Đoạt Mộng

Chương 21: Diễn tập



Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành

CHƯƠNG 21. DIỄN TẬP

Ba người bọn họ cùng nhau thảo luận về Trần Diệp Khải một lúc. Dư Hạo liền nhớ tới những lời mà Trần Diệp Khải đã nói với y, có vẻ như rằng cái vị giáo viên chủ nhiệm như thần này đã sớm hiểu rõ rằng y muốn trở thành loại người như thế nào.

“Nhưng có điều thì phạm vi học thuật cũng rất loạn.” Phó Lập Quần vừa bóc tôm vừa nói, “Quanh đi quẩn lại thì chỉ có đạo văn hoặc là tình thầy trò, còn có lục đục nội bộ.”

“Anh ấy sẽ không phải người như vậy đâu.” Dư Hạo nói.

“Cậu có vẻ rất sùng bái anh ta nhỉ?” Chu Thăng quan sát Dư Hạo, Dư Hạo liền nhanh chóng giải thích, “Không có, tôi sùng bái nhất là cậu mà!”

“Làm sao mà tôi cứ cảm giác như cậu đang nói mát vậy.”

“Không có đâu, đấy là lời nói thật lòng.”

Ba người Dư Hạo sau khi ăn uống no căng, no đến độ phải vịn tường ra ngoài. Lúc đấy y cũng có suy nghĩ là nên tìm kiếm một công việc làm thêm để kiếm tiềm ăn uống cho kỳ nghỉ đông sắp tới, còn phải chuẩn bị thêm quần áo mùa đông nữa. Y nghĩ đến việc sau khi thi cuối kì xong thì bọn họ sẽ chính thức được nghỉ đông, tất cả mọi người đều sẽ về nhà, Dư Hạo thì đã sớm không còn nhà nên chỉ có thể ở lại kí túc xá ăn Tết.

Mọi người đi hết cũng tốt, lỗ tai y cũng được thanh tịnh, đúng lúc y cũng cần đọc sách để chuẩn bị cho bài học của kì tới. Cuối năm thì cũng nhiều nơi sẽ thiếu người làm thêm, những sinh viên vừa học vừa làm cũng sẽ dễ kiếm việc hơn, đi ship thức ăn ở ngoài thì lạnh lắm, đến KFC chiên khoai cũng là một ý tưởng không tệ.

Sau khi rời khỏi nhà hàng buffet, lúc đi qua tầng bốn trung tâm thương mại, ba người bọn họ bất ngờ nhìn thấy Trần Diệp Khải cùng với một cặp vợ chồng đang ngồi ở đây ăn cơm Tây.

“Không biết đối diện kia là ai nhỉ?” Chu Thăng hứng thú hỏi. Ngồi đối diện Trần Diệp Khải là một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, cùng với một người phụ nữ chừng 40 tuổi, người phụ nữ này rất có khí chất, bên tai còn đeo trân châu.

“Đừng có tò mò.” Dư Hạo nhanh chóng đẩy Chu Thăng đi, nghĩ thầm việc tối nay Trần Diệp Khải không đi ăn với bọn họ chính là vì phải đi tiếp đón bằng hữu. Tự anh cũng sẽ có vòng tròn quan hệ của riêng mình, người giáo viên như anh đối với bọn họ đã đủ quan tâm chăm sóc rồi, cũng không nên làm phiền đến anh nữa.

Chu Thăng vẫn còn muốn tiến đến chủ động chào hỏi Trần Diệp Khải nhưng cuối cùng vẫn bị Phó Lập Quần và Dư Hạo lôi đi. Dư Hạo vốn định sau khi ăn xong sẽ quay lại phòng ngủ, cơ mà hai người kia lại vẫn kéo y đi đến trung tâm thành phố để đếm ngược. Ba người mỗi người đều cầm trong tay một cây gậy hơi được thổi phồng, gõ tới gõ lui xung quanh.

“Mấy cậu không đi chơi cùng bạn gái ư?” Dư Hạo hỏi.

Phó Lập Quần dùng gậy hơi đập hai người bọn họ, đột nhiên cười nói: “Cậu giới thiệu cho anh em vài cô xem nào?”

Chu Thăng dùng ánh mắt nhìn Dư Hạo, ra hiệu y đừng nói nhiều. Dư Hạo trong lòng thì thầm nghĩ, ồ, cái kiểu này chắc lại chia tay người ta rồi? Y lại nhìn sang Chu Thăng, nghĩ thầm có khi tối nay Chu Thăng cũng không có đi hẹn hò gì cả để đi giải sầu cùng Phó Lập Quần, nên sau đó y liền rất thức thời không hỏi gì nữa.

Tiếng chuông lớn ở trung tâm thành phố vang lên. Nhớ lại năm ngoái y đã trải qua đêm giao thừa cùng với bà nội, hồi tưởng lại một năm đã qua, một năm này đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện.

Khinh khí cầu dồn dập bay lên trên không trung, nhìn khung cảnh lúc này đồ sộ cực kì. Dư Hạo thế nhưng lại nhớ đến Tướng Quân, vào lúc từ biệt cuối cùng, y dường như đã có thể xác định rằng Tướng Quân hắn là người. Chỉ là không biết rằng lúc này, có phải hắn cũng đang cùng bọn họ trải qua khoảnh khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới này hay không?

“Năm mới vui vẻ!” Chu Thăng cùng Phó Lập Quần đồng thời dùng gậy hơi gõ Dư Hạo. Dư Hạo ngay lập tức lấy lại tinh thần, ba người loạn xạ mà dùng gậy hơi đánh nhau, ha ha mà cười lớn.

