Đoạt Mộng

Chương 46: Hoài nghi



“Rốt cuộc cũng tìm thấy anh.” Dư Hạo mệt lử nói.

Trần Diệp Khải đáp: “Đây là đâu?”

Trong phút chốc Dư Hạo ý thức được một vấn đề khá là nghiêm trọng, lần này bọn họ đã tìm được Trần Diệp Khải, nhưng làm thế nào để giải thích cho anh ấy?

Chu Thăng bắt chuyện và nói: “Đi theo bọn em.”

“Đi chỗ nào?” Trần Diệp Khải lại hỏi tiếp.

“Không kịp giải thích, chút nữa giải thích cho anh.” Chu Thăng nói, “Nhanh! Khải Khải! Tin tưởng bọn em!”

Trần Diệp Khải chần chừ đi về phía bọn họ, Dư Hạo nghĩ thầm thật sự có hiệu quả, Chu Thăng lấy ánh mắt ra hiệu.

“Dư Hạo.” Trần Diệp Khải nói, “Em giận anh sao?”

Dư Hạo không biết nên trả lời thế nào, Chu Thăng nói: “Đúng vậy, mọi người đều giận anh vì anh cứ lặng lẽ rời đi như vậy.”

Trần Diệp Khải thở dài, Dư Hạo hỏi: “Thầy Trần, anh đi đâu vậy?”

Trần Diệp Khải đáp: “Quay về New York, sau đó có thể sẽ đi Mexico.”

Chu Thăng âm thầm giơ ngón tay cái ra với Dư Hạo, như vậy thì Trần Diệp Khải sẽ ngủ trên máy bay khá lâu, bọn họ cũng không cần vội vàng.

“Bây giờ đi Argentina.” Chu Thăng dẫn Trần Diệp Khải đi theo trên đường lúc họ đến, đi đến phía chiếc xe, nói: “Anh lái xe đi.” Nói xong liền ngồi xuống ghế sau cùng Dư Hạo, Trần Diệp Khải có chút ngờ vực quay đầu lại nhìn Dư Hạo cùng Chu Thăng, khởi động xe việt dã rồi đi ra khỏi địa phận núi Thiên Thanh, đi đến khu vực trung tâm của thế giới ý thức.

Dư Hạo tiến đến gần tai Chu Thăng, hạ giọng xuống cực thấp nói: “Cậu khẳng định anh ấy sẽ không phát hiện ra chân tướng sao?”

Chu Thăng nhỏ giọng trả lời: “Không đâu, chuyện này đối với anh ấy thì cùng lắm cũng chỉ là một giấc mộng, mà trong mộng thì lấy đâu ra logic. Cũng giống như Thi Nê, bảo làm cái gì là sẽ làm luôn cái đó, chỉ cần không kích thích anh ấy thì giấc mộng sẽ không xảy ra thay đổi gì quá lớn đâu.”

Trần Diệp Khải vẫn chuyên chú lái xe địa hình, chiếc xe chiếu ánh sáng đi xuyên ngang qua rừng mưa tối mịt.

“Cậu không phát hiện ra sao?” Chu Thăng lại tiến gần đến bên tai Dư Hạo nói, “Tại sao không có quái vật tấn công chúng ta?”

Dư Hạo đột nhiên nhớ tới, từ cái lúc bọn họ nhận ra tác dụng của chiếc áo, sau khi đánh bại được khủng long bạo chúa thì con báo châu Mỹ đó cũng không đến gây rối bọn họ.

Dư Hạo nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ trong thế giới ý thức, anh ấy đã mặc định việc không công kích đối với người mặc bộ đồ này?”

Chu Thăng cũng nhỏ giọng nói: “Ngược lại thì tôi lại cảm thấy còn một khả năng khác, tất cả quái vật tấn công chúng ta đều phải chịu…” Nói được một đoạn thì hắn lại chỉ tới khu vực trung tâm rừng nhiệt đới mà bọn họ đang hướng tới, nói: “…Sự không chế của một cái gì đó.”

