Quản sự lớn tuổi sau một lúc lâu mới phun ra được một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: ” Ta từng nghe trường chủ nói, Chu Thế Văn của Chu gia chỉ có bề ngoài trung hậu, thật ra tính tình giả dối như hồ ly, Phương Thần của Phương gia, ngoại hình đẹp trai, tâm sáng như ngọc, lòng dạ thâm trầm, hai người này đều là nhân tài hiếm thấy, không ngờ Thất gia không hề kém cỏi với hai người bọn họ, không hổ là thiên kiêu chi tử của Diệp gia ta, khó trách có thể sánh vai cùng hai người kia.”
Tô Kiều Kiều hưng phấn nắm chặt bàn tay nhỏ, hận không thể lớn tiếng hoan hô.
Hai gã vu sĩ ở bên ngoài chuồng ngựa cũng há hốc mồm kinh ngạc, một lúc lâu chẳng nói ra lời.
Phá Sơn Quyền không phải là võ học của Diệp gia, mà là tuyệt học do cường giả của Chu gia chuyên môn nhằm vào Bão Sơn Quyền của Diệp gia sáng tạo ra.
Tuy Diệp Ly đã nghe nói đến môn võ học kỳ lạ này, nhưng hắn tuyệt đối không dự đoán được món võ này lại xuất hiện trên tay Diệp Húc, lập tức ăn một cú thua đau.
Nếu đối thủ của hắn là con cháu Chu gia, chắc chắn hắn sẽ không mất đề phòng như vậy.
Hắn kiểu gì cũng không thể ngờ, lúc trước Diệp Húc giao đánh với Chu Thế Văn, đã từng dùng môn võ phòng ngự Bão Sơn Quyền, lại bị Chu Thế Văn dùng Phá Sơn Quyền phá vỡ, cũng bị thua thiệt.
Quan hệ của hai người bọn họ không phải đối địch cũng không phải bằng hữu, sau khi giao lưu võ học, Diệp Húc cố tình lãnh giáo Phá Sơn Quyền của Chu Thế Văn, tuy Chu Thế Văn chỉ giảng giải nguyên lý của Phá Sơn Quyền, cũng không nói tỉ mỉ về công pháp, nhưng Diệp Húc lại dựa vào sự lĩnh ngộ kinh người của mình, suy diễn môn võ học này cũng được đến bảy tám phần.
Người Diệp Ly đang ở giữa không trung, chưa hạ xuống, lại thấy Diệp Húc đột nhiên bạo khởi, nhảy giữa không trung, bàn tay lớn màu tím chụp về phía hắn, không khỏi kinh hãi muốn chết.
Phanh!
Hắn vội vàng ngăn cản, xương cánh tay gần như bị Diệp Húc đánh gãy, vừa mới rơi xuống đất, đón tiếp hắn lại là một nắm tay thật lớn bay tới!
Oanh!
Bão Sơn Quyền của hắn hoàn toàn bị phá, bị thương minh chân khí xâm nhập ngang dọc khắp cơ thể, trong người hắn đột nhiên xuất hiện một tràng pháo dài, các huyệt đạo toàn thân phát ra tiếng lách cách, làm đảo lộn khí huyết hắn, cương khí cũng không thể tuần hoàn theo đường đi của Bão Sơn Quyền!
Thế công của Diệp Húc như mưa rền gió dữ, chỉ cần chiếm được thượng phong sẽ không ngừng tấn công, kéo dài không dứt, chỉ khi nào đánh chết hoặc đánh cho đối phương tàn phế mới thôi!
Điểm này, Phương Hòa người đã chết rất có hiểu biết.
Mà giờ phút này, Diệp Ly rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác bị tàn phá này!
Mã Tam Bảo nhìn đến đây, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh một cái, thản nhiên nói: “Diệp Ly chết chắc rồi.”
Hai người hồn bay phách lạc, vẫn cố nói cứng: “Chưa chắc đã như vậy! Hiện tại còn chưa phân thắng thua, cách sống chết còn xa lắm, Diệp Ly vẫn còn cơ hội xoay chuyển! Hơn nữa, cho dù hắn đánh không lại Thất gia, nhưng vẫn chạy trốn được! Nếu không, chúng ta lại đánh cuộc lần nữa?”
“Các người còn có thể lấy ra cái gì?” Mã Tam Bảo khinh thường nói.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, về vu sĩ, trừ tâm pháp tu luyện và vu pháp, chỉ có thiên tài địa bảo và các loại vu bảo mới có thể làm bọn họ động tâm, vàng bạc tầm thường không được bọn họ để vào mắt.