Nhưng vào lúc này thì điện thoại từng người cùng vang lên, Phó Lập Quần cùng Chu Thăng gấp rút lấy điện thoại ra để trả lời cuộc gọi và tin nhắn. Chu Thăng đeo tai nghe lên, lúc hắn nghe được âm thanh đầu dây bên kia thì liền nở nụ cười trông có chút đẹp trai.

Phó Lập Quần thì lại cúi đầu nhỏ giọng gửi tin nhắn thoại.

Chỉ có Dư Hạo là không có một ai gọi điện hay nhắn tin đến, vừa lúc đó, Chu Thăng cũng cúp điện thoại.

Chu Thăng: “Cậu đang chờ tin nhắn của ai hả?”

Ánh mắt kia của Chu Thăng tựa như cười mà không cười, có chút kỳ quái. Thời khắc này trong lòng Dư Hạo có suy nghĩ, nếu như Tướng Quân có thể vượt qua rào chắn giữa mộng cảnh và thực tại rồi nói với y một câu “Năm mới vui vẻ”? Có điều nghĩ cũng biết là không thể nào được rồi, Tướng Quân cũng không biết phương thức liên lạc của y.

Nếu như… Tướng Quân chính là một người bạn mà y quen trong hiện thực thì sao? Không biết tại sao mà trong lòng Dư Hạo lên có thể nghĩ ra ý nghĩ lớn mật như vậy.

Y lấy điện thoại di động ra, đang chỉnh sửa tin nhắn trong hộp thư thì có một tin nhắn được gửi đến máy y.

“Năm mới vui vẻ! Năm mới, cuộc sống mới. Đừng có quên mất người anh trai này của em nha.” Trần Diệp Khải cũng gửi kèm theo là một phong bao lì xì màu đỏ.

“Tại sao cậu lại có tiền lì xì rồi?” Phó Lập Quần liếc nhìn điện thoại di dộng của Dư Hạo, Dư Hạo vội nói: “Để tôi chia cho các cậu nhé!”

“Chúng tôi đều là cùng một phe với anh ta!” Chu Thăng nói, “Điều này là quá bất công!” Phong bao lì xì của họ chỉ có tám và tám, Phó Lập Quần giận dỗi nói: “Không thèm nữa!”

“Đúng! Không cần lì xì!” Chu Thăng một bụng đầy bực tức nói, Dư Hạo cũng không thể làm gì khác hơn là cũng cho họ mỗi người một phong bao lì xì, liền như vậy kết thúc câu chuyện.

“Năm mới vui vẻ ——”

“Năm mới vui vẻ ——”

Dư Hạo ôm lấy Phó Lập Quần, rồi lại quay sang muốn ôm Chu Thăng thì lại bị hắn đẩy ra.

“Đừng có buồn nôn như thế!”

Ba người nhìn nhau mà ha ha cười, Dĩnh thị trong nháy mắt liền bị nhấn chìm bởi khí cầu, bởi mênh mông những tiếng cười nói vui vẻ.

Dư Hạo nghĩ thầm, năm mới vui vẻ Tướng Quân, mặc kệ hiện tại anh có ở nơi nào đi chăng nữa.

Trong ba ngày nghỉ lễ đầu năm mới, Dư Hạo đã lại tìm được một công việc làm thêm khác. Đó là y dùng xe điện để lượn quanh trung tâm thương mại, lấp đầy những máy gắp búp bê bằng những con búp bê. Một ngày y cứ chạy đi chạy lại như thế, y sắp mệt đến rời rạc cả người. Y cũng nghĩ thầm rằng thành phố này cũng thật lắm người yêu thích trò gắp búp bê này, một lượng lớn búp bê như vậy cũng không biết làm sao mà có thể hết nhanh như thế. Ngoài công việc đấy ra thì y cũng nhận thêm việc đi đưa thức ăn ngoài, hiện giờ y đang lái xe điện đi chuyển phát. Dư Hạo dừng xe lại đứng chờ đèn đỏ, y ăn mặc khẩu trang cùng găng tay kín mít, đôi mắt nhìn thẳng về trước nhìn dòng người tấp nập qua lại không dứt, cảm giác bọn họ giống như NPC (1) trong giấc mộng vậy.

(1). Non-player character

Mọi người dường như đã quen thuộc với việc đặt hàng trên mạng, rồi đồ ăn ngoài cũng có thể được chuyển tới tận cửa nhà họ, đưa đến tận trong nhà cũng có thể. Đoàn người phục vụ đi đi lại lại nhộn nhịp giống như những hàng cây nối tiếp nhau bên đường, đèn xanh đèn đỏ cùng các nắp cống nước ngầm cũng vậy, đều giống như những phương tiện công cộng mà đâu đâu cũng thấy tại thành phố này. Trước đây, khi còn ở trong McDonald chiên khoai, y luôn có cảm giác bản thân giống như một người máy trí năng, cứ đến giờ là chốt đơn hàng vậy, trong mắt khách hàng thì y cũng như một phần của máy tính tiền vậy.

Mà Trần Diệp Khải cũng đã dạy y rằng “Sống cuộc sống của chính mình”, nhưng y cảm thấy có lẽ y vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trải nghiệm điều đấy đi.

Tất cả mọi người đều muốn đột phá, phá bỏ đi những tầng lớp, giai cấp, không ai muốn phải lăn lộn sống dưới đáy xã hội cả. Những chuyện này thì sẽ luôn có người muốn làm, nhưng thế giới này làm sao có thể vì bản thân một con người, vậy nên làm sao mà biết được thế giới này có thay đổi vì họ hay không?