Dư Hạo rùng mình. Nói như vậy thì mấy con quái vật này vô cùng thông minh, báo châu Mỹ cũng không đuổi theo xe bọn họ, rồi y lại liên tưởng đến âm thanh tiếng còi như có như không mà y nghe thấy được vào lúc mới xuống núi. Lúc đó y tưởng là Chu Thăng nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ đột nhiên hồi tưởng lại, thế mà đó lại là tín hiệu tấn công, có người chỉ huy chúng.

“Ngoại trừ Trần Diệp Khải thì vẫn còn có người khác ra hiệu lệnh…”

“Suỵt.” Chu Thăng ra hiệu ý bảo Dư Hạo cẩn thận, đừng để Trần Diệp Khải nghe thấy. Trần Diệp Khải vẫn đang chuyên chú lái xe, xe địa hình lại một lần nữa vượt qua vách núi, phía trên nhà nghỉ đã tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn.

“Long Sinh…”

Tốc độ của xe thả chậm lại một chút, Chu Thăng đột nhiên nói: “Long Sinh đã không còn ở đó rồi.”

“Cậu ấy vẫn ở.” Trần Diệp Khải cố chấp nói, “Anh tới tìm cậu ấy, cậu ấy vẫn ở trong phòng.”

Chu Thăng ra hiệu cho Dư Hạo, Dư Hạo lập tức đáp: “Cậu ấy không ở đấy, em chắc chắn. Thầy Trần, anh không tin tưởng em sao?”

Trần Diệp Khải suy nghĩ một chút, nói: “Anh tin tưởng em.”

Dư Hạo: “Vậy thì đi thôi!”

Trần Diệp Khải do dự một chút, cuối cùng anh vẫn tiếp tục lái xe. Nhưng thay vì lái thẳng dọc theo con đường thì anh lại đi vòng quanh như một mê cung ở trong rừng mưa nhiệt đới. Chu Thăng cùng trao đổi ánh mắt với Dư Hạo, hai người đều vui mừng vì đã tìm được Trần Diệp Khải, bằng không chỉ dựa vào bọn họ thì có cố gắng thêm cũng không đến gần được khu vực trung tâm.

Tiếng thác nước trong thế giới ý thức lúc xa lúc gần. Trần Diệp Khải vẫn chuyên chú lái xe, cuối cùng ở hướng rẽ trong rừng rậm, bỗng nhiên hiện ra một khoảng sáng rộng rãi, thác nước to lớn nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt, nó vây quanh ở giữa là một Kim Tự Tháp to lớn, tráng lệ!

Sau lưng Kim Tự Tháp là thác nước Iguazu chảy xuống như một dãy núi.

“Đến nơi rồi.” Trần Diệp Khải bước xuống xe, lẩm bẩm nói, “Argentian và Mexico trong giấc mộng của tôi, tôi đã trở về.”

Dư Hạo sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, Trần Diệp Khải nói: “Bước tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Chu Thăng giơ một ngón tay lên phía trước, nói:”Nhìn thấy Kim Tự Tháp không? Ở trung tâm của Kim Tự Tháp có một món bảo vật, chúng ta phải cùng nhau đoạt lại nó, chỉ có như thế thì anh mới có thể chiến thắng lại chính bản thân mình.”

Thác nước Iguazu ở Nam Mĩ, mà Chichen Itza ở Mexico, nhưng ở ngay trong giấc mộng của Trần Diệp Khải thì hai thứ đấy lại quỷ dị mà xuất hiện tại một địa điểm. Ba mặt phía sau của Kim Tự Tháp cổ Chichen Itza được vây quanh bởi thác nước Iguazu, dòng nước vẫn tuôn trào tại bên trong thế giới tối tăm này, dòng nước ầm ầm chảy xuống không ngừng nghỉ.

