Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 112: Độc đấu



Lương vương phủ lúc này đã chật kín tân khách, đại bộ phận vu sĩ nơi này đều có một chút thế lực, tuy nhiên có thể bước vào đại sảnh cũng chỉ là Thanh Châu bát đại thế gia, cùng với Bách Hoa cung, Quỷ Vương tông, La Phù đảo cùng Ngũ Độc giáo, mấy thế lực lớn này thôi.

Trong đó Quỷ Vương tông phái Mao Khai Phục cùng Diêu Thừa Tiên tới thì đã bị Diệp Húc giết chết rồi. Mà Bách Hoa cung chỉ phái một thiếu nữ tới dâng lên hạ lễ rồi rời đi thẳng.

Hiện giờ ở tại nơi này đại đa số mọi người đều đã bị Diệp Húc đánh qua rồi, thậm chí ngay cả Lương Vương cũng suýt nữa dính phải độc thủ của hắn. Nếu không có Bách Hoa cung chủ ngăn trở, thọ yến chỉ sợ biến thành tang yến.

“Phân đà Thanh Châu của Ngũ Độc giáo, chỉ sợ không mở được bao lâu. Nói không chừng vào một đêm mát trời nào đó, Diệp đà chủ không hiểu vì sao mà chết đi cũng không chừng.” Gia chủ Lam gia cười lạnh nói.

Hắn bị thương rất nặng, bị Diệp Húc đánh gãy hai chân, tuy nhiên đại thọ của Lương vương lại không thể không tới. Bởi vậy mới bảo người ta dùng cáng nâng tới tiệc rượu chúc mừng.

Gia chủ Tương gia hàm răng gần như bị Diệp Húc đánh nát rồi, trên mặt vẫn còn sưng phù như cũ, mồm miệng nói cũng không rõ, điềm nhiên nói: “Diệp đà chủ, nếu làm nhiều chuyện xấu hơn nữa, chỉ sợ ngủ cũng không an bình, không biết khi nào thì kẻ thù tới cửa lấy đi tính mệnh của ngươi.”

Vài vị gia chủ khác cũng nói lời lạnh nhạt, nói chuyện kỳ quái, âm thầm uy hiếp.

Bọn họ bị Diệp Húc đánh cho vô cùng thê thảm, mỗi người đều mang thương thế, có người còn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng đúng là khó chịu với Diệp Húc vô cùng.

Lương Vương ngồi ở vị trí chủ vị con mắt cũng lạnh lẽo, không khuyên bảo cái gì.

Trong lòng hắn cũng tức giận chứ, Diệp Húc đại náo Thanh Châu, thiếu chút nữa thì cả hắn cũng đánh, bảo sao trong lòng không giận?

Diệp Húc thản nhiên cười nói: “Tiểu đệ còn mấy miếng thú hóa đan, nếu có người muốn lấy tính mệnh của ta. Tiểu đệ chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước thì chiếm được lợi thế), đem đối phương nhổ đi tận gốc, cả nhà già trẻ lớn bé, diệt trừ hết thảy!”

“Ngươi dám!”

“Càn rỡ!”

“Lớn mật!”

Gia chủ của bát đại thế gia nhất tề vỗ bàn ầm lên, có mấy người đứng lên, chân nguyên cuồn cuộn, tản mát ra khí thế khủng bố, nhưng cũng không dám động thủ.

Diệp Húc đây là uy hiếp trắng trợn, lại làm cho bọn họ không có cách nào khác, chỉ có thể trợn mắt nhìn.

Lúc trước Diệp Húc ăn một viên thú hóa đan vào, suýt chút nữa thì diệt trừ cả Thanh Châu bát đại thế gia cộng thêm cả Lương Vương ở đó, mà hắn chẳng thương tổn một chút lông tóc gì.

Hiện giờ nghe giọng điệu này của hắn, loại thú hóa đan có uy lực vô cùng này lại không chỉ có một viên. Việc này làm cho trái tim bọn họ lạnh giá, chỉ có thể giải phóng tức giận, nhưng động thủ tuyệt đối không dám.

Thiếu niên thực lực thấp kém này, ngày xưa bọn họ gặp được vu sĩ có tu vi như vậy, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm. Lúc này Diệp Húc lại uy hiếp bọn họ một cách trắng trợn, làm cho bọn họ hận tới ngứa răng, nhưng lại bó tay không có biện pháp.

Gia chủ Lam gia ở phía sau có một thanh niên đứng ra cười lạnh nói: “Ngươi là dựa vào thú hóa đan mà thôi, nếu không có loại đan dược này, ở đây nhiều người như vậy, người nào cũng có thể nhẹ nhàng bóp chết ngươi!”

Diệp Húc khẽ nhíu mày nói: “Ngươi là ai?”

Thanh niên cười ngạo nghễ nói: “Ta là trưởng tử Lam gia Lam Thiếu Du, tu vi đạt tới Cố Nguyên cửu phẩm! họ Diệp, nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng thú hóa đan, cùng ta đường đường chính chính đại chiến một hồi!”

