*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 32. NGUỒN GỐC
____________________________________
Khi hai người đi quanh trung tâm thương mại, Chu Thăng tự dưng dừng chân lại nhìn vào một bộ quần áo nam vô cùng đắt đỏ. Dư Hạo rất sợ hắn đột nhiên lại muốn mua tiếp, bộ đồ này ít cũng phải hai ngàn, y nhanh chóng nói: “Tôi không nghĩ Kandinsky(1) thật sự đẹp đâu.”
(1). Vasily Kandinsky là một họa sĩ, thợ in và nhà lý luận nghệ thuật người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất thế kỷ 20, thuộc trường phái biểu hiện và cũng được tôn vinh với những tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng hiện đại đầu tiên trên thế giới. Kiểu ý của DH ở đây hắn là nói về bộ quần áo có màu sắc, hình vẽ dựa trên tác phẩm trừu tượng của Kandinsky mà CT đang nhìn đó.
Là kiểu như này các cậu ạ:v
Có cả khẩu trang cho chị em nào muốn tăng tính nghệ thuật cho outfit
“Cậu cũng biết à?” Chu Thăng vô cùng bất ngờ nói.
“Tôi rất yêu thích tranh trừu tượng của ông ấy.” Dư Hạo nói: “Sinh viên nghèo cũng có quyền được yêu thích nghệ thuật mà.”
Chu Thăng đáp: “Tôi cũng rất yêu thích. Không mua. Chúng ta đi thôi.”
Lúc rời đi, đột nhiên Chu Thăng biểu lộ cảm xúc nói: “Tiền mà cậu tiêu xài ít ra cũng là tiền do cậu dùng chính hai tay làm ra được, còn tôi đây thì sao? Vẫn còn bị gia đình nuôi dưỡng, tôi mới là người không có mặt mũi khi nói mấy lời kiểu vậy trước mặt cậu.”
Dư Hạo nở nụ cười, nói: “Thì có liên quan gì.”
“Cậu thử đoán xem giấc mơ đầu tiên tôi tiến vào là của ai?” Chu Thăng đột nhiên quay đầu lại nhìn Dư Hạo nói.
Dư Hạo không ngờ tới rằng Chu Thăng sẽ không dự liệu mà đột nhiên nhắc đến chuyện này, y có chút giật mình.
“Ba cậu.” Dư Hạo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói ra đáp án này.
“100 điểm.” Chu Thăng dịu dàng mỉm cười, hắn đối với Dư Hạo bật ra ngón tay cái. Cả hai người đều tự ngầm hiểu ý nhau rằng, sự vui vẻ của Chu Thăng vào lúc này chính là hắn có một người bạn, một người có thể chân chính hiểu rõ hắn.
Trong dịp lễ Tết, bên trong khu vui sắm người đến người đi vô cùng đông vui náo nhiệt. Dư Hạo đột nhiên lại nghĩ tới, trong mấy ngày lễ này nếu y vẫn còn đi làm thêm thì không chừng còn có thể kiếm được hơn một ngàn, gần bằng thời gian y đi làm cả tháng.
Bọn họ ngồi xuống ở tầng một của một tiệm bánh ngọt. Chu Thăng đặt một hộp bánh để chuẩn bị chút nữa làm quà đi thăm Trần Diệp Khải cùng giáo sư Lâm. Hắn cầm theo cốc cà phê đưa cho Dư Hạo, hai người cùng ngồi xuống uống một lúc. Chu Thăng còn nói: “Khi bé, có một lần tôi xuống sông bơi lội, ở bùn cát gần sông nhặt được vật này.”
Dư Hạo “Ừ” một tiếng, ánh mắt y chuyển từ vòng vàng sang đến hai mắt Chu Thăng.
“Vòng Kim Ô (2)” Hôm nay Dư Hạo cũng đã suy nghĩ tới, y lờ mờ đoán được cái vòng này cùng với năng lực kì dị của Chu Thăng kiểu gì cũng có liên quan đến nhau, quả nhiên là vậy.
(2) Em cũng không hiểu Kim Ô là như nào, như search ra thì là một loại vòng vàng:v
Lúc Chu Thăng giơ cổ tay lên, nghiêng đầu nhìn kĩ thì có thể nhìn thấy có cả sợi dây đỏ mà Dư Hạo bện cho hắn.
Đột nhiên Dư Hạo nhớ tới gì đó, mở điện thoại di động lên. Trên màn hình chính là tư liệu mà y tra cứu ngày hôm nay. Y đồng thời cũng giơ điện thoại ra cho Chu Thăng xem: “Cậu xem này?”