Trần Diệp Khải lộ ra vẻ mặt mờ mịt, anh nhìn Dư Hạo cùng Chu Thăng rồi lại nhìn Kim Tự Tháp Chichen Itza.

“Chúng ta cùng đi?” Trần Diệp Khải cau mày nói.

“Chúng ta cùng đi.” Chu Thăng nói.

Trần Diệp Khải đáp: “Được, nhưng trước tiên cho anh chút thời gian.”

Trần Diệp Khải chậm rãi đi về hướng thác nước, Dư Hạo cùng Chu Thăng ở trong xe nhanh chóng chỉnh đốn lại trang bị.

“Đạn bên trong súng là vô hạn.” Chu Thăng nói, “Mỗi người mang một cái là đủ rồi, cầm cho Khải Khải một khẩu.”

Dư Hạo nhìn bóng lưng của Trần Diệp Khải trước thác nước lớn. Cảnh tượng trước mắt lúc này vô cùng nguy nga tráng lệ, thác nước gần như che khuất trời đất, Trần Diệp Khải đứng trên bãi đất trống bên ngoài thành cổ, nhìn qua thì thân hình ảnh thật nhỏ bé.

Tâm tình của Dư Hạo lúc này đột nhiên có chút phức tạp, nói: “Anh ấy sẽ không phát hiện chân tướng nhỉ?”

Chu Thăng thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, biết thì cậu cũng biết rồi, có cho anh ấy biết thì cũng có sao. Cơ mà tôi vẫn còn một chiêu, có thể khiến anh ấy quên hết, quên hết mọi chuyện. Cái này chỉ có tôi sử dụng được, có nhớ tới buổi tối trước năm mới không?”

Dư Hạo: “!!!”

Đêm đó Chu Thăng dùng một tay đè chặt trên trán Dư Hạo, muốn ép y quên hết mọi chuyện đi.

“Nhưng cậu không sử dụng thành công mà.” Dư Hạo nói.

Chu Thăng nói: “Bởi vì tôi cầm Đồ Đằng của cậu nên vòng Kim Ô đã ngầm thừa nhận hai chúng ta là một phe. Lúc rời đi, nhớ là đừng có cầm theo bất cứ một đồ vật gì ở trong thế giới ý thức của anh ấy. Nếu anh ấy thật sự phát hiện ra thì tôi cũng sẽ nghĩ cách lừa anh ấy từ New York quay về đây, tôi sẽ làm cho mọi kí ức của anh ấy về thế giới này phải đi vào quên lãng hết.”

Dư Hạo: “Việc này có gây ra hậu quả gì không?”

Chu Thăng: “Không có hậu quả gì, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng càng ít càng tốt.” Nói xong hắn lại ghé sát vào một chút, nói với Dư Hạo: “Tôi đoán một lúc nữa, có khi cậu phải chiến đấu với Trung Xuyên Long Sinh… Cầm cây súng này cho cẩn thận…”

Dư Hạo nói: “Tôi không làm nổi.”

Trần Diệp Khải đứng trước thác nước quay người lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt hoài nghi.

“Suỵt.” Chu Thăng kéo vai Du Hạo lại, ở bên tai y nhỏ giọng nói, “Có hai người có khả năng tranh đoạt Đồ Đằng, có thể là Lâm Tầm, hoặc là Khải Khải hắc ám… đang trên đường đi về phía Đồ Đằng….”

Dư Hạo: “Sẽ còn có người gác cổng.”

Chu Thăng vỗ tay một phát, nói: “Đúng, giống như chúng ta đã thấy trong giấc mộng của cậu, sức mạnh của Long Sinh tại đây sẽ cực kỳ mạnh.”

Dư Hạo nói: “Nhỡ đâu đến lúc đấy anh ấy lại thay đổi đồng cảm thì sao?”