Trong mấy ngày thi cuối kì, một trận tuyết lớn đã đổ xuống, Dĩnh thị lại ở phương Nam nên không có chút hơi ấm nào cả, mọi người để tay không đều muốn đông cứng lại rồi. Chu Thăng ngồi cách Dư Hạo một khoảng không xa, Dư Hạo thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thoáng qua bóng lưng đang chăm chú suy nghĩ của hắn. Đặc biệt nhất là lúc thi tiếng Anh, Dư Hạo đối với hắn và Phó Lập Quần còn muốn căng thẳng hơn, y thấy hắn làm bài chưa tới một tiếng mà đã nằm sấp trên mặt bàn ngủ gục, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng phẫn nộ quát: ngủ cái gì mà ngủ! Dậy làm đề ngay! Làm cho xong bài kiểm tra!

“Tôi thực sự đã làm xong hết rồi! Chu Thăng không nhịn được nói, “Không phải cậu cùng nói là đừng có xoắn xuýt quá về bài kiểm tra sao? Vì cậu sợ tôi ngoảnh đi ngoảnh lại một lúc thì sẽ đổi đáp án từ đúng thành sai còn gì!”

“Thật sự là làm xong hết?” Dư Hạo có chút hoài nghi mà nhìn Chu Thăng.

“Làm xong rồi!” Chu Thăng ôm lấy Dư hạo một cái rồi kéo y đi về phía nhà ăn, nói, “Khẳng định xong!”

Dư Hạo lại hỏi: “Bài viết cũng làm xong?”

“Viết cũng xong!” Chu Thăng nói, “Làm sau cậu lại dài dòng như vậy chứ!”

Thi xong tiếng Anh thì đến buổi chiều chính là thi môn số học, trước khi tiến vào phòng thi, Chu Thăng đột nhiên hướng y nói: “Dư Hạo, nói cho cậu biết một chuyện.”

Dư Hạo: “…”

Chu Thăng đột nhiên lại nói: “Thôi, bỏ đi, nói sau vậy.”

Dư Hạo một mặt mờ mịt không hiểu gì, thi số học thì hai người họ bị tách ra, không thi cùng phòng nữa. Vừa liếc mắt nhìn đề thi, Dư Hạo liền muốn cảm ơn trời đất, Trần Diệp Khải nói chuẩn lắm, phần lớn dạng bài trong đề y đều đã từng làm qua, nhưng cuối cùng thì y vẫn không làm xong được bài…. Lúc nộp bài thi, dường như Dư Hạo đã dùng hết tất cả khí lực trong người, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế, đang muốn hỏi Chu Thăng vừa nãy có lời gì muốn nói thì lại nhận được tin nhắn Trần Diệp Khải gửi tới.

【Tới gặp anh một lúc, anh chờ em ở kí túc xá. 】

“Dư Hạo!”

“Tôi đang định đi đến kí túc xá của thầy Trần!” Dư Hạo nhanh chân bước xuống lầu, nói với Chu Thăng, “Buổi tối nay sẽ nhận được tiền lương làm thêm, ngày mai đãi cậu và Phó Lập Quần đi ăn cơm!”

Chu Thăng đang đi đến lối rẽ rồi lại thò đầu ngược lại, nói: “Cái gì? Đi đến kí túc của Khải Khải? Có chuyện gì mà không thể nói ở văn phòng thế? Đây là muốn dùng quy tắc ngầm với cậu sao?”

Dư Hạo: “…”

Trần Diệp Khải hiện đang ở trong kí túc xá giáo viên do nhà trường sắp xếp, ở khu phía Tây trường học, hoàn cảnh sống tương đối tốt. Học viện ngoại trừ việc đào tạo sinh viên, giáo viên không tốt lắm thì cũng vẫn tính là rất có tiền. Thu tiền học của sinh viên, rồi lại có kinh phí ngân sách, lại cũng có thể bán đất nữa. Giáo viên trọ ở bên ngoài trường đều sẽ nhận được các khoản trợ cấp tương đương với phí định cư. Trong khi đó thì người sống ở trong trường như Trần Diệp Khải lại một mình một phòng lớn.

Phòng Trần Diệp Khải được thu dọn đến mức vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, ngày nào cũng sẽ có người đến quét dọn. Dư Hạo đứng ngoài cửa chờ một lúc thì Trần Diệp Khải cũng trở về rồi mở cửa cho y vào, nói: “Đi vào trong rồi nói, em có muốn uống gì không?”

Dư Hạo rất ít khi đi đến nhà bạn học chơi, vừa bước vào cửa thì điều đầu tiên y nghĩ chính là sợ làm bẩn nhà kí túc của Trần Diệp Khải. Trần Diệp Khải cởi áo khoác rồi đưa cho Dư Hạo một đôi dép đi trong nhà, nói: “Ngồi xuống đi.”

“Em không uống, không uống gì đâu….”

“Cứ uống đi.” Trần Diệp Khải mở máy pha cà phê, làm cho Dư Hạo một ly cà phê. Y ngồi ở một bên, bên cạnh máy cà phê chính là TV cùng với một đống PS4 xếp chồng lên nhau, còn có cả Chocolate mang về từ nước ngoài. Trần Diệp Khải thuận tay đưa chocolate tới trước mặt Dư Hạo, nói: “Chocolate loại này ăn cùng với cà phê rất ngon đấy.”

Trong nhà kí túc này mà Trần Diệp Khải vẫn có thể mang một bộ dáng quý tộc độc thân, Dư Hạo đã từng có tò mò qua về việc Trần Diệp Khải mỗi ngày đều mặc những bộ quần áo không hề giống nhau, như vậy mỗi lần tắm giặt quần áo không phải sẽ rất phiền phức sao?

“Người ta chỉ cần gọi tới một cuộc điện thoại là đã có người tới tận cửa giúp dọn dẹp rồi!” Là Chu Thăng trong lúc thuận miệng nói, “Cậu đây cũng không cần quan tâm đến anh ta, cậu cứ chú tâm đem quần áo giúp tôi giặt sạch là được rồi.”

Còn đáp án của Phó Lập Quần chính là: “Người có tiền thì quần áo chỉ mặc một lần rồi ném, điều này mà cậu cũng không biết sao?”