Chu Thăng liếc nhìn điện thoại, nói: “Tôi đã sớm điều tra rồi. Không sai đâu, chính là nó.”
Trong màn hình điện thoại hiện lên chính là hình ảnh kho báu của bảo tàng Kim Sa, Thành Đô – Kim Sa Thái Dương Luân(3).
(3). Trang trí vàng chim mặt trời (còn được gọi là trang sức vàng “Bốn con chim quanh mặt trời”) là một mảnh vàng lá được khai quật tại địa điểm Kim Sa ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên vào năm 2001. Thuộc cuối thời nhà Thương và là di tích văn hóa cấp quốc gia của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Một trong ba lô di tích văn hóa bị cấm xuất cảnh để triển lãm. Toàn bộ số vàng trang trí có hình dạng một chiếc nhẫn, đường kính ngoài 12,5 cm, đường kính trong 5,29 cm, dày 0,02 cm, trọng lượng 20 gam. Đồ trang sức bằng vàng có những hoa văn rỗng phức tạp, được chia thành lớp trong và lớp ngoài. Lớp trong phân bố đều với mười hai tia giống như răng quay; hoa văn bên ngoài bao quanh hoa văn bên trong và có bốn tia giống nhau bay ngược chiều kim đồng hồ. Thành phần chim. Bốn con chim bay cùng một hướng, ngược chiều với sự quay của dòng xoáy bên trong. Các hoa văn thường được hiểu là: đại diện cho bốn mùa chim theo chu kỳ theo mùa, rãnh bên trong 12 tháng triều đại trong năm thay mặt cho chu kỳ. Nó cũng có thể liên quan đến truyền thuyết về “Mặt trời âm phủ của quạ vàng”. Phân tích thành phần cho thấy hàm lượng vàng của nó cao tới 94,2%. Vật trang trí bằng vàng này có thể là hiện vật được người Thục cổ đại dùng để tế lễ. Bây giờ nó nằm trong Bảo tàng Trang web Kim Sa của Thành Đô, là kho báu của bảo tàng.
Dư Hạo nói: “Vào lúc nào thì cậu biết bản thân có năng lực như vậy?”
“Bảy tuổi.” Chu Thăng đáp: “Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới làm rõ được chuyện gì đang xảy ra.”
Giải thích cho việc tại sao Chu Thăng lại có năng lực này thì không bằng nói đến việc vòng Kim Ô này bị đánh thức đi. Khi còn bé, hắn thường xuyên bị ba mẹ liên thủ bạo hành gia đình. Ba hắn không nói hai lời liền đánh, mẹ thì lại dùng thủ đoạn bịp bợm để nói móc mỉa nhiều lần, hắn bị bạo lực cả về thể xác lẫn tinh thần. Chính vì thế mà lúc bé, Chu Thăng đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên tính tình cũng thuận theo vậy mà trở nên nóng nảy, mẫn cảm, dễ tức giận. Đêm nào hắn cũng cô độc mà trốn ở trong phòng ngủ của mình.
Có một ngày, hắn ở trong mơ nhìn thấy một chiếc vòng hoa mỹ đang phun ra lửa mạnh, dòng năng lượng của nó chuyển động khiến ánh sáng tỏa ra càng mạnh. Cuối cùng thì hiện ra hình dáng của vòng Kim Ô này. Vòng Kim Ô nói cho hắn biết rằng nơi này chính là thế giới ý thức, là nơi tập hợp những phản ánh mà mỗi người có được trong thực tế.
“Nó còn biết nói?!” Dư Hạo có chút chấn kinh rồi.
Nhân viên phục vụ đem bánh ngọt đã đóng gói kĩ càng đặt lên bàn. Hai người nhất thời dừng lại cuộc nói chuyện, đợi nhân viên đi rồi thì Chu Thăng nói: “Nó sẽ nói, nhưng không phải là ‘nói’ theo nghĩa thông thường. Khi cậu đứng trước mặt nó, lúc nhận được ngọn lửa của nó thì thông tin sẽ trực tiếp… được truyền vào trong ý thức của cậu.”
Dư Hạo ngơ ngác nhìn Chu Thăng.
“Sau đó tôi liền hiểu, nó chính là một ‘cánh cửa’. Bước qua nó thì đấy cũng là lúc sứ mạng của tôi bắt đầu.”
