Mỹ nhân xà này dù chết, nhưng vẫn tản ra từng trận hung uy như cũ, làm cho người ta không chiến mà run!
Diệp Húc không khỏi hít ngược một ngụm lãnh khí, nếu đổi lại là vu sĩ như Mã Tam Bảo, gặp phải tòa bạch ngọc lâu này chỉ sợ cũng có kết cục đồng dạng!
“Đáng tiếc, tu vi của ta quá yếu, không thể khu động tòa bạch ngọc lâu này, nếu không cho dù là vu sĩ cũng không phải đối thủ của ta!”
Diệp Húc trong lòng thầm than, bạch ngọc lâu uy lực tuy mạnh, nhưng muốn khu động tòa thần bí ngọc lâu này, thấp nhất phải có tu vi vu sĩ.
Ngọc lâu chậm rãi bay lên, càng ngày càng nhỏ, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, chui vào trong đan điền của hắn.
Diệp Húc ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy tòa ngọc lâu vẫn lơ lửng bên trong đan điền của hắn. Nó nằm sấp bên trong những đám mây tím, cực kỳ phiêu diêu tự tại.
Hắn nếm thử thúc dục ngọc lâu, tòa ngọc lâu này đối với ý tưởng của hắn làm như không thấy, vẫn lơ lửng trong đám mây.
Diệp Húc bất đắc dĩ, phân ra một cỗ ý thức, tiến vào trong bạch ngọc lâu, không gian trong bạch ngọc lâu này so với trước lớn hơn không ít. Phạm vi vốn chỉ có một mẫu hiện giờ đã biến thành hơn mười mẫu rồi!
Ngọc Hoa Dao Trì cũng không lớn như cái chậu rửa chân nữa, mà chân chính biến thành một ngọc trì, nước ao trong suốt, giống như quỳnh tương ngọc dịch, tản mát ra một cỗ hương khí thơm nức mũi.
Mà tiểu đảo trong ao cũng đã lớn gấp chục lần, ngọc thụ thần kỳ bên trên đảo cũng đã cao trên dưới mười trượng, tán cây giống như bàn tay một người khổng lồ, nâng lên trời cao!
Diệp Húc cẩn thận đánh giá cây đại thụ che trời này, không khỏi hơi hơi thất thần, ngọc thụ này không ngờ tương tự như nguyên thần của hắn!
Ngày đó bên trong Võ Bị Các, Hôi Ưng Diệp Phan dùng Thông Tâm Thần Kinh chiếu nguyên thần cho hắn. Diệp Húc lúc đó mới biết nguyên thần của mình chính là một gốc cây đại thụ che trời.
Mấy ngày trước, nó chỉ là một cây nhỏ trong ngọc lâu, cắn nuốt Viêm Dương Liệt Diễm kỳ toái phiến xong, cây trưởng thành, nhưng mới chỉ cao hai ba trượng thôi. Nhìn không ra là loại cây gì cả.
Lúc này ngọc thụ hấp thụ sương mù màu trắng, trưởng thành trên dưới mười trượng. Diệp Húc lúc này mới phát hiện ra nó quả thực rất giống nguyên thần của mình, giống như đúc, rõ ràng là cùng một loại ngọc thụ!
“Chẳng lẽ là nguyên thần của ta cùng cây ngọc thụ này có liên hệ kỳ lạ nào đó?”
Những phiến lá cây màu vàng trên thân ngọc thụ đã rộng hơn không ít. Trên lá này rậm rạp văn tự, nhưng những văn tự này vẫn rất nhỏ không thể nhìn thấy rõ.
Diệp Húc chú ý tới lá cây màu vàng còn đang sinh trưởng, mỗi khi lớn lên, trên lá cây đều nhiều hơn một hàng văn tự, rất là kỳ diệu.
Ngọc thụ hấp thu Viêm Dương Liệt Diễm kỳ và sương mù màu trắng, dường như đều như cung cấp chất dinh dưỡng cho lá cây màu vàng này vậy, để cho nó trưởng thành, tiến hóa thành một cuốn thiên thư!
