Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành.
CHƯƠNG 3: HỒI ỨC
“Sự cảm kích này nặng trình trịch, như là lễ vật nhưng cũng chẳng khác gì gông xiềng, ép y đến độ thở cũng thấy khó nhọc.”
————————————–
Dư Hạo nằm yên lặng, trong mắt chỉ có trần nhà phòng y tế, y nghe được tiếng bàn bạc của Tiết Long và bác sĩ Triều, cũng đã hiểu được đại khái vấn đề.
”Không cần chuyển vào viện đâu, hít cũng không nhiều khói lắm, quan sát kĩ hơn chút là được.”
Tiết Long sau khi xác nhận y không còn nguy hiểm gì mới chính thức đi về.
Người ta thường nói những người suýt chết một lần sẽ không tìm chết lần nữa, y hiện tại thật sự muốn bỏ đi cái ý niệm này. ”Tướng Quân” như vẫn còn ở trong lòng y, nói với y thật nhiều lần, rồi ngươi cũng khá hơn mà.
Mấy tiếng gõ cửa vang lên, Dư Hạo quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, người đang đeo cặp của y thế mà lại là đội trưởng đội bóng rổ của trường – Phó Lập Quần, y nhớ đến lúc ngất đi đã nghe thấy một thanh âm rất quen, người đó cõng y đến đây chẳng lẽ là hắn!
Y biết Phó Lập Quần, lúc trước người này còn vì y mà xin giấy đăng kí tìm việc, cũng đã trò chuyện vài câu, thời khắc này người kia tóc ướt đẫm mồ hôi nhưng lại có vẻ rất có tinh thần, lông mày đen níu lại, từng có một biệt danh dành cho hắn ”Hệ thống Vương Lực Hoành”
( Cái này thì t không rõ lắm:v nguyên bản là 体系王力宏 Search thì nó ra 1 đoạn video ngắn của cái gì mà Kobesystem)
”Có vẻ như khỏe hơn chút rồi ha?” Phó Lập Quần nói, tiện tay đặt bệnh án lên gối đầu, đưa cho Dư Hạo điện thoại với thẻ học sinh.
Dư Hạo đang muốn ngồi dậy, Phó Lập Quần lại để y nằm xuống, nói: ”Có một bạn cùng phòng của bọn tôi nói nhìn thấy cậu ở bãi tập.”
Dư Hạo ”ừ” một tiếng, Phó Lập Quần nói tiếp: ”Đừng lo, nếu có ai hỏi, bọn tôi sẽ nói cậu thất tình, lên núi đập bạch quả, sau đó vào cái phòng đó đốt nhật kí nhưng vô tình bị ngạt.” Nói xong liền nở nụ cười: ”Nghe có phải rất hợp lí không?”
”Cũng làm gì có ai đến hỏi tôi đâu.” Dư Hạo đáp.
”Nhưng vẫn luôn có người thích loan truyền mấy tin này mà.” Phó Lập Quần nói.
Dư Hạo thấp giọng: ”Vậy thì cảm ơn nhé.”
Phó Lập Quần khoác áo thể dục, bên trong còn mặc áo bóng rổ màu lam từ lúc ở sân tập vẫn chưa thay, hơi khom lưng ngồi. Hắn mới từ sân bóng ra liền chạy đến bệnh viện Dư Hạo đang nằm, còn đang ngồi thở lấy sức, nhìn Dư Hạo một hồi. Dư Hạo nhớ, có một lần nghe nói có người lái xe BMW đến trường để đón hắn. Hình như là bạn gái của Phó Lập Quần, học ban khiêu vũ ở học viện âm nhạc Tây Xuyên, da trắng, mặt xinh, người đẹp.
Phó Lập Quần là hình mẫu của rất nhiều nữ sinh trong học viện, điều kiện gia đình tốt, loại người cấp nam thần kiểu này sinh ra đã định sẵn là sẽ sống sướng hết đời, chắc chắn không cùng một thế giới với Dư Hạo. Hắn cũng rất ít khi chủ động tìm y nói chuyện.
”Không cần khách khí.” Phó Lập Quần trầm mặc một lúc lâu mới nói, nhìn vẻ mặt, có vẻ là đang bối rối muốn chuyển chủ đề, điện thoại lúc này vang lên, Phó Lập Quần cúi đầu xem Wechat.