Vòng Kim Ô trong mộng rất lớn, nó bắn ánh sáng về cả bốn phía, giống như lúc bé được xem bộ phim khoa học viễn tưởng 《Stargate SG-1 》. Chu Thăng đứng ở trên một cây cầu dài, mà vòng Kim Ô lại thay đổi hình thái mà nằm ngang ở giữa cây cầu, giống như là một cánh cửa dẫn tới không gian khác.
“Cậu đã bước qua nó.” Dư Hạo nói.
“Nó để tôi bước qua nó. Sau đó thì tôi liền xuất hiện ở trong giấc mộng của ba tôi.” Chu Thăng đáp.
Vẻ mặt Dư Hạo đầy kinh ngạc. Chu Thăng đang bắt đầu nhớ lại giấc mơ của ba mình, đó là một chiến trường đầy rẫy mãnh thú khát máu, tứ chi đứt đoạn máu chảy đầm đìa, những bia mộ… Đâu đâu cũng có thú dữ hoành hành. Khi bé, Chu Thăng đứng trên chiến trường kia, chính hắn cũng không biết bản thân phải làm sao.
“Ông ấy trước đây từng đi lính.” Chu Thăng nói: “Về sau thì chuyển nghề thành đầu bếp. Trong giấc mơ này thú hoang cũng có phân định đẳng cấp rõ ràng, có một con gọi là thú vương thống trị tất cả dã thú. Nó giống như là biểu trưng cho hình ảnh về một thứ gọi là quyền lực tối cao trong lòng ông ấy.”
Khi đó Chu Thăng mới có bảy tuổi, căn bản thì hắn cũng không thể nào trở thành đối thủ của một đám dã thú khuôn mặt dữ tợn đó được. Nhưng may mắn thì xét đến cùng, đây cũng là giấc mơ của ba hắn. Trong giấc mơ này, đứa con trai là hắn được một tầng ánh sáng bảo vệ chặt chẽ. Có thể đó chính là “tình yêu” mà Chu Lai Xuân chưa bao giờ nói ra khỏi miệng.
Nói đến đoạn này thì vẻ mặt Chu Thăng hết sức phức tạp. Hắn cũng từng thử thăm dò thế giới tinh thần của ba hắn, dù rằng lúc mới bắt đầu hắn cũng không hiểu điều này có ý vị gì.
“Vậy ba cậu…” Dư Hạo nói: “Thế giới tinh thần của ông ấy bị cậu gây ảnh hưởng như vậy nên trong hiện thực tính cách ông ấy cũng có thay đổi.”
Chu Thăng hờ hững “Ừ” một tiếng. Ngón tay đẹp đẽ của hắn đùa nghịch cốc cà phê trong tay, đem miếng lót cách nhiệt của cốc giấy xé ra. Sau đó hắn lại cố gắng ghép chúng lại giống như xếp hình.
“Cậu đánh bại con thú vương kia?” Dư Hạo hỏi.
“Đương nhiên là không.” Chu Thăng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt hắn nhìn về phía hai mắt Dư Hạo, đáp: “Trong ấn tượng của ba tôi, tôi vĩnh viễn không thể chiến thắng ông ấy. Vì lẽ đó mà việc này đối với tôi mà nói chính là việc không thể làm được.”
Dư Hạo sáng tỏ. Y sau đó liền đặt ra một giả thiết khác.
“Như vậy, nếu có một ngày thành tựu cậu đạt được còn lớn hơn cả ba cậu thì con thú vương trong mộng kia không còn là đối thủ của cậu nữa rồi.”
Chu Thăng vô cùng buồn chán nói: “Nghĩ mà xem, sức mạnh của tôi đều xuất phát từ nhận thức của chủ nhân giấc mộng đối với tôi, nên giả thiết của cậu cũng có lý. Nhưng tôi cũng không còn có hứng thú nhiều với việc đấy nữa rồi.”
“Vậy nhân cách cá nhân trong mộng của ông ấy thì sao?” Dư Hạo hỏi: “Nhân cách bị trục xuất ấy.”
Chu Thăng nói: “Ông ta không bị trục xuất. Ông ấy cùng cậu không giống nhau. Thú vương chính là do ông ta hóa thân thành. Thú vương là bản chất chân thật nhất của ông ta, nhưng chính sự quấy nhiễu của tôi cũng có chút tác động…”
Chu Thăng ở trong giấc mơ của ba mình đã đánh bại không ít những con quái vật thối nát, có lẽ vì thế mà ở thực tế, ba hắn dần dần quyết định triệt để cắt đứt cuộc sống dây dưa dài dòng trước mắt. Chính hành động đấy đã thúc đẩy ông đưa ra quyết định cuối cùng là ly hôn với vợ mình và trở lại là chính bản thân mình.