Được rồi, thực sự là đã quá hạn chế, bần cùng hóa sự tưởng tượng của y rồi. Dư Hạo nhìn thấy rất nhiều thứ trong nhà Trần Diệp Khải, có nhiều thứ cũng không biết dùng để làm gì. Dư Hạo thì một bộ quần áo cũng có thể mặc đi mặc lại ba ngày liền, mỗi ngày về kí túc xá đều không để ý gì đến tắm giặt, y luôn mệt đến mức vừa nằm xuống liền ngủ mất nên lúc này ngồi trên ghế thì Dư Hạo nhất thời có chút không thoải mái cho lắm. Vừa nãy, lúc Trần Diệp Khải tìm dép đi trong nhà cho y trong tủ giày, Dư Hạo đã vô tình nhìn thấy một đôi giày chơi bóng bản limited với giá trên trời. Sau đó y liền tùy tiện nói vài câu.

“Thầy, anh cũng chơi bóng rổ ư?”

“Chơi không tốt lắm.” Trần Diệp Khải nói, “Đá bóng còn tàm tạm, cuối kì vẫn còn đang bận rộn, ước chừng là lúc nghỉ đông sẽ hẹn em đi chơi bóng.”

Dư Hạo cũng không phải gà mờ không biết gì, biết thừa rằng nếu Trần Diệp Khải nói “Chơi không tốt” thì có nghĩa là rất tốt, không khác gì lúc những học bá nói “Lần thi này lại thất bại” vậy. Lần trước, lúc Chu Thăng không có mặt thì Trần Diệp Khải đã dẫn y theo lúc chơi Vương giả, lúc đó anh cũng nói là “Anh đánh không tốt lắm thì cũng đừng có chê cười nhé”, kết quả thì sao, không nói cũng biết rồi. Dư Hạo lúc đó chỉ cảm thấy bản thân chính là đang đi theo sau một cái máy cắt cỏ, sau đó lúc kết thúc hai người còn bị người ta tố cáo là dùng phần mềm hack.

“Cũng chưa từng thấy anh đá bóng bao giờ.” Dư Hạo nói.

Trần Diệp Khải nâng cốc cà phê lên: “Trước đây lúc học đại học cũng ở trong đội bóng, đá cũng tàm tạm, về sau khi học lên nghiên cứu sinh thì cũng không tiếp tục chơi bóng nữa. Em không cần cứ mở mồm là lại thầy này, thầy nọ đâu. Em có thể học theo bọn Chu Thăng, gọi anh là Khải Khải cũng được rồi.”

Dư Hạo nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là “cũng tàm tạm”. Nhưng y đây là muốn học theo nữ sinh trong lớp, gọi anh là nam thần… Có điều lời này cũng không thể nói ra bây giờ, ngồi phía đối diện Trần Diệp Khải, không biết tại sao mà y có cảm giác mình giống như đang bị quy tắc ngầm vậy.

“Việc lần trước đã nói, em suy nghĩ xong chưa?” Trần Diệp Khải lại hỏi.

Dư Hạo: “…”

Sao mà cuộc nói chuyện này càng ngày càng giống lời thoại trong phim truyền hình vậy, Dư Hạo nghĩ thầm.

“Chưa hề nghĩ tới.” Dư Hạo suy nghĩ một chút, có chút mê man nói.

Trần Diệp Khải: “…”

Dư Hạo: “?”

Trần Diệp Khải nói: “Chọn bài hát kiểu gì mà đến giờ vẫn chưa xong?”

“Hả, cái này hả?” Dư Hạo lập tức nói, “Đã chọn xong rồi, đã sớm báo cho bên đoàn rồi! Cũng đã được lựa chọn biểu diễn.”

Y còn tưởng rằng Trần Diệp Khải đang bắt đầu quan tâm đến cuộc sống cùng nguyện vọng tương lai của y, cả người y đều cảm thấy là lạ, cười nói: “Đã sớm nói rồi! Còn tưởng anh đang nói chuyện gì.”

Một giáo viên chủ nhiệm, không dưng lại đơn độc gọi một học sinh vào trong nhà mình, lại còn hỏi “Em suy nghĩ xong chưa?”, nghĩ sao cũng thấy lạ. Dư Hạo được một hồi thả lỏng tâm tình, có điều dù có ảo tưởng đến đâu thì y cũng sẽ không nghĩ đến việc Trần Diệp Khải sẽ coi trọng y đâu. Vị giáo viên chủ nhiệm này soái đến độ đột phá cấp chân trời, xu hướng tính dục cũng là một câu đố, có người nói anh yêu thích dạng ngự tỷ, có người nói anh đã kết hôn, thậm chí cũng có người nói anh chính là gay.

Nếu anh định quy tắc ngầm thật với y…

…. Đương nhiên là rất tốt rồi! Cầu còn không được nữa!

Dư Hạo nghĩ thầm, có điều y cũng sẽ không tiếp tục nghĩ tới việc dấn thân vào đầm rồng hang hổ này đâu.

Không biết tại sao, từ sau khi có chút động tâm đối với Tướng Quân thì gần đây y luôn dễ bị hormone kích thích. Y cũng quyết định là qua mùa xuân này sẽ thử đi kiếm bạn trai, dù sao thì việc đấy cũng có thể coi là một khởi đầu hoàn toàn mới. Y cũng sẽ không tiếp tục tự phong bế bản thân lại nữa, y cũng đã tự tưởng tượng, vẽ lên bức tranh tình yêu của bản thân rồi. Người đấy có lẽ sẽ không phải sinh viên trường này, cũng có lẽ sẽ là người đã ra xã hội, nhưng chắc chắn sẽ không phải Trần Diệp Khải.