Ngọc thụ tản mát ra sức sống nồng đậm vô biên, ngầm vào bên trong thương minh chân khí, trong vài cái hô hấp, thương thế của Diệp Húc dĩ nhiên đã khỏi hẳn.
Ngọc thụ này, quả thực chính là linh đan diệu dược.
Thu hoạch của hắn không chỉ có như thế, còn có thi thể của mỹ nhân xà.
Mỹ nhân xà đã tiến hóa thành tinh quái, nửa người trên lột xác, giá trị nâng cao thật lớn còn hơn cả xích sắt hàn thiết. Bất kể là luyện đan hay là rèn vu bảo, đều là tài liệu thượng thừa khó có được.
Hơn nữa mấu chốt chính là có mỹ nhân xà này, hắn cùng với Chu Thế Văn và Phương Thần đánh cuộc, đã đứng ở thế không bại!
Hai người kia mặc dù tu vi ở trên hắn, nhưng căn bản không có khả năng bắt được tinh quái.
“Hiện giờ trọng yếu nhất vẫn là nâng cao tu vi, bạch ngọc lâu không thể sử dụng được. Diệp Ly đám người lại đang tìm kiếm ta ở chung quanh. Muốn sống sót ở Bách Man Sơn, chỉ có thực lực bản thân mới là căn bản!”
Với thực lực của hắn lúc này, gặp được Diệp Ly và một cao thủ tiên thiên của Phương gia, chỉ có một đường chết, bởi vậy hắn bức thiết cần phải nâng cao thực lực bản thân.
Diệp Húc thu mỹ nhân xà và hàn thiết xích sắt vào trong túi sau lưng, tạm dừng chân ở bên cạnh thác nước. Nơi này là nơi sâu nhất bên trong Hắc Hộc Lĩnh, tiếp cận với Ưng Sầu Giản, đám người Diệp Ly muốn tìm tới đây còn cần phải mất mấy ngày nữa.
Hơn nữa còn có hung uy của thi thể mỹ nhân xà phát ra, những yêu thú khác không dám đi vào đầm nước, có thể cho hắn chuyên tâm tu luyện.
Diệp Húc thúc dục Thương Minh Luyện Thể quyết, chân khí trong kinh mạch chậm rãi lưu chuyển.
Bạch ngọc lâu hấp thụ phần lớn sương trắng, khiến cho chân khí của hắn lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sức sống bừng bừng, chân khí ngày càng linh mẫn, thông qua nội thể quan sát, hắn gần như có thể “Nhìn” thấy dược từng bộ vị trên thân thể. Thậm chí ngay cả những mao mạch nhỏ nhất cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn kỹ bên trong, Diệp Húc rốt cuộc phát hiện ra thân thể mình kỳ thực cũng không phải là hoàn mỹ, mà tồn tại những tật bệnh không lộ ra.
Những tật bệnh không lộ ra ngoài này chỉ là những tụ huyết sau khi bị thương còn lại, có chút là tai họa ngầm khi cưỡng ép đột phá cảnh giới. Còn có một chút là những mao bệnh trong thân thể, có cái này gió nắng tạo thành thương tổn cho gân mạch cùng da thịt, làm cho da dẻ bị tắc nghẽn, màu sắc ảm đạm không hoàn chỉnh.
Nếu là bình thường, quả quyết hắn không thể nhìn thấy được những bệnh tật không lộ ra như vậy. Nhưng lúc này chân khí của hắn mẫn cảm hơn gấp trăm lần, cho nên những tật bệnh ẩn này liền hiện ra bên ngoài.
Đê dài ngàn dặm bị vỡ bởi một tổ kiến, chuyện những tật bệnh ẩn này nhìn như bình thường, tạo thành thương tổn cực kỳ nhỏ với thân thể. Nhưng nếu cứ để như thế mãi sẽ hạn chế tiến cảnh tu vi của hắn, tổn thương tới thọ mệnh!