Chính một bước tiến triển này mà dần dẫn đến việc mẹ của Chu Thăng mắc phải chứng cuồng loạn. Lúc nói tới đoạn này, trong mắt hắn mang theo chút hổ thẹn.
“Nếu là tôi…” Dư Hạo nói: “Tôi ước gì hai người họ cứ chia tay dứt khoát luôn đi, nhưng cũng tuyệt đối đừng có lấy tôi làm lá chắn rồi nói cái gì mà ‘ba mẹ đều là vì con nên mới không ly hôn’.”
“Đúng vậy.” Chu Thăng cười châm biếm nói: “Sau đó, tôi lại tiếp tục vào giấc mộng của mẹ tôi.”
Dư Hạo hết sức tò mò về sức mạnh của Kim Ô, có phải là muốn bước vào giấc mộng của ai cũng có thể ư?
“Ở trong giấc mộng của bà ấy.” Chu Thăng giải thích qua loa: “Tôi không hề được bảo vệ, chỉ kém một chút liền chết rồi.”
Dư Hạo: “…”
Dư Hạo biết điều này có nghĩa gì, mẹ của Chu Thăng có lẽ cũng không hề yêu thương hắn.
“Vì vậy khi cậu bước qua vòng Kim Ô…”
“Đúng.” Chu Thăng nói: “Vòng Kim Ô nói cho tôi biết rằng chỉ cần tôi bước xuyên qua nó là có thể tiến vào trong giấc mộng của người khác. Nhưng tiền đề để bước được vào chính là người đó phải có ấn tượng với tôi và trong ấn tượng của người đó phải từng có sự tồn tại của tôi. Chỉ có như vậy thì lối đi này mới có thể mở ra một cách suôn sẻ. Tiếp sau đó, tôi cũng đã đi vào giấc mộng của mấy người như là “lão đại” ở trường cấp ba, có cả giáo viên chủ nhiệm, cũng có cả bạn cùng bàn…”
Sau khi ba mẹ ly hôn thì Chu Thăng bắt đầu dần dần tìm hiểu về thế giới ý thức. Ban đầu, hắn chỉ tìm hiểu với tư tưởng tò mò là chính, hắn đã bước qua giấc mộng của mấy người giống như là đang đi du lịch. Mộng cảnh hiện ra trước mắt hắn với rất nhiều hình thái đa dạng khác nhau, có hình ảnh thực tại bị bóp méo chất chứa đầy nhà cao tầng cùng quái vật, có những cảnh tượng cổ trang giống trong những bộ phim truyền hình quen thuộc, có gò núi xám trắng không một ngọn cỏ…
Chu Thăng rất thông minh nên đã tự liên hệ thực tại cùng với các yếu tố xuất hiện trong thế giới mộng cảnh và rồi lý giải chúng. Hầu hết giấc mơ của mọi người đều hỗn loạn, đầy rẫy những kí hiệu rời rạc, dần dần thì hắn bắt đầu quen dần với nó và không còn cảm thấy hứng thú như ban đầu nữa.
Nhưng cho dù có nắm giữ năng lực này thì thực tại của hắn cũng vẫn hỏng bét. Sau khi kì thi đại học kết thúc, Chu Thăng dựa vào điểm cộng thêm từ thành tích môn thể dục mà tiến vào trường học. Hắn vốn định sau khi vào đại học thì sẽ đem vòng Kim Ô này cất đi. Nhưng mà không lâu sau đó, không biết do ma xui quỷ khiến như thế nào mà hắn lại biết Dư Hạo.
Dư Hạo hiểu ra, gật gật đầu.
Chu Thăng nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, ‘nó’ liền nói cho tôi biết rằng nếu đã cùng nó gặp gỡ thì trong tương lai sẽ có một nhiệm vụ mà tôi cần phải hoàn thành.”
Chu Thăng sờ sờ đầu, mặt hắn hiện ra vẻ sững sờ, sau đó suy nghĩ một chút lại nói: “Khả năng nhiệm vụ của tôi chính là cứu cậu nhỉ.”
Dư Hạo: “Cậu biết rõ là không phải.”
“Tùy ý đi.” Chu Thăng nhàm chán nói: “Ngược lại thì đối với giấc mộng của người khác, tôi từ trước đến giờ đều không quan tâm. Sau lần này, tôi sẽ không sử dụng vòng Kim Ô nữa.”
