chu Thăng đứng trong bếp rửa bát, Dư Hạo đứng bên cạnh cầm khăn lau sạch bát đĩa, nói: “Hai người bọn họ cứ là lạ như thế, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Chu Thăng nói: “Chị dâu phải xuất ngoại để học chuyên sâu.”
Dư Hạo: “Đi bao lâu?”
Chu Thăng: “Ba năm, đi Vienna để học làm nhạc trưởng.”
Dư Hạo nghĩ cái này nghe thấy có vẻ thật sự rất chuyên nghiệp, lại hỏi: “Vậy anh trai sẽ đi theo sao?”
“Em cảm thấy như nào?” Chu Thăng nở nụ cười.
Dư Hạo mới biết được rằng hôm nay Sầm San đến ăn cơm, tương đương với tạm biệt, lại hỏi: “Tháng mấy thì nhập học?”
“Tháng mười.” Chu Thăng nói, “Đến lúc đó thì chúng ta cũng nên đi thực tập rồi, không dễ dàng hẹn gặp nữa, nên bây giờ đến chào tạm biệt trước.”
Trong lòng Dư Hạo thấy có chút mất mát, bởi nếu Phó Lập Quần không đi theo Sầm San thì hai bọn họ sẽ ở hai đất nước khác nhau, tuy rằng Sầm San sẽ trở về trong kỳ nghỉ, nhưng cơ hội gặp mặt sẽ còn ít hơn so với bây giờ —— thời gian ba năm, để cho y rời khỏi Chu Thăng ba năm, chính y cũng không biết mình sẽ vượt qua quãng thời gian đó như thế nào nữa.
Dư Hạo nhớ tới lúc mình chính thức yêu đương cùng với Chu Thăng, thời gian cả hai ở cùng nhau cũng mới hai năm mà thôi. Thế mà vì sao lại giống như đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi.
“Thực ra anh trai có thể đi theo mà.” Dư Hạo nói, “Đi học một thứ khác, làm huấn luyện viên trượt tuyết cũng rất tuyệt.”
“Nói ra thì dễ.” Chu Thăng nói, “Cuộc sống không giống nhau, em đừng nhìn mà tưởng cuộc sống của chị dâu đẹp đẽ như tiểu tư sản, học làm một người chỉ huy rất khổ cực, mỗi ngày đều phải học một đống.”
Dư Hạo vừa nghĩ đến, Chu Thăng lại nói: “Ý đồ của ba chị dâu cũng rất rõ ràng, suy nghĩ muốn chia rẽ hai người họ ra, người với người, sống trong hoàn cảnh bất đồng nhau, khoảng cách để gặp nhau sẽ ngày càng rộng ra, tha hương nơi đất khách quê người lại càng cô đơn tịch mịch…”
Dư Hạo nói: “Cả hai người đều không phải kiểu người không chịu đựng được cô đơn.”
Chu Thăng “Ừ” một tiếng, đáp: “Vậy nên phải xem có thể vượt qua được khảo nghiệm này hay không đã.”
Dư Hạo lau xong hết bát đĩa, Chu Thăng dọn dẹp lại khu bếp, hai người đứng đó, Chu Thăng nói: “Không phải em đã quên mất cái gì rồi chứ?”
Dư Hạo cười như lúc khi được nếm thử đồ ăn hắn nấu mỗi ngày vậy, hôn hắn để bày tỏ vẻ hài lòng, Chu Thăng liền mở tủ lạnh lấy hoa quả ra cho y ăn.
“Tốt nghiệp là một con đường gồ ghề.” Đôi khi Chu Thăng rất bình tĩnh và lý trí, “Chủ nhân căn nhà này tốt nghiệp được đã là có tài rồi.”
Dư Hạo ngồi ở trên sofa ăn trái cây, đôi khi cảm thấy đồng tính cũng rất ổn đấy chứ, dù sao thì sự ngăn cản của ba mẹ cùng gia đình vẫn luôn tồn tại sẵn đó, trong hiện thực còn có điều gì có thể ngăn trở chia tách bọn họ?
Dư Hạo nói: “Em nghĩ mấu chốt vẫn nằm ở anh trai ấy, cậu ấy cần thu xếp được tương lai của chính mình, chỉ cần cậu ấy có niềm tin kiên định vững chắc….”
Ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa, cả hai liền không nói gì nữa, Phó Lập Quần trở về, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Chu Thăng: “Tiễn xong rồi?”
Phó Lập Quần nói: “Ba cô ấy đích thân đến đón người.”
