Diệp Phan lòng lang dạ sói, vì luyện chế một kiện vu bảo liền giết chết 99 đồng nam đồng nữ, rút ra hồn phách. Hiện giờ lão bị mất bát cơm, khẳng định hơn phân nửa tới tìm Diệp Húc là muốn trả thù.
Nghĩ tới đây, Diệp Húc không nói hai lời, thúc dục cương khí, bạch ngọc lâu nhị tầng bên trong đan điền ầm ầm chấn động, phá thể mà ra, ông một tiếng thật lớn, trở nên thật lớn vô cùng. Nó giống như một tòa ngọc sơn, hướng tới đỉnh đầu của Diệp Phan mà áp chế!
Tuy rằng Diệp Phan là một cường giả trong nội phủ gần với phủ chủ Diệp Tư Đạo nhất. Nhưng khiến hắn khoanh tay chịu chết là không có thể di. Nếu Diệp Tư Đạo muốn giết chết hắn, Diệp Húc cũng phải liều chết mà vật lộn!
Ông!
Ngọc lâu chấn động, từng đạo sóng gợn màu xanh chụp xuống Diệp Phan. Hắn hiện giờ miễn cưỡng biết được một ít công dụng của ngọc lâu. Lúc trước bạch ngọc lâu chính là dùng loại sóng gợn màu xanh này mà cứng rắn đánh chết mỹ nhân xà.
Diệp Phan thực lực quá mạnh mẽ, có được vu bảo Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên, tu vi ở trong nội phủ cũng gần với Diệp Tư Đạo phủ chủ nhất. Hơn nữa lão già này lòng lang dạ sói, không có nguyên tắc, ai cũng dám giết, không kiêng nể gì.
Liễu Châu vu hoang thế gia tuy rằng bị gọi là ma đạo, tu luyện cũng là tâm pháp ma đạo, nhưng lại không làm việc của ma đạo.
Chân chính đi theo ma đạo, không chuyện ác nào không làm, chỉ có một mình Hôi Ưng Diệp Phan.
Bởi vậy, hắn vừa tấn công liền xuất ra thủ đoạn mạnh nhất, vận dụng uy lực của bạch ngọc lâu!
“Thất gia, vừa rồi cùng Diệp Phó giao thủ, nếu ngươi sử dụng tòa ngọc lâu này ngay từ đầu, Diệp Phan hẳn là sớm chết rồi!”
Diệp Phan nhẹ nhàng vung tay lên, bạch ngọc lâu phát ra một tiếng nổ, bị lão hất văng ra ngoài mấy chục mét. Trên mặt lão lộ ra một chút tán thưởng, âm trầm cười nói: “Tuy nhiên ngươi không có quá mức dại dột, biết dùng đòn sát thủ mạnh mẽ nhất để đối phó tới ta!”
Diệp Húc chỉ cảm thấy một chưởng này của lão chụp lên trên bạch ngọc lâu, khiến cho tinh thần của mình rung động mạnh. Trong nháy mắt cương khí loạn chạy, rốt cuộc không thể khống chế được ngọc lâu.
Tòa bạch ngọc lâu nhanh chóng nhỏ đi, bỗng nhiên đi vào trong đan điền của hắn, trong thời gian ngắn là không thể thúc dục.
Diệp Phan lông mi trắng khẽ nhúc nhích, gương mặt trở nên đáng sợ, cười ha hả nói: “Thất gia không cần kinh hoảng, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi sớm đã chết rồi!”
Diệp Húc kinh nghi bất định, không biết lão có chủ ý gì.
Tuy nhiên Diệp Phan nói không sai, nếu Diệp Phan muốn giết hắn, đích xác có rất nhiều cơ hội.
Về phần vì sao Diệp Phan luôn có bộ mặt âm trầm thế này, có liên quan tới diện mạo của lão, cũng không phải cố ý cười nhe răng độc ác dọa người.
Diệp Phan thở dài nói: “Diệp Tư Đạo lão tiểu tử kia bị thương, sau khi bắt đầu lễ săn thú, liền bế quan chữa thương. Trước khi hắn bế quan, lão tiểu tử này tới cầu ta đi bảo vệ ngươi, sau khi ngươi trở thành vu sĩ thì thay hắn phụ trách dạy bảo ngươi. Đó là một việc phiền toái, nhất là dạy bảo cái tên ngu dốt nhà ngươi còn phiền toái hơn nữa. Tuy nhiên ai bảo lão phu đánh không lại hắn, miễn cưỡng phải chấp nhận đi…”
Diệp Húc nghe thấy như vậy, trong lòng ấm áp, hóa ra phủ chủ Diệp Tư Đạo vẫn không có buông tha kỳ vọng với hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên giận tím mặt, Diệp Tư Đạo bảo Diệp Phan bảo hộ mình, nhưng Diệp Phan chưa từng tận tâm với trách nhiệm của người bảo vệ?