Dư Hạo nghiêm túc hỏi: “Mỗi tối nó đều sẽ xuất hiện trong giấc mộng của cậu sao?”
“Chỉ có lúc nào tôi nghĩ đến thì nó mới xuất hiện.” Chu Thăng nói: “Bằng không thì tôi đã sớm bị nó dằn vặt đến phát điên rồi, mỗi tối đều bị một cái mặt trời lớn chiếu vào, ai mà ngủ nổi cơ chứ?”
“Vòng Kim Ô có nói qua cái gì nữa không?” Dư Hạo cười nói.
“Chỉ có lần đầu tiên gặp thì tôi mới nghe thấy nó bật ra âm thanh.” Chu Thăng đáp: “Sau đó những âm thanh tiếp theo của nó trong mộng của tôi đều là do cảm giác, cũng không phân biệt ra nam hay nữ. Tiếp đó, mặc kệ tôi có hỏi cái gì thì nó cũng không hé răng lấy một lời.”
Dư Hạo còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng y luôn tự nhắc nhở bản thân rằng không được hỏi nhiều khiến Chu Thăng thấy phiền phức, nên y chỉ có thể tự kiềm chế bản thân lại.
“Cậu cười đến vui vẻ như vậy làm cái gì?” Chu Thăng nói: “Đi, nhân tiện sẽ giải thích thêm cho cậu một chút. Tôi nghĩ cậu cũng thực sự tò mò.”
Thay vì nói là Dư Hạo tò mò thì không bằng nói rằng Chu Thăng cũng muốn nói hết ra, chuyện này cũng đã được hắn giữ ở trong lòng thật sự quá lâu, nín nhịn đến mười mấy năm. Ngày hôm nay cuối cùng cũng có người có thể đứng nghe hắn nói hết ra, cũng là để cho Chu Thăng cảm thấy nhẹ nhõm.
Một tay Chu Thăng nhét vào túi quần, hắn đeo túi cầm theo món tráng miệng đi ở phía trước, Dư Hạo đi theo phía sau hắn. Chu Thăng thỉnh thoảng liếc nhìn mấy tủ kính bày hàng ở hai bên của trung tâm thương mại, Dư Hạo thế mà lại vẫn nhìn Chu Thăng. Trong hai ngày nay tâm tình của y cực kì phức tạp. Y phát hiện ra bản thân dường như ngày càng yêu thích Chu Thăng, nếu như nói lúc trước chỉ là cảm giác tim đập thình thịch thì hiện tại đã biến thành cảm giác khó có thể kiềm chế sự ngưỡng mộ.
Hơn nữa cũng không phải là tướng mạo hay hormone của Chu Thăng hấp dẫn y, mà là một thứ cảm xúc không tên nào đó đã khiến y một lòng một dạ với người con trai trước mắt này. Dòng cảm xúc hỗn loạn tiềm ẩn này của y không chỉ đối với Chu Thăng trong thực tại mà còn là đối với vị anh hùng trong giấc mơ kia.
“Đi đâu vậy?”
“Đi xem bạn trai tương lai của cậu.” Chu Thăng nói.
“Anh ấy không phải bạn trai tôi!” Dư Hạo dở khóc dở cười nói.
Chu Thăng: “Vì thế nên tôi mới nói là ‘tương lai’. Không đúng, Dư Hạo, sao cậu biết là tôi đang nói đến ai?”
Dư Hạo: “…”
Hai người đi đến bệnh viện đa khoa mà Trần Diệp Khải đang nằm, đăng kí tên xong thì Dư Hạo tiến đến gõ cửa phòng bệnh. Vừa bước vào, Dư Hạo nhất thời bị dọa sợ hết hồn.
Lương Kim Mẫn nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh, toàn thân cắm đầy ống dẫn. Trần Diệp Khải nghe thấy có âm thanh thì mệt mỏi ngồi dậy từ giường bệnh.
Trần Diệp Khải lúc này cùng với lúc bình thường quả thực như hai người khác nhau, Chu Thăng cũng bị dọa. Sắc mặt anh vô cùng xấu, tóc tai ngổn ngang, râu mép mọc dài chưa cạo, anh lúc này nằm nghiêng trên giường bệnh trông như một bệnh nhân bị sa sút tinh thần.
“Đến rồi à?” Trần Diệp Khải xoa xoa lại mặt để bản thân tỉnh táo lại, nói: “Sao mà không ai chào hỏi vậy?”