Một ngày nào đó, những bệnh tật ẩn này sẽ làm thân thể của hắn già đi, sinh ra bệnh biến, tới lúc đó bệnh hiện ra ngoài, hối hận thì đã muộn!
Tuy nhiên hiện giờ, hắn nếu có thể “nhìn” thấy những bệnh tật ẩn này, có thể đem những bệnh này tiêu trừ, khiến cho thân thể của mình thủy chung được vây trong trạng thái hoàn mỹ không tỳ vết.
Thương Minh Chân Khí một lần nữa vận chuyển, cọ rửa khắp mọi ngõ ngách trong thân thể hắn, mang đi những tụ huyết, khai mở những nơi bế tắc.
Quá trình này, so với việc nâng cao tu vi đột phá cảnh giới còn muốn khó khăn rườm rà hơn nhiều. Nâng cao tu vi chỉ cần tu luyện là có thể, mà tiêu trừ tật bệnh ẩn trong cơ thể lại làm cho hắn phải hết sức chăm chú, tìm từng tật bệnh một mà chữa trị.
Một ngày, hai ngày, ba ngày….
Bảy ngày qua đi, Diệp Húc rốt cuộc mở to mắt, đứng dậy, từ từ thở ra một ngụm trọc khí, cúi đầu đánh giá bản thân, khẽ nhíu mày.
Chỉ thấy thân thể hắn bị bịt kín một tầng dơ bẩn thật dày, nồng đậm màu tanh tưởi.
Những dơ bẩn này giống như máu, vẩy mỡ, dính ở trên thân thể, cực không thoải mái.
Diệp Húc nhảy vào đầm nước, đem thân thể rửa sạch, lại phủ lên quần áo, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, một trận thư sướng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Da thịt của hắn, trở nên nhẵn nhụi trắng nõn như trẻ con, hoàn mỹ không tỳ vết. Tuy rằng nhìn như nhu nhược hơn so với trước rất nhiều. Nhưng bên trong thân thể, lại cất dấu lực lượng hùng mạnh hơn trước rất nhiều, không động thì không sao, khi động thì long trời lở đất!
Lần đầu tiên hắn cảm giác được không khí tươi mát như thế, dường như toàn thân 108000 lỗ chân lông đều hô hấp, bỏ cũ lấy mới hút tinh hoa trong không khí, bài xuất tạp chất ra ngoài!
Hô!
Diệp Húc đột nhiên đánh một quyền về phía trước, Thương Minh Chân Khí chen chúc dũng mãnh vào lòng bàn tay, cánh tay, không khí lập tức tuôn ra một tiếng sấm!
Hắn tiêu trừ thân thể bệnh tật là không tiện nói ra, tốc độ vận chuyển chân khí không ngờ so với trước tăng nhanh hơn hai thành, chiêu thức tùy tâm mà ra. Dường như đã biến thành bản năng của thân thể, ra chiêu tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả hắn cũng bị chấn động!
Chuyện này ý nghĩa hắn ra chiêu tốc độ nhanh hơn, chiêu thức uy lực càng mạnh, tuy rằng tu vi không có gia tăng nhiều, nhưng thực lực lại được bước tiến bộ nhảy vọt.
Diệp Húc không kìm nổi thét dài một tiếng, tiếng huýt gió liên miên không dứt, thanh âm vang khắp nơi!
Đột nhiên bóng dáng hắn vừa động, dán mặt xuống mặt đất bay nhanh ra trước. Hai tay áo múa may, giống như một con dơi lớn, phiêu phiêu đãng đãng đột nhiên bay thẳng vào trong đầm nước.
Bóng dáng Diệp Húc tung bay trên mặt nước, hai tay áo huy động, từng đạo chân khí màu tím bổ về phía trước. Thân thể hắn nhanh chóng đi tới trước, dường như cả người muốn bay lên, trên người không có một bọt nước nào bắn trúng.