Có quá nhiều thông tin bên trong câu nói này, nhất thời Dư Hạo cũng không thể nào suy đoán được tâm tình của Phó Lập Quần lúc này. Chu Thăng đứng dậy lấy hai lon bia lạnh, đưa cho Phó Lập Quần một lon, Phó Lập Quần nằm xuống trên sofa, một chân chống lên thắt lưng của Dư Hạo, song song mà đẩy y sang ghế sòa bên kia
Dư Hạo: “…”
Chu Thăng cũng không nói gì, lười biếng nằm trên sofa, giống như một con chó săn dù đang ngủ nhưng vẫn đề cao cảnh giác. Trong phòng khách cứ duy trì im lặng, bên ngoài phòng máy lạnh, ve sầu trên cây đang kêu râm ran không ngừng, lúc thì bất chợt yên tĩnh, lúc thì lại như thủy triều liên tiếp âm vang lên.
Phó Lập Quần: “Cậu nói xem, mấy con ve này, ngày nào cũng kêu như thế thì chúng có thấy mệt không?”
Dư Hạo nói: “Trong thiên nhiên, tìm phối ngẫu là một điều vô cùng gian nan, phải suy tính cho giống loài khác chứ.”
Phó Lập Quần cùng Chu Thăng đều nở nụ cười, Dư Hạo đã chọn học môn của Lương Kim Mẫn, y biết được rằng, trong cuộc đời của động vật, có hai sự kiện quan trọng nhất, đó là ăn uống cùng với cả việc đi tìm phối ngẫu, đôi khi việc ăn uống cũng không quan trọng bằng việc tìm phối ngẫu. Ve sầu ra sức kêu ran, chim chóc cực nhọc vất vả xây dựng lên nơi ẩn náu, chim cánh cụt thì tìm kiếm những tảng đá xinh đẹp ở khắp nơi, đều vì một mục đích là tán tỉnh giống cái, nhận được sự khẳng định công nhận của đối tượng trong lòng nó.
“Hôm nay là ngày mấy?” Đột nhiên Phó Lập Quần nói.
Chu Thăng thuận miệng nói: “Một tuần sau sẽ khai giảng, tao phải đến học viện để lấy đơn đi thực tập.”
Phó Lập Quần trầm mặc trong chốc lát, Dư Hạo tắm rửa xong đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, cúi đầu đọc mấy tin trong điện thoại.
“Thiếu phu nhân thực sự là một tiểu mỹ nhân mà.” Phó Lập Quần nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo nói: “Chị dâu mới là tiểu mỹ nhân.”
Phó Lập Quần trêu Dư Hạo cũng như Chu Thăng khi trêu Sầm San, chủ yếu là muốn bạn trai đối phương xấu hổ một chút, Dư Hạo thoáng nhìn qua Chu Thăng, nhìn xem hắn sẽ phản kích Phó Lập Quần như thế nào, chợt Chu Thăng chân thành nói: “Anh trai quá khen, Dư Hạo thì mỹ nhân gì chứ? Em ấy đứng cùng với chị dâu, cũng không thể so được với một ngón tay của Dương Minh huynh, anh Dương Minh mới là mỹ nhân nha.”
Dư Hạo lập tức không thể kiềm chế được mà cười to, Phó Lập Quần thẹn quá hóa giận: “Này!”
Dư Hạo cùng Chu Thăng vỗ tay tán thưởng, cười đến mức suýt không thẳng người được, Phó Lập Quần quả thực rất thân thiết với Lý Dương Minh, Lý Dương Minh cũng nghe lời Phó Lập Quần, quả thực là một lòng ỷ lại hắn, nhưng rõ ràng Phó Lập Quần không có ý tứ kia, chính là quan tâm chăm sóc bạn cùng phòng của mình đôi chút.
Dư Hạo cùng Lý Dương Minh đã lén nói chuyện riêng với nhau, trọng điểm không phải ở việc Phó Lập Quần thẳng hay không, mà là hắn đã có bạn gái. Không có bạn gái thì cậu muốn như thế nào cũng được. Lý Dương Minh cũng đảm bảo rõ ràng với Dư Hạo, tuyệt đối không có ý tứ gì về phương diện này, Dư Hạo cũng không quan tâm đến vấn đề này nữa.
Phó Lập Quần uống bia, nói: “Thiếu gia, còn nhớ lúc sinh nhật mày vào hai năm trước không?”
Chu Thăng nói: “Vẫn nhớ, lúc đó chúng ta còn không ở cùng một chỗ với nhau, cảm ơn mày, anh giai à.”
Phó Lập Quần nói: “Không sao cả, tao nghĩ về điều đó, lại qua hai ba năm nữa, chúng ta sẽ có bộ dáng như thế nào, vẫn không ngờ tới mọi chuyện sẽ trôi qua trong nháy mắt như vậy. Các anh em….” Nói xong Phó Lập Quần ngồi dậy, suy nghĩ rồi nói: “Tao nghĩ chúng ta phải nói chuyện.”