Dư Hạo nói: “Em còn tưởng là…”
Trần Diệp Khải nói: “Anh đi rửa mặt đã. Tối hôm qua ngủ không được ngon lắm, mà sư mẫu cũng mới được chuyển về từ phòng ICU.”
Chu Thăng lập tức nói: “Bọn em chỉ qua đây xem một chút, xong sẽ đi luôn.”
Chu Thăng ra hiệu cho Dư Hạo đặt đồ tráng miệng xong rồi thì liền quay về luôn. Trần Diệp Khải đứng trong phòng rửa tay nói: “Ngồi xuống đi, cũng không có chuyện gì đâu.”
Đây là phòng bệnh tốt nhất bệnh viện. Dư Hạo ngồi xuống sofa, Chu Thăng thì lại bước đến trước giường bệnh quan sát Lương Kim Mẫn. Trên trán Lương Kim Mẫn đều là băng gạc, ở mũi còn cắm một ống cho ăn qua đường mũi (4), bên cạnh cũng có một máy kiểm tra đo lường.
(4). Là khi mà người bệnh không thể nuốt thức ăn bằng miệng được thì các bác sĩ sẽ dùng ống đặc chế để cắm qua xoang mũi vào trong dạ dày, để thức ăn lỏng có thể theo ống chảy mà chảy vào trong.
Chu Thăng ra hiệu Dư Hạo tiến đến gần chỗ hắn rồi chỉ xuống khóe mắt Lương Kim Mẫn.
Dư Hạo: “?”
Chu Thăng thấp giọng nói: “Đây là bị chồng đánh, tai nạn xe cộ thì không thể bị va chạm thành như vậy được.”
Dư Hạo: “…”
Trong phút chốc Dư Hạo liền nhớ tới lúc nhìn thấy Lương Kim Mẫn lần trước, lúc ấy bà đeo kính râm cùng với Trần Diệp Khải ngồi trong cà phê nhà kính nói chuyện. Y lại liên tưởng đến nữ giáo viên trước đây, thỉnh thoảng lên lớp sẽ đeo kính râm rồi giải thích là đêm qua ngủ không ngon nên vành mắt thâm đen.
Chu Thăng cũng không nói gì nữa, hắn cùng với Dư Hạo ngồi xuống một bên. Trần Diệp Khải rửa mặt xong thì đến trước bàn trà nhìn món tráng miệng, nói: “Mua cho anh ăn đúng không?”
“Bệnh nhân cũng không ăn hết nổi…” Chu Thăng nói.
“Gì chứ.” Trần Diệp Khải miễn cưỡng cười, nói, “Nhưng bây giờ thì tình huống đã ổn định lại rồi.”
Dư Hạo hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Trần Diệp Khải có chút tâm sự nặng nề cố gắng mở hộp ra, đáp: “Bị chấn động não dẫn đến hôn mê sâu, vẫn còn phải tiếp tục quan sát tình hình.”
Sắp tới xế chiều, Trần Diệp Khải bắt đầu ăn điểm tâm như hổ đói. Thấy vậy thì Dư Hạo đứng dậy đi rót cho anh ly nước, trong phòng bệnh liền lâm vào một mảnh yên tĩnh.
“Từ tối qua đến tận bây giờ anh không ăn chút cơm nào?” Dư Hạo lại hỏi.
Trần Diệp Khải đơn giản gật đầu một cái rồi nhận lấy cốc nước uống.
“Sư mẫu giống như chị gái anh vậy.” Trần Diệp Khải nói: “Bà ấy cùng với thầy dẫn dắt anh rất nhiều năm. Từ năm nhất đại học anh đã bắt đầu giúp họ làm hạng mục rồi. Lần về nước này, không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy.”
Chu Thẳng hỏi: “Giáo sư Lâm đâu?”
Trần Diệp Khải: “Anh đến gặp trưởng khoa hỏi thì thương thế của ông ấy không nặng.”
Chu Thăng cùng Dư Hạo liếc mắt nhìn nhau. Trần Diệp Khải thu dọn đồ đạc rồi nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Nhất thời cả ba người không ai nói chuyện. Dư Hạo cảm giác được Trần Diệp Khải rất chán nản cùng đau khổ. Trong chốc lát, Dư Hạo liền đề nghị: “Chơi game không?”
Trần Diệp Khải suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi. Chờ một lúc nữa Lâm giáo sư đến thì anh giới thiệu cho hai người. Ngày hôm nay anh muốn chơi Tôn Ngộ Không.”
Chu Thăng: “Được, nhường cho anh đấy.”
[14/4/2021]