Bên ngoài vang lên tiếng hắt xì, hết tiếng này lại vang lên tiếng nữa.
”Lông đỏ đấy à?” Phó Lập Quần hỏi.
Người này đi theo sau y tá đi vào phòng, phòng y tế của trường dùng một bức bình phong chia phòng thành hai nửa, Chu Thăng hắt xì một cái đi vào, nhìn Dư Hạo đang nằm truyền dịch, ”Ơ” một tiếng, hỏi: ”Làm sao thế?”
”Bị ốm.” Phó Lập Quần trả lời thay Dư Hạo.
”Chắc không đủ dinh dưỡng chứ gì, nhìn cậu xem, gầy quá.” Chu Thẳng chảy nước mũi, đi đến bên kia của bình phong. Y tá cười cầm trên tay bản hồ sơ, trong phòng y tế này cũng đã gặp không ít mấy người thiên kỳ bách quái, cũng không nói nhiều, nâng cằm Chu Thăng, hỏi: ”Đau chỗ nào?”
”Đau toàn thân luôn, cuống họng đau, đầu cũng đau.”
”Tiếp tục giả bộ đi.” Y tá nói, ”Nói ‘a’ xem nào.”
Âm thanh từ bên kia bình phong truyền đến, Chu Thăng rầm rì, từ chối tiêm, y tá đưa cho hắn một chút thuốc, sau đó quở trách một hồi, bất cẩn để nhiệt độ hạ thấp đến thế này, có thế mà cũng không để ý à?
”Sao lại thích cởi áo chơi bóng? Hở? Tưởng thế là đẹp trai chắc? ” Y tá hỏi.
”Bởi vì nếu cởi quần chơi bóng sẽ khiến nhiều người chướng tai gai mắt chứ sao. ” Chu Thăng đáp.
Mọi người: ”…”
Dư Hạo bị câu nói này chọc cười, tiếp đó y lại ho khan kịch liệt. Y tá cũng sang xem, nói: ”Đừng thở oxy, em có thấy chóng mặt hay đau đầu không?”
Y tá lấy cái thở oxy xuống, Dư Hạo cảm thấy dễ chịu hơn, Chu Thăng liếc nhìn bình truyền dịch, lại liếc nhìn Phó Lập Quần, ra hiệu ”đi chứ?”, Phó Lập quần đáp: ”Tôi ngồi chờ cậu ấy truyền xong chai này đã.”
”Các cậu cứ về đi.” Dư Hạo vô cùng bối rối, không biết nên trả ơn Phó Lập Quần thế nào, nhưng Phó Lập Quần chỉ cười cười, nói:” Chủ nhiệm của cậu vừa phát wexin cho tôi, thầy ấy vừa mới xuống xe, chờ một lúc nữa sẽ đến thăm cậu.”
Dư Hạo chỉ gật đầu, sinh viên năm nhất vẫn thuộc sự quản lí của phụ đạo viên, một lớp hơn bảy mươi người, Tiết Long quản không nổi, vì thế mà học viện phải xếp cho mỗi ban một chủ nhiệm, hầu như là do các nghiên cứu sinh làm. Dư Hạo không thích nợ ân tình, chỉ hy vọng có thể cắt đứt hết thảy quan hệ với thế giới bên ngoài, phong bế bản thân, vì thế đại đa số thời gian y khá tự do. Như lần này Phó Lập Quần phát hiện tung tích của y, nên mới đem y đến đây được, ân tình này, Dư Hạo cả đời cũng trả không hết.
Sự cảm kích này nặng trình trịch, như là lễ vật nhưng cũng chẳng khác gì gông xiềng, ép y đến độ thở cũng thấy khó nhọc.
Tôi là người đang bệnh. Dư Hạo cảm thấy chán ghét bản thân hiện tại.
”Thôi ngồi chờ người ta đi, chút nữa đi ăn lẩu nhé.” Chu Thăng nằm trong giường, nhất thời trong phòng im lặng, không ai nói gì, Phó Lập Quần ngồi bấm điện thoại, Dư Hạo thì lẳng lặng ngồi hồi tưởng lại ”Tướng Quân” trong mộng. Chẳng biết tại sao, lúc Tướng Quân xuất hiện, y lại không hề cảm thấy bài xích đối với người xa lạ này, mặc để y giúp đỡ mình, cứ như là bạn thân nhiều năm vậy.
”Đừng quên còn có ta.”