Y không xứng với anh, tất nhiên thì chắc hẳn anh cũng sẽ không cùng với học sinh của chính mình “in relationship” đâu, huống hồ y còn không biết anh có phải là gay hay không. Tương lai nếu có bạn trai thì y cũng không mong bạn trai mình sẽ là một người chói mắt như vậy, một chút cảm giác an toàn cũng không có.

“Em chọn bài hát gì?”

Dư Hạo đang lướt điện thoại, Trần Diệp Khải thấy vậy liền ngồi bên cạnh y xem. Trên người anh mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, khiến cho Dư Hạo có chút sốt sắng, đột nhiên đổi chủ ý, nói: “Hiện tại có thể không cần hát thử trước không?”

“Không phải là em vẫn phải đến tham gia buổi diễn tập, rồi còn hóa trang nữa sao?” Trần Diệp Khải cười cười đứng dậy, nói: “Khi em bắt đầu hát thử, anh đương nhiên cũng có thể đi ra và không nghe.”

“Ặc… Diễn thử này cũng cần hóa trang?” Dư Hạo có chút chấn kinh rồi, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Trần Diệp Khải nói: “Buổi tối ngày mai phải lên sân khấu, mấy ngày vừa rồi sợ ảnh hưởng đến việc thi cử nên mới không thúc giục em. Nào, lại đây!”

Dư Hạo còn chưa luyện tập qua bài hát một lần nào nên nhất thời liền có chút khẩn trương. Nhưng cũng may mắn là Trần DIệp Khải không nhắc nhở gì với y về việc hát hò này, nếu không thì có lẽ y có thể sẽ bị phân tâm trong thời gian thi mất. Dư Hạo đi theo Trần Diệp Khải vào phòng, anh mở tủ quần áo ra, nói: “Đã chọn được quần áo chưa? Em cứ chọn lấy một bộ em thích nhất đi.”

Dư Hạo cao 176cm, Trần Diệp Khải cao 180cm nên quần áo của anh thì Dư Hạo cũng có thể mặc vừa. Trong tủ có nhiều bộ âu phục khác nhau được treo chỉnh tề, cũng quá mức trang trọng đi. Dư Hạo lại suy nghĩ một lúc, nói: “Em có nên đi mua một bộ hay không?”

“Không cần, em có thể mặc đồ của anh.” Trần Diệp Khải nói, “Không cần thiết phải tiêu tiền vào việc này.”

Dư Hạo tất nhiên là cũng sẽ không thể cứ ăn mặc như thường ngày mà lên sân khấu đi, y cũng hiểu là Trần Diệp Khải chỉ muốn tốt cho y mà thôi nên cũng liền cảm kích mà gật gật đầu. Y trước giờ đối với việc ăn mặc cũng không để ý gì, mà dù có thì y cũng không dám tiêu tiền vào việc này. Đột nhiên mặc trên người một thân trang phục trang trọng, chắc chắn là sẽ có cảm giác không quen, y suy nghĩ một chút, nói: “Em không mặc áo vest bên ngoài, mặc sơ mi là được rồi.”

Trần Diệp Khải nói: “Tùy em.”

“Cái này có được không?” Dư Hạo trước sau lấy ra từ trong tủ hai chiếc áo sơ mi, một cái áo màu xanh đen, cái sau lại là áo màu trắng. Áo màu trắng nhìn qua có chút cũ rồi, trông cũng không giống là hàng đắt tiền nên y liền muốn cởi xuống áo của mình để mặc thử áo sơ mi trắng kia.

“Cái này…” Trần Diệp Khải nói, “Em vẫn nên chọn một cái khác tốt hơn đi.”

Dư Hạo: “Chọn nó đi, áo sơ mi trắng rất hợp để phối với quần tây.”

Trần Diệp Khải vô cùng ngạc nhiên nói: “Em yêu thích phong cách ăn mặc như vậy?”

Dư Hạo nói: “Em vừa liếc mắt liền thấy nó.”

Trần Diệp Khải cũng không hề miễn cưỡng Dư Hạo, nói: “Vậy em mặc thử vào xem?” Tiện đà anh cầm lấy chiếc áo màu xanh đen ném vào một ngắn tủ khác, rồi tìm lấy một chiếc quần tây đưa cho y, anh lại nhìn qua đồng hồ: “Nhanh lên một chút, còn phải đưa em đến buổi diễn tập có hóa trang kia.”

Sau khi thay quần áo xong, Dư Hạo bước ra để Trần Diệp Khải nhìn. Trần Diệp Khải đang ở trong phòng khách xem điện thoại di động, cũng không cả ngẩng đầu lên nhìn thì đã nói: “Rất tốt.”

Dư Hạo: “Anh cũng đâu có ngẩng mặt lên nhìn!”

Trần Diệp Khải ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn, hai người trong thoáng chốc trầm mặc một hồi.

“Được rồi.” Trần Diệp Khải nói, “Quyết định là bộ này đi, đến lúc trang điểm thì chỉnh sửa lông mày đôi chút, xuất sắc.”

Dư Hạo nhạy bén cảm giác được Trần Diệp Khải tựa hồ đang có chút tức giận, rất có thể là bởi vì y chọn món rẻ nhất. Nhưng y cũng không phải phải do tự ti nên mới làm thế, mà là cảm thấy…

“Thầy Trần.” Dư Hạo đem quần áo nhét vào trong balo, có chút thấp thỏm bất an nói.

“Hả.” Trần Diệp Khải đem hai tay nhét vào túi quần, đi ở phía trước, nghe tiếng y gọi thì liền quay đầu lại nhìn.

“Em cũng chỉ muốn có thể chân chính mà đứng hát trên sân khấu.” Dư Hạo giải thích, “Vì lẽ đó…. Vì vậy mà…”

“Đẹp trai thì mặc cái gì cũng đẹp.” Trần Diệp Khải hơi nhếch khóe môi lên, “Em bây giờ trông rất là tự tin đấy.”