Dư Hạo cũng không hề bất ngờ, dường như Chu Thăng cũng liệu được việc này, nói: “Làm sao? Anh trai, mày là bạn tốt nhất của bọn tao, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Phó Lập Quần cầm lon bia rỗng trên tay, trầm lặng một lúc lâu, đột nhiên nói với Chu Thăng: “Năm nay mày định đến chỗ nào để thực tập? Nghe theo sắp xếp của Tiết Long à?”
Chu Thăng không chút nghĩ ngợi nói: “Không có chuyện đó, ông ta sẽ không sắp xếp công tác thực tập một cách bình thường được đâu, đều đã đắc tội với ông ta rồi còn đâu.”
Dư Hạo: “Tiết Long trừ bỏ việc để chúng ta đi chuyển gạch thì còn có thể làm được cái gì?”
Phó Lập Quần “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Tìm Khải Khải ư?”
Chu Thăng lại hoàn toàn từ chối: “Không muốn mắc nợ ân tình của người khác, cương vị thực tập của anh ấy đều mang tính học thuật, không hề thích hợp cho chúng ta.”
Dư Hạo có nghĩ đến việc tìm Trần Diệp Khải hoặc Lương Kim Mẫn, nhờ họ giới thiệu cho công việc thực tập, nhưng công việc này lại chỉ thích hợp đối với Dư Hạo, không thích hợp với kiểu người không chịu yên một chỗ như Chu Thăng và Phó Lập Quần. Nếu mục tiêu thực tập không giống với mục tiêu nghề nghiệp sau khi ra trường thì cũng không còn có ý nghĩa gì nữa.
“Còn cậu thì sao?” Phó Lập Quần hỏi Dư Hạo, “Thiếu phu nhân, càng ngày tôi càng cảm thấy cậu là một cái tên quyền lực đấy.”
Dư Hạo nói: “Trước mắt tôi muốn nghe hai người suy tính như thế nào.”
Việc này thì tốt nhất nên thương lượng với ba mẹ, nhưng Dư Hạo chỉ có một mình, Chu Thăng cũng không thể nói với trong nhà, lân trước mẹ Chu gọi điện cho Dư Hạo cũng có đề cập qua, bảo Chu Thăng đi đăng ký một lớp về đào tạo thiết kế thời trang —— kể từ khi biết rõ tính hướng của Chu Thăng, bà đã tưởng tượng ra hình ảnh thằng con mình thành kiểu dáng vênh mặt lên, còn kết hợp với Lan Hoa Chỉ nữa [1], cũng không biết hình ảnh này từ đâu mà ra nữa. Tuy rằng gu thẩm mỹ của Chu Thăng không tồi, nhưng hắn cũng chẳng muốn có quan hệ gì với xu hướng thời trang các thứ cả.
Phó Lập Quần nói: “Tôi đã hỏi qua ba mình, ba tôi đã giới thiệu cho tôi đến công ty của bạn ông ấy, làm hậu cần và hành chính.”
Dư Hạo biết Phó Lập Quần chắc chắn sẽ không đi.
“Mẹ tao thì nói với con dâu của bà ấy rằng,” Chu Thăng nói, “Bảo tao đi học khóa may vá để ngồi thêu chim thêu hoa.”
Phó Lập Quần cười ngay lập tức, vẻ mặt Chu Thăng bất đắc dĩ, buông tay.
“Học thiết kế trang phục cũng không tệ.” Dư Hạo nói, “Chủ yếu là vì anh không thích, cửa hàng của mẹ anh buôn bán cũng rất tốt, gần đây còn mở cả shop online nữa.”
Chu Thăng nói: “Ồ, ba kế của anh đi Thâm Quyến nhập hàng, còn anh thì ở nhà giúp bà ấy đóng gói 99 bưu phẩm à? Em có thể làm nhân viên trực điện thoại để tiện cãi nhau cùng với khách hàng luôn, người một nhà cùng mở một phân xưởng cũng ổn áp phết đấy nhỉ.”
Dư Hạo nghĩ thầm, công nhận cũng tốt đấy… Y từng trải qua thời kỳ ăn uống đến mức khốn đốn khổ sở khi vừa mới tốt nghiệp trung học, đương nhiên y hiểu được một đạo lý, mỗi người trên đời này đâu phải ai cũng có thể sống một cuộc sống tươi đẹp mỹ lệ, đâu phải cứ hô một câu trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi là được? Có thể có cơm để ăn nuôi sống chính bản thân mình, cũng đã không dễ dàng rồi.