Giữa sân, trong miệng Diệp Ly không ngừng tràn ra máu tươi, bay nhanh lui về sau, Diệp Húc lúc này liên tục công kích, sớm đánh tan ngạo khí của hắn, đập tan dũng khí của hắn, khiến lòng tin của hắn không cánh mà bay.
Giờ phút này, hắn đã không còn cảm giác ưu việt đứng từ trên cao nhìn xuống, hắn hiện tại chỉ muốn chạy trốn, trốn thật xa khỏi tên sát thần này!
Lực chân của hắn vẫn mạnh như trước, tuy chạy trốn trối chết, nhưng một bước hạ xuống của hắn vẫn khoảng năm sáu mét, hai tên chăn ngựa không kịp tránh né, bị hắn đụng vào, lập tức tan xương nát thịt!
Tuy hắn bị phá Bão Sơn Quyền, nhưng thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng lắm, hắn vẫn bảo tồn lực chiến đấu cường đại.
“Sát!”
Diệp Húc theo sát phía sau hắn như bóng với hình, quát lớn, nắm tay đột nhiên trở nên tối đen như mực, dường như được đúc từ kim cương rắn chắc, giơ tay nhấc chân đều phát ra tiếng leng keng, đánh một kích về hướng hắn!
Kim cương phục ma công!
Môn võ học này cũng được hắn tu luyện đến trình độ đăng phong tạo cực, lúc trước hắn tu luyện môn võ học này đến đỉnh phong cũng chỉ có màu đồng thau, mà hiện giờ là tinh cương càng thêm cứng rắn!
Một quyền này phối hợp với lực lượng tiên thiên của thân thể, khiến Diệp Ly cảm thấy đập vào mặt không phải chỉ là một quyền mà là một tòa núi màu đen cực lớn!
Quyền chưởng tương giao, Diệp Ly chỉ cảm thấy nắm tay bộc phát ra một cỗ lực lớn như kiểu chiến xa sắt thép nghiền áp!
Đúng vậy, chính là nghiền áp, Diệp Húc muốn dùng lực lượng to lớn của thân thể tiên thiên để nghiền chết hắn!
Tuy Diệp Húc tu luyện đến Thương minh luyện thế quyết cửu trọng, nhưng luận tu vi, hắn còn lâu mới thâm hậu bằng Diệp Ly, đối mặt tiên thiên cương khí của Diệp Ly, thương minh chân khí của hắn chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.
Nhưng nếu luận lực lượng thân thể, Diệp Ly lại cách hắn cả vạn dặm!
Ở Ô đầu lĩnh, hắn có thể dễ dàng nhấc được tảng đá lớn cả ngàn cân, lên núi xuống núi, nhảy nhót như bay, giờ phút này mỗi quyền mỗi cước của hắn đều có lực lượng hơn nghìn cân!
Diệp Ly bị đánh cho cả người tê rần, xương cốt rời ra, lục phủ ngũ tạng hắn gần như đều bị đánh thành mảnh nhỏ, chòm râu trắng vương đầy vết máu loang lổ, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Đột nhiên hắn quát lớn một tiếng, đao cương phóng lên cao!
Đạo đao cương này, hắn vận dụng cương khí toàn thân, có thể nói là vô địch, ánh đao vô cùng chói mắt, khiến cho thái dương cũng mất đi hào quang, sự chói mắt ấy khiến cho tất cả mọi người không kìm nổi phải nhắm mắt lại!
Hắn đã liều mạng rồi!
Nhưng đạo đao cương này không phải nhằm vào Diệp Húc, mà lại thẳng tiến tới chỗ Tô Kiều Kiều!
Đao khí sắc bén chợt lóe qua, đã cắt ngang mười mấy tên mã nô thành hai đoạn, thậm chí trong đó còn có hai vị quản sự đã tiếp cận tiên thiên võ đạo!
Khí thế của đao cương không hề giảm, bay thẳng đến đỉnh đầu Tô Kiều Kiều, đột nhiên dựng thẳng, đánh xuống đầu!
Một đao này dài gần năm thước, dài gần bằng chiều dài một chiếc xe ngựa, khí thế vô biên, sắc bén vô cùng!
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Húc bất chấp việc xử lý Diệp Ly, chân chạy như điên, dường như cùng lúc đao cương tiên thiên đến trước mặt cô gái, gắt gao nhìn chằm chặp vào đạo đao cương đang đánh xuống! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trong nháy mắt khi Diệp Húc đi cứu viện, Diệp Ly cũng xoay người lao như bay về phía Diệp phủ, một đao này hắn phát ra khiến cho cương khí trong cơ thể gần như bị khô kiệt, thực lực căn bản không thể cùng Diệp Húc đối kháng được nữa.