Chu Thăng suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ nói: “Anh ấy đã sớm thấu tình đạt lý, mà việc cậu đánh bại Long Sinh có thể đưa anh ấy đi ra khỏi thế giới hắc ám.”

Lông mày Dư Hạo nhíu chặt lại, y trầm mặc không nói gì, Chu Thăng lại nói: “Dư Hạo, suy nghĩ rõ ràng. Sau khi mặt trời mọc lên thì anh ấy mới có thể tìm lại chính mình, bằng không thì tình trạng tinh thần của anh ấy bây giờ quá nguy hiểm. Chỉ cần Long Sinh còn tồn tại trong thế giới tinh thần này thì việc chiến thắng gần như không thể.”

Dư Hạo nhớ tới trước cũng đã cùng với Chu Thăng thương lượng qua, đáp: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng thử xem.”

Trần Diệp Khải: “Hai đứa đang nói cái gì?”

Chu Thăng cùng Dư Hạo nhanh chóng tách ra, Chu Thăng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ở trong túi quần Chu Thăng có hai khẩu súng cùng với một tấm khiên trên lưng.

“Bọn em đang nói.” Chu Thăng thuận miệng nói, “Muốn đi cùng anh đến gặp Long Sinh để mở khóa quá khứ.”

Trần Diệp Khải dùng ánh mắt mang theo chút u buồn nhìn kỹ hai người, đột nhiên quay sang nói với Chu Thăng: “Bộ quần áo em mặc trên người là của anh.”

Chu Thăng: “Ồ, hay là chúng ta trao đổi lại quần áo nha?”

Dư Hạo: “…”

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại diễn ra rất nhanh, quần áo trên người Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải đồng thời lóe lên, chớp mắt hai người đã đổi quần áo cho nhau. Dư Hạo nghĩ thầm có thể không đổi sao? Có điều trời đất bao la, nhưng chủ nhân mộng cảnh vẫn là lớn nhất, anh thích thế nào thì cứ như thế đó đi…

“Anh sẽ bảo vệ tốt hai đứa, đặc biệt là em.” Trần Diệp Khải nói với Dư Hạo.

Khóe miệng Chu Thăng co giật. Trần Diệp Khải đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, dường như vừa quyết định việc gì đó, anh chạy về phía quảng trường lớn phía trước Chichen Itza như một dũng sĩ cô đơn.

Chu Thăng cau mày nói: “Anh ấy định làm cái khỉ gì vậy?”

Dư Hạo: “Chu Thăng này… anh ấy sẽ không đoán được cái gì nhỉ?”

Chu Thăng nói: “Không thể nào, anh ấy không thông minh như vậy được”, nói xong lại ra hiệu cho Dư Hạo, hai người cùng chạy đuổi theo Trần Diệp Khải. Thế giới u tối, cả ba người cùng đứng ở trung tâm quảng trường khổng lồ phía trước Chichen Itza. Ở trung tâm lối vào Kim Tự Tháp, có một thiết hoàn (1) bồng bềnh lơ lửng giữa không trung, ở dưới thì lại có một lò than to lớn, bên dưới là đầy rẫy hài cốt.

(1). Vòng sắt.

Phía trước Kim Tự Tháp Chichen Itza được bao phủ bởi một luồng ánh sáng kì ảo, giống như một kết giới chặn đứng lối vào.

Chu Thăng đi tới gần, hắn vươn tay ấn vào kết giới, không xuyên qua được. Hắn đang định cùng với Dư Hạo nhỏ giọng thương lượng một lúc thì Trần Diệp Khải lại đột nhiên nói: “Chu Thăng, anh có lời muốn hỏi em.”

Trong lòng Dư Hạo rùng mình, y bất chợt nhận ra ngữ khí của Trần Diệp Khải thay đổi.

Ba người đứng giữa quảng trường, Trần Diệp Khải nói: “Đây là giấc mộng của anh đúng không?”