Trong chớp mắt, Diệp Húc đã di chuyển một vòng chung quanh đầm nước diện tích hơn mười mẫu. Bỗng nhiên tay áo rung lên, động thân đứng ở bên đầm, khó tin đánh giá hai tay mình. Trong mắt hắn lộ ra màu sắc vui mừng.
“Tiên thiên, võ đạo tiên thiên!”
“Đây không phải là tu vi tiên thiên, mà là thân thể võ đạo tiên thiên!”
“Thương Minh Luyện Thể quyết không ngờ quá kỳ diệu, khiến cho thân thể của ta bước vào cảnh giới võ đạo tiên thiên trước!”
Tiên thiên cảnh giới chia làm tu vi tiên thiên và thân thể tiên thiên. Bình thường tiên thiên theo lời mọi người chính là chỉ tu vi tiên thiên.
Diệp Húc tu vi không có bị phế trước kia, đạt tới tu vi tiên thiên cảnh giới, nhưng vẫn chưa đem thân thể luyện tới tiên thiên.
Chỉ có tu vi đạt tới tiên thiên, mới có thể dùng tiên thiên chân khí dịch cân phạt tủy, khu trừ dơ bẩn trong thân thể, chữa trị bệnh tật ẩn trong cơ thể, đạt tới thân thể tiên thiên cảnh giới.
Nhưng lúc này, tình huống hoàn toàn đảo ngược. Thân thể hắn không ngờ thành tựu tiên thiên trước, mà tu vi khó khăn lắm mới đạt tới thất trọng, khoảng cách tới tu vi tiên thiên còn một đoạn xa xôi!
Thân thể tiên thiên, so với tu vi tiên thiên thì hùng mạnh hơn ở sức bật, thân thể có thể cất chứa được nhiều chân khí hơn, tĩnh giống như bàn thạch, động giống như sấm đánh!
Tuy nhiên rất ít người sẽ đem thân thể tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, bọn họ sau khi đạt tới tu vi tiên thiên sẽ lập tức lựa chọn trở thành vu sĩ. Diệp Húc trước kia cũng không có ngoại lệ.
Dù sao, thực lực của vu sĩ, phải vượt xa xa võ đạo tiên thiên cao thủ. So sánh với vu sĩ, thân thể tiên thiên thật sự quá yếu, tu luyện thân thể tiên thiên chỉ làm trì hoãn tiến cảnh tu vi của bọn họ, mất nhiều hơn được.
Diệp Húc cũng là lần đầu tiên bước vào cảnh giới thân thể tiên thiên.
Trong lòng hắn lúc này trào dâng lòng tự tin hùng mạnh vô cùng, thân thể bước trước vào tiên thiên, khiến hắn có tiền vốn để phân cao thấp với tiên thiên cao thủ.
“Ta vừa rồi thét dài một tiếng, nói như vậy sẽ khiến cho Diệp Ly cùng cường giả Phương gia chú ý tới, bọn họ sẽ rất nhanh đuổi tới đây!”
Đột nhiên, từ một địa phương cách đầm nước khoảng ba bốn dặm, một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát ra, giống như liệt hỏa hừng hực dấy lên trong rừng cây, bên trong liệt hỏa, một đầu đại xà chậm rãi chuyển động, chờ thời cơ ăn thịt người!
“Tiên thiên cao thủ Phương gia tu luyện Xích Mãng Liệt Hỏa công sao!”
Diệp Húc trong lòng trào dâng chiến ý mãnh liệt, đôi môi mỏng manh lộ ra nụ cười. Một cỗ khí thế hùng mạnh phóng lên cao, hướng tới phía xa xa khiêu chiến. Trong lòng hắn hào khí phát ra: “Đến đây đi, ta muốn nhìn xem thân thể tiên thiên và tu vi tiên thiên cái nào mạnh hơn!”