Tuy nhiên hắn nhằm vào Tô Kiều Kiều, mục đích chính là vây Ngụy cứu Triệu, khiến cho Diệp Húc không rảnh mà đối phó với mình, chỉ cần có thể thoát khỏi Diệp Húc, trốn vào Diệp phủ, dù Diệp Húc có gan lớn tày trời cũng không dám xông vào Diệp phủ giết người!
Hắn là tổng quản ngoại môn của Diệp phủ, là nô tài dưới trướng của tổng quản nội phủ Diệp Tư Mẫn, chỉ cần trốn trong Diệp phủ. Diệp Tư Mẫn chắc chắn sẽ không ngồi yên, đến lúc đó, Diệp Húc cho dù có chín cái mạng cũng đều bị Diệp Tư Mẫn diệt sạch!
Trong giây lát, khi Diệp Ly đã chạy được hơn mấy chục thước, đột nhiên hắn cảm giác được một cỗ sát khí lành lạnh từ sau lưng truyền tới, khiến cho lông tóc hắn dựng đứng lên!
Hắn vội vàng quay đầu lại, một dây xích sắt đen xì như con rắn lớn, bay thẳng tắp về phía hắn, rầm rầm rầm, trong phút chốc đâm vào giữa trán hắn, xuyên thủng đầu hắn!
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi không có sợi xích sắt này thì sao có thể ngăn cản tiên thiên đao cương của ta?” Đây là ý nghĩ cuối cùng của Diệp Ly, sau đó hắn lập tức bị vô cùng vô tận hắc ám bao phủ.
Trong xích sắt chứa lực lượng thật lớn, mang theo thi thể của hắn vẫn tiếp tục bay về phía trước.
Vừa lúc gặp một con tuấn mã đang chấn kinh chạy qua, dây xích sắt xuyên thủng qua con tuấn mã, lại bay tiếp hơn mười bước, đinh một tiếng đâm vào trên vách tường!
Con tuấn mã đó vẫn chưa chết, bị đóng đinh trên tường, hí lên không ngừng.
Diệp Húc che trước người Tô Kiều Kiều, hơn một nghìn con bướm tím bay lượn, con này rơi xuống con kia lao lên về phía tiên thiên đao cương, như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ nghe tiếng bạo vang không dứt, lại không cách nào ngăn cản được một đao này!
Tiên thiên đao cương tiếp tục đánh tới, ép cho hắn gần như không thể thở dốc!
Một đao toàn lực của Diệp Ly, uy lực thật sự khủng bố, lấy tu vi của hắn mà ngăn cản thì không có khả năng!
Bão sơn quyền!
Thân hình Diệp Húc chấn động, ngưng tụ khí thế, tập trung không tản, bất động như sơn.
Quyền pháp Diệp Ly tinh thông, hắn cũng đồng dạng tinh thông, thậm chí càng thêm xuất sắc!
Cùng lúc đó, hai tay hắn biến thành màu đen, vận chuyển Kim cương phục ma công, tay nâng lên chộp về phía đao cương.
Bão sơn quyền, Kim cương phục ma công, hai môn võ học phòng ngự rất mạnh được hắn dùng hỗn hợp, lại dùng tiên thiên thân thể của hắn, lực phòng ngự của sự phòng ngự này trước nay chưa từng có!
Đây là hắn muốn dùng sự phòng ngự cường đại của bản thân để cứng rắn chống lại tiên thiên đao cương!
Tiên thiên đao cương đột nhiên rơi xuống, nhập vào lòng bàn tay hắn, ánh lửa văng ra tứ phía, phát ra âm thanh ken két, dường như tay của hắn không phải là máu thịt thân xác mà được đúc từ sắt thép mà ra!
Kim cương phục ma công bị phá trước tiên, mười ngón tay của hắn bị cương khí đâm nát, máu tươi đầm đìa, có thể nhìn thấy rõ xương cốt!
Diệp Húc điên cuồng hét lên, tóc đen tung bay, từng sợi dựng đứng, sau đó trong thân thể hắn truyền đến tiếng lách cách bạo vang, Bão Sơn Quyền trong nháy mắt này cũng bị phá giải!
Đao cương tiếp tục đâm xuống, nhập vào xương cổ tay của hắn, từng chút một đâm xuống phía dưới, dường như muốn cắt cánh tay hắn thành hai phần, sau đó thuận thế chẻ đôi người hắn từ đầu đến chân!