Dư Hạo nở nụ cười. Trần Diệp Khải dẫn y tiến vào hội trường buổi diễn tập, đoàn bí thư chi bộ đều đã đến đủ hướng phía hai người gật đầu.

Dư Hạo liếc mắt nhìn đồng hồ, hôm nay y phải hoàn thành phần công việc cuối cùng trước 8 giờ, còn phải tìm ông chủ để nhận tiền lương nữa. Cũng không biết buổi diễn tập hôm nay có thuận lợi kết thúc hay không. Tuy nhiên thì buổi diễn tập này giống như là vô tận, Dư Hạo lúc này mới nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng —— thời gian diễn tập so với thời gian thực tế lúc biểu diễn là bằng nhau.

Y không thể ngừng mà nhìn đồng hồ, cuối cùng Trần Diệp Khải hỏi: “Có việc?”

Dư Hạo kể lại tình huống của mình, Trần Diệp Khải nói: “Em vẫn còn chưa ăn tối đúng không.”

Dư Hạo vẫn đang lo sợ ông chủ quán sẽ khất nợ tiền lương của y, nói: “Hay là để em đi đến chỗ làm thêm một chuyến.”

“Vậy đi thôi.” Trần Diệp Khải liền hướng phía hội học sinh nói, hội trưởng một mặt miễn cưỡng nói: “Vậy giờ phải làm sao?”

“Tôi sẽ thay em ấy hát đi.” Trần Diệp Khải nói, “Ngũ âm có chút không hoàn chỉnh, mong mọi người lượng thứ nhiều.”

Ngay lập tức mọi người liền coi như không thấy Dư Hạo, đồng thanh nói: “Không vấn đề.” Dư Hạo nghĩ thầm cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng có thể thoát thân.

Y nhanh chóng rời đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể và vận chuyển cho xong số lượng búp bê của hôm nay. Trong thời gian đó, Chu Thăng vẫn liên tục gửi tin nhắn hỏi y đang ở đâu, bao giờ thì quay lại trường. Dư Hạo trả lời lại là đang đi làm thêm, Chu Thăng lại gọi điện cho y. Dư Hạo lúc đó vừa muốn đỡ tủ kính để nó không rơi xuống, lại vừa luống cuống tay chân đặt búp bê vào trong, đồng thời vẫn phải tiếp nhận điện thoại của Chu Thăng.

“Có lẽ phải rất muộn mới xong!” Dư Hạo nói: “Đến cùng là có việc gì? Tôi đang phải sắp xếp búp bê, tắt máy nhé!”

Chu Thăng: “Tại sao cậu phải đi làm thêm?”

“Không làm thêm thì để tôi phải ăn gió uống sương sống qua ngày à!”

“Cậu nhanh nhẹn lên một chút có được không?” Cặp vợ chồng phía sau đang chờ để gắp búp bê tức giận nói. Dư Hạo chỉ đành nhanh chóng nói: “Lập tức xong ngay đây.”

“Tôi phải khiếu nại…!” Vị khách nói: “Tôi sẽ gọi điện…”

“Đừng mà!” Dư Hạo vội vàng cầu xin tha thứ: “Gọi thế là nhân viên sẽ bị chỉnh đốn đó, chứ không phải chỉ mỗi khiển trách nhân viên, thương xót tôi đừng gọi mà.” Tuyệt đối không thể bị trách cứ, hơn nữa hôm nay còn là ngày phát lương, nhỡ đâu ông chủ lại lấy cái cớ này để trừ tiền lương thì thảm.

Dư Hạo khuyên can mãi mới có thể khiến họ bỏ điện thoại xuống, sau đó y phải quay lại đối với khách hàng xin lỗi rồi đi tiếp tới khu vực tiếp theo của trung tâm thương mại. Chạy ngược chạy xuôi, bận rộn ròng rã một buổi tối, cuối cùng y cũng thành công nhận được tiền lương. Y gửi tin nhắn hỏi Trần Diệp Khải xem buổi diễn tập kết thúc hay chưa, Trần Diệp Khải vẫn chưa thấy trả lời lại.

Nguy rồi, đoán chừng là anh ấy tức rồi! Dư Hạo vội vã đi đến hội trường trước giờ tắt điện, hội trường đã sớm khóa cửa, xung quanh là một mảng tối đen.

Lúc quay về phòng ngủ nằm xuống thì Trần Diệp Khải mới trả lời lại tin nhắn của y.

【Buổi tối ngày mai nếu như mà thất bại, em cứ chờ anh thu thập em. 】

Dư Hạo vội vàng xin lỗi, Trần Diệp Khải vẫn là không phản ứng lại tin nhắn của y thì điện thoại của Chu Thăng lại gọi đến.

“Cậu đang làm cái gì?” Thanh âm của Chu Thăng vang vọng trong điện thoại, nói: “Lão tử muốn đánh người lắm rồi đấy! Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu không?’

Dư Hạo có chút không hiểu lắm, y hôm nay hình như không có cuộc hẹn nào cùng với Chu Thăng mà.

Hôm nay Dư Hạo quả thực mệt như chó, có cố giải thích thế nào cũng vô dụng, Chu Thăng còn nói: “Trần Diệp Khải đã yêu cầu làm cái gì?!”

“Tôi đi làm thêm!” Dư Hạo núp ở trong chăn, bạn cùng phòng y sau khi thi xong đều đi ra ngoài chơi bời rồi, “Tôi không có làm cái gì cả!”

“Tôi tức giận rồi!” Chu Thăng nói, “Tôi đã chờ đợi cậu một buổi tối!” (oán phụ à???:)))

“Cậu chờ tôi làm cái gì?” Dư Hạo nói, “Ngày hôm nay chúng ta cũng đâu có hẹn gì đâu?”