Diệp Ly đuổi giết mình Diệp Phan ở nơi nào? Lang yêu Hồ yêu đại khai sát giới thì lúc này lão ở đâu?
Còn có Diệp Tư Manh, Diệp Phó đám người tập kích vài lần, ba bốn lần suýt toi mạng, Diệp Phan từ từng trợ giúp hắn một lần.
“Thất gia có phải trách ta không có ra tay cứu ngươi?”
Diệp Phan dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn nói: “Nhiệm vụ của lão phu là bảo vệ ngươi không chết, chỉ cần ngươi không chết, lão phu xem như làm hết phận sự rồi.”
“Ta nếu như chết, lão ra tay tất cả đều chậm!” Diệp Húc không có tức giận lạnh lùng nói.
Diệp Phan cười ngạo nghễ: “Có lão phu ở đây, ngươi muốn chết cũng không chết được! Cái gì mà Lang yêu Hồ yêu, Diệp Tư Manh, Diệp Phó, loại này có tới cả trăm, lão phu chỉ rung tay một cái là diệt sạch!”
Diệp Húc trong lòng giận giữ, Diệp Phan nói đúng, thực lực lão cao thâm, Lang Yêu Hồ Yêu cái loại này nhiều tới giết nhiều, ít thì giết ít, nhưng còn mình thì sao?
Lúc ấy chính mình bị đuổi giết vài lần, cũng vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí có khi tâm sinh tuyệt vọng, nghĩ tới mình không thể còn sống đi ra.
Diệp Húc có thể sống tới giờ, là dựa vào chính mình liều chết giao tranh, còn có một chút may mắn trong đó, không có nửa điểm quan hệ với Diệp Phan.
Bởi vậy trong lòng hắn không có cảm kích, chỉ có phẫn nộ!
“Thất gia, Diệp Tư Đạo lúc trước yêu cầu ta bảo vệ ngươi, thẳng tới khi ngươi trở thành vu sĩ. Hiện giờ ngươi đã tu luyện tới tiên thiên bá thể, có thể trở thành vu sĩ bất cứ lúc nào. Như vậy lão phu liền dạy bảo ngươi, một ít thủ đoạn cơ bản của vu sĩ.”
Diệp Phan nói tới đây liếc hắn một cái, chỉ thấy Diệp Húc lúc này đã tĩnh tâm lại, đem không vui trong lòng vứt bỏ đi hết lẳng lặng nghe lão nói, trong lòng tán thưởng không ngừng.
Lão vừa rồi nói như vậy, sở dĩ muốn chọc giận Diệp Húc, xem tâm tính của hắn thế nào.
Diệp Húc có thể từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, khiêm tốn xin chỉ bảo, chỉ điểm này đã vượt qua đại đa số mọi người.
Lão thực muốn cho Diệp Húc phẫn nộ thêm nữa cũng không khó gì, kỳ thực Hồ yêu Lang yêu xuất hiện ở Hắc Hồ lĩnh là do lão đi tới Ưng Sầu Giản bên cạnh đuổi tới đấy.
Diệp Phan có dụng ý muốn gia tăng một ít tôi luyện cho Diệp Húc, thật không ngờ hai tinh quái này giết chết nhiều đệ tử tông thất của vu hoang thế gia như vậy. Nếu việc này bại lộ truyền ra ngoài, khẳng định lão sẽ lọt vào đuổi giết của tam đại vu hoang thế gia.
“Tất cả vu pháp, đều là từ nguyên thần thúc dục nguyên khí, tiến hóa ra pháp thuật. Thất gia, ngươi biết nguyên thần từ đâu tới đây không?”
Diệp Húc suy tư cẩn thận, nghi hoặc nói: ” Nguyên thần? không phải mỗi người vừa mới sinh ra đã có nguyên thần sao?” Nguồn: http://thegioitruyen.com
Diệp Phan gật đầu nói: “Đại đa số mọi người đều nói như vậy, nhưng những lời này có đúng có sai. Mọi người nguyên thần đều là những tồn tại mạnh mẽ tới cực điểm ở man hoang, sau khi chết lưu lại tinh hồn.”