Có thể câu nói này sắp trở thành lý do khiến cho sống tiếp, Dư Hạo xuất thần nghĩ, có lẽ cả đời mình cũng không quên được giấc mộng này, cũng không quên được Phó Lập Quần, giữa bọn họ dường như có một loại trùng hợp kì diệu nào đó.
Y nhìn Phó Lập Quần, không biết bao lâu, âm thanh ai đó vang lên đã phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
”Bạn học Dư Hạo phải không?”
Dư Hạo đang đắm chìm trong hồi ức cũng phải ngẩng đầu lên, một nam sinh mặc tây trang nhàn nhã đang kéo theo vali du lịch đi vào.
Nam sinh này đeo kính, ngũ quan thanh tú lại tuấn lãng, đôi môi hiền hậu, mái tóc dày có chút xoăn xoăn, mang theo sự bình dị gần gũi, phong độ của người trí thức. Anh mở nút áo tây phục, đeo khăn quàng cổ, xoa tay mấy lần cho ấm lên, sau đó tiến đến vỗ vào bàn tay Dư Hạo.
”Trần Diệp Khải.” Nam sinh kia tự giới thiệu mình, ”Chủ nhiệm của em đó, em kêu anh là đàn anh đi ha, anh là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp.”
Dư Hạo gật đầu, y không hay ứng phó với cái kiểu tình cảnh giới thiệu bản thân theo kiểu một đối một thế này đâu. Trần Diệp Khải cũng rất nhanh chóng bình ổn trạng thái, nhìn Phó Lập Quần nói: ”Anh nhận chủ nhiệm một tốp ở ban thể dục cùng một tốp học bên tâm lí của Dư Hạo.”
Phó Lập Quần vội vàng đứng dậy bắt tay với Trần Diệp Khải, gọi anh là thầy Trần. Trần Diệp Khải đẩy ghế tựa ngồi xuống, nhìn Phó Lập Quần rồi lại quay qua nhìn Dư Hạo, đột nhiên có chút ngượng ngùng, cười nói: ”Ở lớp, thứ hạng giá trị nhan sắc của hai đứa thế nào?”
Dư Hạo: ”…”
Phó Lập Quần cười đáp: ”Chắc tầm trung bình hoặc hơn chút.”
”Vậy thì tốt quá.” Trần Diệp Khải như trút được gánh nặng, ”Vậy cũng đẹp trai không kém anh rồi, không bị vây quanh đùa giỡn nữa.”
Dư Hạo dở khóc dở cười, Phó Lập Quần vỗ vỗ vai Trần Diệp Khải, nói: ”Tin em đi, thầy Trần, anh vẫn sẽ bị các nữ sinh đùa giỡn thôi…. ầy.” Nói rồi ra hiệu Trần Diệp Khải nhìn, em gái y tá vừa dựa vào cửa chụp trộm Trần Diệp Khải ngại ngùng chạy đi rồi.
Trần Diệp Khải cố nén lúng túng không quay đầu lại, vẻ mặt anh bất đắc dĩ, Phó Lập Quần không nhịn được cười to, thật sự thì dung mạo Trần Diệp Khải rất được, rất có khí chất của minh tinh. Phó Lập Quần vừa cười vừa nhìn Dư Hạo, nói: ”Cuộc sống mà, luôn luôn có ưu đãi đối với người đẹp, thật sự điều này tôi cũng không để ý quá mức đâu.”
”Em lớn lên đẹp á?” Dư Hạo đáp, ”Em không thấy vậy.”
Trần Diệp Khải chăm chú nhìn Dư Hạo, nói: ”Em gầy quá rồi, nên ăn nhiều chút.”
Dư Hạo nói: ”Ăn không nổi, em nghèo quá mà.”
”Buổi trưa ăn gì?”
Dư Hạo đáp: ”Lẩu ạ.”
Trần Diệp Khải nói: ”Còn muốn ăn không, chờ một chút anh dẫn đi ăn.”
Dư Hạo ăn hết hai trăm đồng, số tiền sinh hoạt thừa lại cuối cùng cũng xài hết.
”Muốn tâm sự không, đến nói chuyện chút.” Trần Diệp Khải nói, ”Đừng bực bội trong lòng, hồi bé anh cũng đã làm việc này.”
Dư Hạo có chút bất ngờ, Trần Diệp Khải thế mà cũng rất rộng rãi.