Đầu bên kia Chu Thăng cũng không nói rõ, Dư Hạo quả thực cũng không biết nên nói cái gì. Y cơm tối cũng chưa ăn, bụng đã đói đến mức không chịu được, lại còn vô duyến vô cớ bị mắng, tính khí cũng không thể dễ chịu nổi.

“Vậy bao giờ cậu hết giận thì hẵng tìm tôi.” Dư Hạo nói.

“Mở cửa mau!” Âm thanh của Chu Thăng ở ngoài cửa giận dữ hét lên.

Dư Hạo: “…”

Dư Hạo vội vàng đứng dậy mở cửa. Chu Thăng tiến vào phòng, tiện tay đem hộp cơm tối vứt lại trên bàn y, nhét hai tay vào túi quần rồi chính mình rời đi luôn.

“Chu Thăng!” Dư Hạo đang muốn đuổi theo ra ngoài, bên ngoài liên tục thổi tới gió lạnh, Dư Hạo liền nhanh chóng quay về phòng mặc lại quần áo hẳn hoi. Sau đó liền rảo bước đuổi theo xuống dưới lầu, khu ký túc xá đã tắt đèn, chỉ lờ mờ nhìn thấy Chu Thăng nhảy qua lan can tầng hai, sau khi hạ chân xuống đất liền chạy trốn về phía phòng ngủ.

Dư Hạo cũng nhảy theo xuống, nhưng mà Chu Thăng đi qua giữa sân, lại nhảy lên lan can mặt sau khu kí túc của bọn họ, chạy một cách tàn bạo như thế, hắn mấy lần vượt lên tầng hai tòa đối diện kí túc, rồi quay trở về phòng ngủ.

Dư hạo lần này đứng giữa sân, trợn tròn mắt, y không thể nhảy lên tòa đối diện được. May mà kí túc xá của y có nam sinh vừa trở về, đứng duwois lầu gọi nửa ngày, sau khi được bảo vệ mở cửa cho thì liền quay lại phòng ngủ.

Cơm Chu Thăng đóng gói cho y đã nguội, Dư Hạo cũng đã đói bụng đến gần chết nên liền vội vàng ăn. Y gọi cho Chu Thăng một cuộc điện thoại, hắn không nhận, y gửi tin nhắn, cũng không trả lời lại. Dư Hạo đột nhiên nhớ tới hôm nay hình như Chu Thăng có lời muốn nói với y, chỉ đành trước tiên hướng hắn mà xin lỗi. Trên thực tế thì y cũng không biết tại sao mình phải xin lỗi, sau đó y liền cứ vậy mang theo tâm trạng thấp thỏm đi ngủ.

Ngày mai không cần phải đi làm thêm, không cần lên lớp, không cần phải lao vào ôn bài tập.

Từ đầu năm cho đến hôm nay là ngày 17 tháng 1, y đã tích được tầm hai ngàn hai nhân dân tệ, chừng này cũng đủ đê ry chống đỡ qua kì nghỉ đông. Hàng hóa dịp gần Tết đều sẽ tăng cao, y còn dự định mua quần áo cho chính mình. Y quyết định một thời gian ngắn nữa sẽ đến siêu thị tìm xem có chỗ nào tuyển dụng nhân viên làm part time không.

Sự tồn tại của Tướng Quân trong kí ức của y đã dần phai nhạt đi. Hồi tưởng lại nửa tháng trước trong mộng cảnh, y cảm giác hết thảy đều là mông lung. Nhưng y trước sau đều cố gắng ở trong đầu mình cường điệu rằng, người này có tồn tại.

Dư Hạo ở trong kí túc xá ngâm mì rồi liền mở điện thoại ra để luyện tập hát cho buổi biểu diễn buổi tối kia. Y vẫn tin tưởng rằng bản thân sẽ có thể hát được, mặc dù đã khá lâu y không có hát. Y vẫn cứ luyện hát như vậy đến trưa, ước chừng giờ ăn rồi muốn hẹn Chu Thăng đi ăn cơm. Thế nhưng Chu Thăng vẫn cố chấp không trả lời tin nhắn của y.

Hẹn Phó Lập Quần sau khi buổi diễn kết thúc thì cùng nhau đi ăn cơm, Phó Lập Quần trả lời lại: ” 【Ngày hôm nay tôi không ở trường, cậu tự đi vậy nhé. 】

Đột nhiên Dư Hạo liền có chút cảm giác cô quạnh. Từ trước đến giờ y luôn độc lai độc vãng, sau khi làm bạn cùng Chu Thăng thì lúc hắn không để ý gì tới y, thì y liền có chút cảm giác trống rỗng.

Dư Hạo nghĩ thầm rằng cũng có thể y lại bị người ta chán ghét rồi, chỉ có thể khôi phục lại trạng thái ngày trước, một mình đến nhà ăn ăn cơm. Tắm xong y liền thay thành bộ đồ hôm trước Trần Diệp Khải cho mượn, áo sơ mi trắng cùng quần tây. Căn đúng giờ rồi thì y đi đến hội trường để tham gia buổi diễn ngày hôm nay.

Thời gian hội diễn bắt đầu là lúc ba giờ, sáu giờ sẽ kết thúc, vì sau đấy các thầy cô còn có một buổi tiệc tối.

Lúc Dư Hạo đến thì hội diễn đã bắt đầu rồi. Viện trưởng đứng trên bục diễn thuyết, đồng thời giới thiệu vị Lâm giáo sư cùng với vợ ông ấy, rồi sau đó lại báo cáo về việc kiến thiết giáo dục của năm vừa qua, hi vọng một năm mới đầy triển vọng cùng với mục tiêu được đặt ra của học viện.

“Là cậu hả.” Lúc bí thư chi bộ thấy y liền nói.