“Truyền thuyết, thời kỳ man hoang, trong thiên địa tồn tại một kiện vu bảo uy lực vô cùng, tên là Lục Đạo Luân Hồi, chưởng quản thiên hạ sinh linh luân hồi sinh tử. Sau lại không biết vì cái gì vu bảo này bị đánh nát, từ sau không còn tồn tại lục đạo luân hồi nữa. Những cường giả man hoang này sau khi chết, tinh hồn tan biến, rơi rụng tới trời đất, bất luận sinh linh nào chỉ cần dịnh một mảnh vỡ tinh hồn, trong cơ thể sẽ gặp được nguyên thần mô tả lại bản thể của cường giả man hoang.”
“Nguyên thần này, suy yếu không chịu nổi, chỉ có luyện tới võ đạo tiên thiên, nguyên thần mới đủ hùng mạnh, kết nối thiên đạo, đạt được kế thừa. Sau thế hệ sinh này này, những tinh hồn phân giải rơi rụng tới các nơi trên thế giới, hình thành một tuần hoàn lớn, sinh sôi không ngừng. Bởi vậy mọi người vừa sinh ra là có nguyên thần, đây là khởi nguyên của nguyên thần.”
Diệp Húc trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, ở thời kì man hoang không ngờ có loại vu bảo kỳ lạ Lục Đạo Luân Hồi này, thống trị các loại sinh mạng đưa vào trong luân hồi. Loại vu bảo này nghe mà rợn người!
Kỳ thực, lời của Diệp Phan cũng không tính là bí mật gì mới cả, chẳng qua thời đại man hoang đã quá xa xôi rồi, rất ít người còn đề cập tới chuyện thời kỳ đó. Bởi vậy Diệp Húc vẫn không có nghe qua việc này.
“Diệp phủ ngoại trừ Diệp Tư Đạo ra, những người khác hết thảy đều là đồ ngu, là heo, là phế vật! Những người này ngay cả nguyên thần cũng không hiểu rõ, nghĩ tới chỉ cần tu luyện vu pháp, liền là vô địch thiên hạ, sai lầm rồi, hết thảy đều là sai!”
Diệp Phan cười lạnh nói: “Nguyên thần độ trọng yếu của nó vượt xa qua tưởng tượng của các ngươi! Đem nguyên thần ký thác ở vu pháp thậm chí là võ đạo, uy lực to lớn ngươi không thể tưởng tượng được! Nếu là ngươi đem nguyên thần ký thác bên trong võ đạo, một quyền có thể giết chết Diệp Phó vừa rồi! Lúc nãy nếu ngươi ký thác nguyên thần ở bên trong ngọc lâu. Ta muốn đánh tan nguyên khí của ngươi, ít nhất cũng phải sử dụng lực đạo gấp đôi! Hiện giờ, ta truyền thụ cho ngươi loại tâm pháp thực chiến thứ nhất: Nguyên thần ký thác thuật! Ta chỉ nói một lần, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, thì xem ở tư chất cá nhân ngươi!”
Diệp Húc trong lòng rùng mình, hắn từng nhìn thấy Nguyên Thần Ký Thác thuật ở trong vu khố. Môn tâm pháp này có thể đem nguyên thần ký thác vào trong vũ khí, uy lực tăng gấp bội.
Hắn đúng là có ấn tượng không sâu với môn tâm pháp này. So sánh với tâm pháp củ hắn, nguyên thần ký thác thuật có vẻ đơn điệu, cũng không thực dụng lắm, còn xa mới lợi hại bằng những tâm pháp khác.
Mà nghe giọng điệu của Diệp Phan, thì môn tâm pháp này cực quan trọng, là bài học bắt buộc của vu sĩ!
Diệp Phan gắn từng tiếng, đem nguyên thần ký thác thuật hoàn chỉnh ngâm nga ra, Diệp Húc nghe thấy thế vội vàng dùng tâm linh lắng nghe.
Hắn cũng không phải ghi nhớ nguyên thuần ký thác thuật toàn bộ, mà dụng tâm lý giải ý tứ trong những thiên kinh văn đó. Chỉ cần biết nguyên lý bên trong nó, có nhớ kinh văn hay không đối với hắn mà nói chỉ là râu ria.