”Em không hề lấy cái đó.” Đột nhiên Dư Hạo nói.
Trần Diệp Khải chăm chú nhìn Dư Hạo, sau đó tựa như vừa quyết định cái gì đấy, nói: ”Anh tin em mà.”
Dư Hạo nghe câu này thì triệt để chấn kinh rồi. Sau khi chuyện này xảy ra, đây là lần đầu y nghe có người nói ”tin” y, phụ đạo viên cũng thế, cảnh sát cũng vậy, đều nói với y là ”Không cần vội, nhất định sẽ tra ra chân tướng”. Xưa nay chưa ai dám chắc chắn khẳng định như vậy cả, mọi người đều sợ lời mình nói ra sẽ trở thành cái nồi tự úp đầu bản thân.
”Tại sao?” Dư Hạo hỏi lại.
”Cảnh sát xử lí vụ này của em đã nói.” Trần Diệp Khải mở wechat ra, nhấn vào một đoạn ghi âm.
”Đứa nhỏ kia đang nói dối, vụ như này này xảy ra quá nhiều rồi….mấu chốt là không có chứng cứ, đã thế cũng không tiện nghe theo lời nói bừa của bên gia đình kia…. không thể vì gia cảnh người ta nghèo mà đổ oan cho người ta ăn trộm được….”
Đoạn ghi âm phát xong, Trần Diệp Khải giải thích: ”Cảnh sát phá án từng thẩm tra rất nhiều người, họ có thể nhìn ánh mắt mà đoán được tâm tình người khác, chỉ là đứa bé kia quá tinh ranh, có hỏi bằng biện pháp gì cũng không tìm được manh mối.” Nói xong lại nhìn Phó Lập Quần: ”Anh ta cho rằng ba của đứa nhỏ đã bảo con bé để đồng hồ đeo tay của mình vào túi của Dư Hạo, rồi đổ oan cho em ấy.”
”Vậy cũng thật sự quá đáng!” Phó Lập Quần từ đoạn đối thoại của hai người cũng hiểu một chút, nói: ”Tại sao có thể làm vậy chứ?”
Trần Diệp Khải buông tay: ”Hiện tại cần phải nghĩ biện pháp tìm ra chứng cứ.”
Dư Hạo nói: ”Không có chứng cứ nào đâu, trừ khi con bé tự nhận.”
Trần Diệp Khải suy nghĩ một chút, đáp: ”Cũng không hẳn.”
Dư Hạo nói: ”Hồi Trung học cũng là như thế.”
Trần Diệp Khải vô cùng ngạc nhiên, anh cũng chưa xem qua hồ sơ của Dư Hạo, phụ đạo viên Tiết Long cũng chưa nói cho anh nghe nguyên do trong đó.
”Em có thể nói một chút không?”
Dư Hạo suy nghĩ một chút, nói: ”Kỳ thực người ấy, là một anh em tốt của em.”
Học kỳ 2 năm sơ trung, lớp học có chuyển đến một nam sinh rất có tiền, biệt hiệu là Hoa Luân, ba gã làm về than đá ở Sơn Tây, tiền nhiều, còn nhỏ đã dính đến thuốc lá. Hoa Luân thường rủ bạn bè đi chơi, mỗi lần đều là gã bỏ tiền ra trả. Thứ bảy chủ nhật đi chơi, Hoa Luân đều khoe khoang về con xe của gã, gã mới vị thành niên đã lái xe riêng, nghe bảo cùng cục cảnh sát có quan hệ không tồi, không bị tra xét.
Hoa Luân ‘bao nuôi’ không ít mấy người được coi ‘có ích’, không khác gì ”Mạnh Thường Quân 3000 thực khách”[2] trong sách giáo khoa. Mọi người đều giúp gã chép bài, làm bài tập, trong lúc thi thì giúp gã quay cóp, hoặc làm ”Mã Tử”[3] mang sách giáo khoa cho gã, lau dọn bàn học, giúp gã trực nhật. vân vân…. Tất cả mọi người đều thể hiện giá trị của bản thân, tự phân công việc cho mình, đông đảo và phong phú lắm.
[2] Ông là một người giàu có, lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách.
[3] chân chó, tay sai và đồng phạm của nhân vật phản diện, kẻ ác.