Dư Hạo đứng từ phía sau khán đề nhìn về phía trước, liền nhận ra vị Lâm giáo sư cùng vợ ông ấy, chính là cặp vợ chồng ngày đó ngồi ăn cùng Trần Diệp Khải. Y gấp rút hướng bí thư chi bộ xin lỗi, buổi diễn tập y không có tập luyện đủ, tất cả mọi người ở hậu đài đều nói có thể thông cảm được. Nhưng ngoài miệng họ nói “có thể thông cảm” nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ mang cảm giác xa cách. Dư Hạo gần như đã quá quen với những ánh mắt như thế, y cũng không có nhiều lời thêm nữa. Mọi người đều từng cùng nhau luyện tập văn nghệ, nên hẳn đã đối với nhau có chút nhận thức, trong lúc chờ đợi biểu diễn họ đều ở một góc ăn đồ ăn vặt, nói chuyện đến thập phần vui vẻ; còn Dư Hạo thì liền đứng im ở một góc.

“Chỗ đó quá lạnh rồi.” Bí thư chi bộ nói, “Lại đây chỉnh sửa sơ sơ tóc của cậu rồi trang điểm qua đôi chút đi.”

Dư Hạo tùy ý để bọn họ làm, liền nghe được âm thanh Trần Diệp Khải vọng từ ngoài, nói: “Em ấy đã tới hay chưa?”

Bí thư chi bộ trả lời đến rồi thì Trần Diệp Khải cũng không đến nhìn qua y nữa, nói: “Đến là tốt rồi, tiếp đó chuẩn bị thôi.”

Dư Hạo sau khi là qua tóc xong, trang điểm nhẹ, lúc quay trở lại hậu đài thì mọi người liền lập tức yên tĩnh lại.

“Kỳ quái lắm hay sao?” Dư Hạo nói.

Các nữ sinh im lặng trong chốc lát, sau đó dồn dập nói: “Thật đẹp trai!”

Dư Hạo nở nụ cười, y kiếm cái ghế rồi ngồi xuống, cũng không để ý mọi người xung quanh đều nhìn y, chỉ đeo tai nghe lại, nghe đi nghe lại bản ghi âm do y tự hát.

Chu Thăng cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của y, hỏi y: 【Ăn cơm chưa? 】

Dư Hạo đáp: 【Tối nay tôi có buổi biểu diễn. 】

Chu Thăng nhắn lại với icon tức giận: 【Tôi biết, tôi đang hỏi cậu ăn cơm hay chưa. 】

Dư Hạo gấp rút trả lời ăn rồi, Chu Thăng nhắn lại: 【Hát cho tốt, đừng để bị lệch giọng. 】

Dư Hạo vốn là cũng không sợ bị lệch giọng hay lạc điệu. Chu Thăng vừa nói như thế liền khiến y có chút hoảng sợ bản thân sẽ bị lạc điệu. Hắn lại hỏi y hát cái gì và hát cho ai nghe. Dư Hạo đáp: 【Cho một người bạn. 】

【 Nha? 】Chu Thăng nhắn xong liền không nhắn gì tiếp.

Thời gian biểu diễn ngày càng gần, Dư Hạo bắt đầu không khống chế được khẩn trương trong lòng.

“Đừng uống nước nữa.” Bí thư chi bộ nhắc nhở y.

Dư Hạo đã uống liên tiếp hai chai nước, cổ họng y vẫn phát khô, y sợ đến lúc lên sân khấu thì lại bị khản giọng.

“Tôi đến phòng vệ sinh rửa tay…” Dư Hạo run rẩy nói.

“Chớ có sốt sắng.” Bí thư chi bộ nói, “Đây cũng chỉ là biểu diễn tổng kết mà thôi, cho dù hát hỏng cũng không có chuyện gì, cậu là lần đầu tiên lên sân khấu?”

Dư Hạo vẫy vẫy tay, nhanh chân bước đến nhà vệ sinh. Ngay khi vừa quay lại, hẫu đài đã thúc giục: “Mau mau lên! Đến cậu rồi đấy!”

“Cởi áo khoác xuống!” Bí thư chi bộ yêu cầu y cởi áo khoác để hắn cầm hộ cho, nói, “Đừng có hát luôn đấy, trước tiên đi lên phải nói là hoan nghênh giáo sư Lâm đến với học viện chúng ta, sau đó trực tiếp thanh xướng, hát xong câu thứ nhất thì nhạc đệm sẽ phát lê, đừng có sốt sắng!”

“Chú ý bậc thang, cẩn thận vấp ngã!”

“Đừng có ngẩng đầu cao quá lúc hát! Nếu không ảnh chụp góc độ sẽ không đẹp!”

Lúc Dư Hạo bước lên sân khấu, tình cờ ngẩng đầu thoáng nhìn khán đài, người đầu tiên y nhìn thấy chính là Chu Thăng đang đứng ở hàng ghế cuối cùng. (đây có phải chính là kiểu giữa dòng đời thiên biến vạn hóa, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra người giữa dòng người tấp nập:)))

Chu Thăng ở phía cuối hội trường đứng xem biểu diễn, hắn thoáng khom người, có chút cà lơ phất phơ dựa trên lan can, bên cạnh lại chính là bạn gái của hắn —— một cô gái xinh đẹp đã sưởi ấm tay Dư Hạo trong mùa đông giá rét này.

Đến giờ khắc này thì căng thẳng cả đời của y, rốt cuộc cũng tích lũy lại và đạt tới đỉnh điểm rồi “bùng nổ”, giống như cơn bão tuyết trên một núi tuyết ngàn vạn năm “ầm ầm” đổ xuống vậy, mà cơn bão tuyết ấy đang ầm ầm đổ thẳng về phía y.

[23.11.2020]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.