Dư Hạo đưa mắt nhìn Chu Thăng, Chu Thăng nói; “Đúng vậy, anh mới phát hiện ra à?”

Trần Diệp Khải nói: “Tại sao anh không tỉnh lại? Chỉ cần anh ý thức được bản thân đang ở trong mộng thì anh nên tỉnh dậy rồi.”

Chu Thăng ra hiệu bảo Dư Hạo đừng lên tiếng, để hắn giải quyết: “Giấc mộng của chính anh, làm sao em biết anh có tỉnh hay không?”

Trần Diệp Khải hoài nghi nhìn Chu Thăng: “Làm sao mà hai đứa có thể xuất hiện trong giấc mộng của anh?”

Chu Thăng: “Mơ thấy hai bọn em, việc này rất kì quái à?’

Không hiểu tại sao mà Dư Hạo đột nhiên thấy buồn cười khi chứng kiến cuộc đối thoại vô lý này. Y nhớ tới tình huống lần đầu tiên Tướng Quân bước vào trong giấc mộng của y, có thể bởi vì tâm trạng nên lúc đó nên y tiếp thu mọi việc rất nhanh, không đưa ra bất kì vấn đề thắc mắc nào. Nhưng Trần Diệp Khải lại nhiều lần hoài nghi, bây giờ nhìn lại thì dọc đường đi anh ấy nói chuyện rất ít, không phải đang thất thần mà là đang suy nghĩ.

Khả năng đây chính là sự khác biệt cơ bản nhất giữa học bá và học tra… Dư Hạo nghĩ thầm. Trần Diệp Khải khi dạy kèm cho y môn toán cao cấp, lúc gặp phải tình huống không rõ ràng thì việc đầu tiên anh ấy làm chính là bình tĩnh suy nghĩ lại cho rõ ràng, mà nếu không nghĩ cho thông não được thì tuyệt đối không bỏ qua.

“Hai đứa là Dư Hạo cùng Chu Thăng trong thực tế, hay là trong ấn tượng của anh?” Sau một khắc, Trần Diệp Khải đã nắm bắt chính xác cốt lõi trọng tâm của tất cả mọi sự việc.

Dư Hạo: “!!!”

Chu Thăng hầu như không chút do dự, trực tiếp đáp: “Anh bị thần kinh à Khải Khải! Vừa sáng sớm nay anh còn nói chuyện với bọn em, vậy mà quay đi đã không nhận ra nữa rồi?”

Trong nháy mắt Dư Hạo ở trong lòng đã sớm gào lên “Đặc sắc” với Chu Thăng. Câu trả lời này dù trả lời như thế nào thì cũng đều đưa tình huống chuyến xấu, lúc nào cũng gợi ra cho Trần Diệp Khải nhiều các vấn đề cần giải đáp. Nếu như Chu Thăng trả lời “Chúng tôi là ấn tượng trong ký ức anh”, thì Trần Diệp Khải tuyệt đối sẽ lại hoài nghi tiếp.

Người trong kí ức không thể nào nói bản thân “Là ký ức ấn tượng”.

Chu Thăng cũng không thể trả lời “Em không biết em là cái gì” hoặc không trả lời. Kết quả là Trần Diệp Khải không có cách nào phán đoán được.

“Không phải.” Trần Diệp Khải nói, “Ý của anh là… hai đứa là thật đúng không?”

“Không phải anh nói muốn hai bọn em giúp đỡ anh à?” Chu Thăng quay sang nói với Dư Hạo, “Dư Hạo?”

“Đúng.” Dư Hạo nói, “Trong giấc mơ này chúng em chính là người bảo vệ.”

Một câu nói đấy, trong nháy mắt lại khiến cho tâm tư của Trần Diệp Khải rối loạn.

“Thật sao?” Trần Diệp Khải nói.

Nội tâm Dư Hạo không khỏi cảm thán một câu, rõ ràng chỉ số thông minh của Chu Thăng hoàn toàn có thể phân cao thấp với Trần Diệp Khải, Chu Thăng thông minh như thế, tại sao kết quả học tập lại bình thường như vậy?