Từ những ngày còn học mầm non Dư Hạo đã bắt đầu cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch về giai cấp, đến khi lên sơ trung thì bắt đầu cảm thấy mẫn cảm cùng tự ti, vì thế mà y không muốn tham gia cùng những nam sinh kia, trở thành người qua đường đối với họ. Nhưng y vẫn có mối quan hệ tốt với người anh em kia có tiền lương từ gia đình kia, y theo Hoa Luân học được rất nhiều điều mới lạ, suốt ngày vui chơi cùng gã, thi thoảng tìm Hoa Luân vay ít tiền, thường thì hai ba trăm, nhiều thì có thể đến một ngàn.
Sau đó ông chủ than đá kia bắt đầu quan tâm đến con trai mình, tự nghĩ rằng mình nên dạy bảo con trai ân cần hơn, nên đã cắt đi hơn nửa tiền tiêu vặt của gã. Lúc này phong quang của Hoa Luân cũng không được bằng xưa, gã không có tiền dẫn lũ bạn đi ăn uống nhậu nhẹt nên lũ bạn đó cũng tan tác như chim muông, bỏ dần đi hết.
Nhưng mà, nghèo thành giàu thì dễ, nhưng đang giàu mà nghèo thì cực kỳ khó khăn, Dư Hạo sau khi phát hiện ATM của người anh em này bị đóng lại, trong lòng nhất thời khó tránh khỏi sự sai lạc.
Thế là ngay trong tiết thể dục, y lấy ví tiền của Hoa Luân, lật qua lật lại rồi nhét vào bên trong vài tờ tiền mặt, sau đó nhét trả chỗ cũ. Kết quả vừa mới để vào, các bạn cũng đúng lúc học xong trở về lớp. Hoa Luân phát hiện ví tiền bị trộm, nhanh chóng báo với giáo viên.
Giáo viên chủ nhiệm cũng là một nhân tài, biết nếu lục soát túi của mỗi người là không hay, đầu tiên bảo Hoa Luân đừng làm ầm lên, để quan sát rồi tìm kiếm sau, cố gắng thì cả người cả tang vật đều có thể lấy lại được. Rốt cục đến lúc tan học Hoa Luân tìm ra ví tiền của mình trong ngăn bàn…
”Tại sao?” Phó Lập Quần hỏi.
Dư Hạo bình tĩnh đáp: ”Còn không phải do cậu ta quá sốt sắng, trong lúc tiện tay nhét lệch ví trí ngăn bàn, mà tôi thì vừa vặn ngồi cạnh cậu ta.”
Lúc ấy Dư Hạo dựa vào lí lẽ biện luận một hồi, không may mắn chính là khi đó trên người y vừa vặn cũng có ba trăm đồng. Đó là tiền sinh hoạt tháng này do bà nội y đưa cho. Ầm ĩ đến cuối cùng, y cãi vã cùng Hoa Luân. Hóa ra Hoa Luân từ lâu đã nhìn y không vừa mắt, mấy lần gã mời chào y ăn chơi, y lại không đến, không trở thành ‘Mã Tử’ của mình. Dư Hạo thì lại tức giận vì bị đổ oan, bực mình liền lấy cốc đập vào đầu Hoa Luân.
Sự tình bị làm ầm lên, mẹ Hoa Luân tìm đến trường học, mang theo cô của Hoa Luân làm ở bệnh viện, họ làm giấy tờ trấn thương để chứng minh, tuyên bố chuyện này tuyệt đối không nhân nhượng. Cuối cùng bà nội Dư Hạo cũng đến, ngay trước mặt nhiều người quỳ xuống trước mặt mẹ Hoa Luân, chuyện này ầm ĩ cả lớp, cũng khiến làm Dư Hạo hết sức cảm động.
”Cả lớp, chỉ có mỗi giáo viên tiếng Anh thay tôi nói một câu.” Dư Hạo bình tĩnh nói, ”Lời cô ấy nói đến giờ tôi vẫn còn nhớ. Cô ấy nói, ”Hoa Luân trước giờ toàn lấy tiền mua tình bạn, Dư Hạo bình thường không chơi chung với em ấy, hiện tại sao có thể lấy trộm tiền cơ chứ?”