Diệp Húc ánh mắt chuyển lạnh, cười lạnh nói: “Hóa ra là một tiểu bối Lam gia! Ngươi có thân phận gì mà muốn động thủ với ta? Nơi này người nào không phải là thúc thúc bá bá của ngươi. Ta và thúc thúc ngươi nói chuyện, cũng có chỗ cho ngươi chõ mõm vào sao? Không biết trên dưới gì cả, cút đi!”

Lam Thiếu Du tức giận suýt hộc máu, sắc mặt xanh mét.

Hắn là thiên tài Lam gia, luận tuổi chỉ hơn Diệp Húc ba bốn tuổi, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lam gia, tương lai kế thừa vị trí Lam gia gia chủ cũng không phải không có khả năng.

Chu Thế Văn cười ha hả nói: “Cháu ngoan, kêu Chu thúc thúc một cái, Chu thúc thúc sẽ nói hộ cho cháu vài lời hay trước Diệp thúc thúc. Nếu không, Diệp thúc thúc của ngươi rất có khả năng tự mình tới Lam gia một lần, một mình đấu với gia tộc Lam gia các ngươi.”

Lam gia gia chủ sắc mặt khẽ biến, cũng lo lắng Diệp Húc nảy sinh ý nghĩ độc ác với Lam gia, liền quát Lam Thiếu Du: “Tiểu súc sinh, Diệp thúc thúc của ngươi giáo huấn là đúng rồi, nơi này đều là thúc bá của ngươi, làm sao tới lượt ngươi mở miệng ra? Đi ra ngoài!”

Lam Thiếu Du sắc mặt đỏ lên, há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện thì thấy Lam gia gia chủ phất phất tay, chân nguyên trào ra, đẩy hắn ra ngoài cửa.

Lương Vương ho khan một tiếng, giơ chén rượu lên cười ha hả nói: “Chư vị, hôm nay là lễ thọ của tiểu vương, làm gì bởi một việc nhỏ mà tổn thương hòa khí chứ? Ngồi, tất cả mọi người ngồi đi nào.”

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Diệp Húc cũng ngồi xuống.

Cố Ngôn Chi nhìn quanh một vòng, thấy mọi người giận mà không dám nói gì, trong lòng không khỏi đắc ý dạt dào: “Ánh mắt của ta cũng không quá kém, Diệp lão đệ quả nhiên có trể trấn áp được Thanh Châu. Phân đà Thanh Châu giao cho hắn xử lý, ta rất yên tâm.”

“Lần này là lễ đại thọ sáu mươi của Lương Vương, Đinh gia ta chuẩn bị da của Thiên Tê 30 tấm, da Hổ Văn Báo 60 tấm, nhân sâm ngàn năm mười cây, các loại dược liệu khác 80 cân, tinh thiết 20 cân, để mừng thọ Lương Vương!

Đinh gia gia chủ cất cao giọng nói.

Những gia chủ khác đều báo ra đại lễ của mình, ra tay rất hào phóng xa xỉ. A Ngưu đợi mọi người nói xong mới trầm giọng nói rằng: “Vạn pháp Yêu Vương mừng thọ Lương Vương, dâng lên vu bảo Bích Loa Thuyền một chiếc, mong Lương Vương có thể thường thường đi thuyền này tới La Phù đảo làm khách một chuyến!”

Mọi người ồ lên, Vạn Pháp Yêu Vương ra tay rất hào phóng, làm người ta trố mắt nhìn.

Những thế gia này mặc dù giàu có nhưng số lượng vu bảo vô cùng thưa thớt. Loại nào quý hiếm có thể làm trấn tộc chi bảo, làm sao mà bỏ được mang đi tặng người? Mà Vạn Pháp yêu Vương lại dễ dàng đưa ra một kiện, để mừng lễ thọ Lương Vương!

Lương Vương cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy tạ ơn nói: “Tiểu vương làm sao nhận được hậu lễ của Vạn Pháp Yêu Vương như vậy?”

Cố Ngôn Chi đứng dậy cười nói: “Ngũ độc giáo ta ở Lĩnh Nam cằn cỗi, cũng không có vật gì đáng giá, chỉ chuẩn bị một kiện Bách Độc Phiên, kính hiến Lương Vương, làm đại lễ thượng thọ cho Lương Vương!” Dứt lời một tiểu phiên từ trong ngọc lâu của hắn bay ra, nhẹ nhàng tới trước mặt của Lương Vương.

Lại là một kiện vu bảo!

Mọi người ồ lên, cúi đầu nghĩ, nghị luận vang lên.

Ngũ Độc giáo, La Phù đả là hai thế lực lớn hơn xa các vu hoang thế gia này. Đều có thể dễ dàng xuất ra một kiện vu bảo, ra tay xa xỉ, làm cho người ta phải cứng lưỡi.