Chu Thăng nói: “Nhanh chóng đi tìm Đồ Đằng của anh, đừng có lằng nhằng, chúng ta cùng đi.”

Dư Hạo: “Chúng em sẽ đi cùng anh đến cuối cùng.”

Trần Diệp Khải trầm ngâm trong một khắc thì anh liền bước một bước về phía quảng trường, chậu than đột nhiên “Oành” một tiếng đốt lửa lên toàn bộ bốn phía xung quanh quảng trường, chiếu sáng thế giới đen tối như ban ngày.

Mà khác hoàn toàn so với thế giới ý thức của Dư Hạo là trên quảng trường hiện ra lửa quỷ màu xanh lam, giống với ánh sáng, toàn bộ thế giới xung quanh Chichen Itza dường như thay đổi, tràn ngập không khí giả tưởng cùng với bầu không khí quỷ dị.

Một tiếng huýt gió vang lên xuyên thấu phía chân trời, trong thoáng chốc Dư Hạo đã nhận ra đây chính là tín hiệu mà y nghe thấy lúc bị hàng ngàn con báo châu Mỹ đuổi theo. Quả nhiên, lúc này ở bốn phương tám hướng, ở xung quảng trường xuất hiện hàng ngày con báo đốm châu Mỹ toàn thân thối rữa, chúng bao vây xung quanh ba người. Mà một đống hài cốt nằm dưới chậu than ghép lại vào với nhau, đứng thẳng lên, trông không khác gì người chết sống lại, tình cảnh lúc này trở nên vô cùng quỷ dị cùng khủng bố.

“Anh đã trở về.” Một âm thanh truyền đến từ bên trong Kim Tự Tháp, vang vọng trên nền trời u ám.

Dư Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Thăng, Chu Thăng ra hiệu y bình tĩnh.

Trần Diệp Khải bước lên phía trước, ba bộ hài cốt cũng đã đứng dậy ngăn chặn tại con đường đi về phía Kim Tự Tháp.

“Anh quay về quá muộn.” Âm thanh kia nói, “Tôi đã tiến vào thế giới tử vong, anh còn muốn bước vào làm lễ cho thần của anh ư?”

Trần Diệp Khải nói: “Anh đến để đón em. Chúng ta phải nói lại cho hẳn hoi, dù là ai thì cũng không thể tự mình đi trước.”

“Cái miệng của anh toàn lời nói dối, đồ dối trá!” Âm thanh kia đột nhiên trở thành tiếng gào thét đầy sắc nhọn, “Đến tận bây giờ rồi mà anh còn muốn lừa dối tôi!”

“Anh không hề!” Trần Diệp Khải dường như đã bị chọc tức, anh bất chấp hét lên.

Bên người anh dường như nổi lên một trận gió lớn, ngọn lửa xanh trên chậu than hướng ra xung quanh bốn phía, dưới bầu trời âm u, sấm chớp đột nhiên xuất hiện với mật độ dày đặc hơn, bắt đầu phá hủy rừng mưa nhiệt đới.

“Anh mang theo ai đến đây?” Giọng nói vang lên đầy ảm đạm, “Anh cuối cùng cũng quyết định, muốn quên tôi ư?”

Trần Diệp Khải thở không ra hơi, ngay sau đó, chậu lửa trên quang trường bắn ra ba ngọn lửa xanh, tụ lại thành hình cầu, bay thẳng về phía trước mặt ba người.

Trần Diệp Khải nói: “Đây là lời thề của anh, không liên quan gì đến bọn họ, Long Sinh!”

“Đấu một trận đi.” Thanh âm trầm thấp kia nói, “Ở trước mặt tôi, thực hiện lời thề của anh đi. Muốn tiến vào miếu thần của tôi, nhất định phải đạt được thắng lợi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.