Sau đó, vụ việc này được ghi lại trong học bạ của Dư Hạo, cuối cùng thì y cũng thành công tốt nghiệp sơ trung, người anh em này cũng thẳng thắn thú nhận sự thật với y. Dư Hạo vốn dĩ đã định bỏ qua nhưng người anh em này lại tìm y vay tiền, kết quả là trong một lần vô ý Dư Hạo phát hiện gã bị mấy đại ca xã hội đen dạy chơi ma túy, vì thế lúc nào cũng thiếu tiền. Dư Hạo cho gã mượn chút tiền, thừa dịp gã ở nhà bạn chơi ma túy thì gọi điện báo cảnh sát, gã cuối cùng bị đưa vào trại cai nghiện.
Mấy năm gần đây, người anh em kia cũng được thả khỏi trại, nhưng chẳng thèm liên hệ lại với Dư Hạo nữa. Sau khi tốt nghiệp cao trung, có lần Dư Hạo về nhà gặp gã trên đường, y nhìn gã định chào hỏi chút, đối phương lại làm như không thấy y.
”Uống nước đi.” Trần Diệp Khải rót nước đường, đưa cho Dư Hạo.
Phó Lập Quần trước giờ chưa đụng phải chuyện như vậy bao giờ. Nếu không bị cơn bệnh trước kỳ thi cao khảo phá phách thì hắn cũng sẽ không tới đây học, sau khi nghe chuyện của Dư Hạo, hắn như nhìn thấy một thế giới khác xa vời trong gang tấc.
Dư Hạo uống chút nước, đầu óc khai thông, vì thế y liền không nhịn được muốn nói hết ra, nói hết với Trần Diệp Khải, có lẽ việc này sẽ giúp cảm xúc của y được giải phóng.
”Sau đó thì sao?” Trần Diệp Khải lại hỏi.
Trong ba năm cao trung sau đó, đương nhiên Dư Hạo trở nên cực kỳ phòng bị, khoảng thời gian này y khá để ý mấy quyển sách về tâm lí học vì một số nguyên nhân. Y biết được tính cách của mình cùng với hoàn cảnh sống của y, có một mối liên hệ mật thiết không thể phủ nhận được. Bà nội y rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ mẹ y cũng chịu không nổi mẹ chồng mình. Sau khi bố mất, có một lần mẹ y mang y đến đập chứa nước Đông Hà ở ngay cạnh chơi, còn đưa cho y một cái xẻng cùng một cái xô nhỏ, bảo y đào mấy con ốc nước ngọt.
Đáy đập chứa nước rất trơn, nếu không cẩn thận sẽ bị rơi xuống nước.
Dư Hạo kể loại đoạn này, Trần Diệp Khải và Phó Lập Quần đều có cảm giác không rét mà run.
”Cậu đừng nghĩ quá.” Phó Lập Quần an ủi.
Dư Hạo nói: ”Chính là ý đó đấy, khi còn bé tôi không hiểu, lớn rồi ngẫm lại liền hiểu.”
Dần dần Dư Hạo bắt đầu biết mình hơn, mà càng hiểu rõ bản thân thì y càng muốn đóng kín chính mình, xây lên một bức tường, chỉ có ở trong ấy y mới chính thức có được tự do. Y trầm mặc ít lời, người thân duy nhất chỉ có bà nội đã già. Học tập cố gắng cũng vì bà, thi đại học cũng vì bà, có lúc y nghĩ thầm, nếu như không cẩn thận khiến bà vì y mà dằn vặt thì thế giới này đối với y, căn bản cũng chẳng có gì đáng để vui lòng.
”Làm sao mà biết được chứ?” Trần Diệp Khải nói, ”Tình yêu này, tình bạn này, không phải đều rất đẹp ư?”
”Tình yêu đúng thật là rất đẹp.” Dư Hạo lầm bầm lầu bầu, ”Em biết chứ.”
”Em cũng là một nhóc đẹp trai mà.” Trần Diệp Khải nói, ”Còn là một vương tử u buồn như thế, nhất định có rất nhiều cô gái thích, hôm nào anh giới thiệu cho em một người.”
”Không cần đâu.” Dư Hạo cứng nhắc cự tuyệt Trần Diệp Khải, có một đoạn Dư Hạo chưa nói, y cố tình che giấu họ, chính là: Người anh em ví tiền hồi sơ trung kia, đã từng là đối tượng Dư Hạo thầm mến, lúc đưa gã vào trại cai nghiện y đã thổ lộ. Sau đó đổi lấy lại là một trận mắng chửi cùng nụ cười trào phúng.
[15/6/2020]