Diệp Húc ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy Bách Độc Phiên này có hình dạng tương tự với cây phiên màu đen mà Phương Thần lấy được trong ngũ độc động phủ. Nhưng mà uy thế phát ra còn xa mới kịp hắc phiên kia. Thầm nghĩ: “Xem ra đồng dạng vu bảo, uy lực cũng có phân cao thấp. Bách Độc Phiên này so với cái của Ngũ Độc động chủ kia chế luyện ra thì uy lực kém quá xa. Bách Độc Phiên kia không cần người tế khởi có thể tự động lăng không trôi nổi. Uy lực của nó phải hơn xa vu bảo bình thường khác…”

Phương Thần cũng chú ý tới điểm này, trong mắt lộ ra ý cười.

Đinh gia gia chủ ho khan một tiếng cười lạnh nói: “Không biết Diệp đà chủ chuẩn bị hạ lễ nào cho Lương Vương? Còn không lấy ra cho mọi người mở rộng tầm mắt?”

Lam gia gia chủ cười ha hả nói: “Diệp lão đệ thân là đà chủ phân đà Ngũ Độc giáo, nhiều tiền thế lớn, cũng không thể không mừng hạ lễ cho Lương Vương được chứ?” Nguồn truyện: Truyện FULL

Tương gia gia chủ khóe miệng nhếch lên, lắc đầu cười nói: “Chẳng lẽ Diệp đà chủ tính ăn chùa phải không?”

Cố Ngôn Chi trong lòng vừa động, tính toán có nên âm thầm giao cho Diệp Húc một chút bảo vật không, miễn làm cho hắn mất mặt mũi. Lần này hắn đích xác đã không suy xét chu toàn, không thay Diệp Húc chuẩn bị một ít hạ lễ.

Ngay lúc này, chỉ thấy Diệp Húc đứng dậy chắp tay chào Lương Vương, cười nói: “Lương Vương, tiểu đệ tới đây gấp gáp cũng không có chuẩn bị thọ lễ nào mới lạ.”

Đinh gia gia chủ cười lạnh nói: “Diệp lão đệ, Lương Vương khí lượng rộng rãi, nếu ngươi không có chuẩn bị hạ lễ, Lương Vương cũng sẽ không trách tội, kiếm ăn cũng không bằng người cho ăn a.”

Diệp Húc khẽ mỉm cười không thèm để ý cất cao giọng nói: “Tiểu đệ nghe nói Lương Vương phủ từng có một viên Thiên Hương Tục Mệnh Đan bị kẻ gian đánh cắp. Cho nên mới cố ý hướng tới Bách hoa cung chủ mua một viên Thiên Hương Tục Mệnh Đan, tặng cho Lương Vương, chúc thọ Lương Vương!”

Mọi người ngẩn ngơ, lộ ra sắc mặt khó tin.

Thiên Hương Tục Mệnh Đan tuy rằng chỉ là một viên đan dược, nhưng là bảo bối cứu mạng, luận giá trị nó còn ở trên một kiện vu bảo bình thường. Tặng đan dược này, bút tích to lớn, còn muốn ở trên của Ngũ Độc giáo cùng La Phù đảo!”

Mười năm trước trên lễ đại thọ của Lương Vương, Bách Hoa cung chủ đã tặng một quả Thiên Hương Tục Mệnh đan, đạt được khôi đầu. Mọi người cho tới hiện giờ đều thường thường đề cập tới việc trọng đại này.

Diệp Húc tế khởi ngọc lâu, lấy hộp ngọc mở ra, lập tức một viên đan dược trắng sáng như tuyết chậm rãi bay lên lơ lửng trong không trung.

Trong đan dược, có một thiếu nữ áo trắng đang như múa, giống như người vậy, hơn nữa một cỗ hương thơm nhè nhẹ phát ra. Mấy vị gia chủ ngửi thấy mùi hương này, dường như cảm thấy thương thế bị Diệp Húc đánh cho đã giảm bớt đi không ít.

Đây là Thiên Hương Tục Mệnh Đan hàng thật giá thật, rất đáng tin!

Miếng Thiên Hương Tục Mệnh đan này xuất hiện, liền thắng được trường thịnh hội của mười năm trước!

“Thiếu Bảo lá gan thật lớn…”

Chu Thế Văn cùng Phương Thần, Công Dương Đảm liếc mắt nhìn nhau, mí mắt run rẩy. Ba người bọn họ đều biết lai lịch của đan dược này. Đây chính là đan dược mà Diệp Tư Đạo cướp trên tay Lương Vương. Hiện giờ không ngờ Diệp Húc lại quang minh chính đại mang trở lại cho Lương Vương.

“Nếu bị Lương Vương biết được, đây chính là miếng Thiên Hương Tục Mệnh Đan của hắn đã bị cướp đi, chỉ sợ sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu)…”

Lương Vương nhìn miếng linh đan này, không khỏi đổi sắc mặt, ác cảm với Diệp Húc đã không cánh mà bay, chòm râu hơi rung động đứng dậy nói: “Phần đại lễ này tiểu vương nhận, Diệp tiên sinh tốn kém rồi, mời ngồi!” Ngôn ngữ của hắn trở nên khách khí rất nhiều, Diệp Húc tuy nhỏ tuổi lại được hắn gọi là tiên sinh, nghiễm nhiên thừa nhận hắn có địa vị đà chủ Thanh Châu phân đà của Ngũ Độc giáo rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.