Editor: Vi + Beta: Điêu
Lúc trước Kỷ Hi Nguyệt thấy mấy người Tiếu Ân gọi Triệu Húc Hàn là chủ tử đã thấy kì lạ rồi. Bây giờ xem ra có quá nhiều thứ cô chưa biết.
Quả nhiên Tập đoàn Triệu thị thật sự là duy nhất. Không giống với tập đoàn Kỷ Hải hào phú, hẳn là nó đã có hơn hai trăm năm lịch sử. Những thứ tập tục này hiển nhiên là quy củ từ xưa của Triệu gia, vẫn luôn được lưu truyền từ đời này sang đời khác.
“Vô Cốt tình nguyện chịu phạt.” Khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Vô Cốt không một chút biểu cảm giống như cái máy.
“Tự đi nhận hình phạt.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói xong rồi quay người đến bàn ăn: “Dì Lý! Ăn cơm.”
“Vâng! Chủ tử.” Dì Lý gật đầu, không có chút bối rối hay khó thích ứng, giống như đã quá quen với việc này.
Trong chớp mắt, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác mình như người ngoài vậy.
Vô Cốt xoay người đi ra cửa, Tiếu Ân muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn quay đầu lại: “Chủ tử, Kỷ tiểu thư, chúng tôi đi đây.”
“À. Đi thong thả.” Kỷ Hi Nguyệt biết rõ Triệu Húc Hàn sẽ không trả lời, cô vội cười mỉm vẫy vẫy tay.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, nhìn gương mặt tuấn tú băng lãnh kia hỏi:” Hàn ca, sao Vô Cốt lại bị phạt vậy?”
Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi nói: “Em không biết đâu. Đây là quy tắc của Triệu gia.”
“Ồ…” Kỷ Hi Nguyệt nuốt nước miếng: “Nghiêm khắc thật đấy. Sau này tôi mà không cẩn thận làm sai gì đó, cũng sẽ bị phạt?”
Mi tâm Triệu Húc Hàn hơi nhăn lại, lập tức nói: “Sẽ không! Em muốn tôi giới thiệu bạn gái cho cha em, toàn bộ tư liệu đều ở kia. Ăn cơm xong, em có thể lựa chọn.”
“Hả? Nhanh như vậy!” Quả thực Kỷ Hi Nguyệt có chút khiếp sợ.
Triệu Húc Hàn nhíu mày nhìn cô, trong ánh mắt có hơi khó chịu vì bị hoài nghi.
“Hàn ca! Anh lợi hại quá! Cảm ơn anh! Thật ra tôi sợ cha tôi một mình cô đơn. Anh cũng biết mà, tôi không thể về nhà thường xuyên được. Cho nên muốn tìm giúp cha một người bạn già.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích. Trong lòng thầm nghĩ, sao cô có thể chất vấn Đại ma vương được. Anh nói đúng là đúng! Sai cũng là đúng!
Mi tâm Triệu Húc Hàn hơi giãn ra, gật đầu ừ một tiếng.
“Hàn ca giúp đỡ, tôi rất yên tâm. Dù sao bây giờ cũng có nhiều loại phụ nữ, tôi sợ cha tôi bị người ta lừa lắm.” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa tán gẫu với anh.
Cô cảm thấy lúc cô nói chuyện với Triệu Húc Hàn, tuy anh không nói gì nhiều nhưng rất thích nghe. Vậy có thể kéo tốt mối quan hệ, cũng là một phương thức gia tăng tình cảm. Quả nhiên Triệu Húc Hàn không nói lời nào, yên tĩnh ưu nhã dùng cơm.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ tới bữa tiệc hôm trước của Triệu gia, tất cả mọi người đều không nói chuyện lúc ăn, vội vàng hỏi: “Hàn ca! Có phải ăn cơm thì không nên nói chuyện không? Chuyện đó tôi làm anh khó chịu thì phải?”
Cuối cùng Triệu Húc Hàn cũng ngước mắt nhìn cô. Sau đó lập tức cúi đầu, chỉ nói hai chữ: “Không có.”
Trong nháy mắt, Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời với anh:”Vậy là được rồi! Nhưng thật ra tôi toàn nói nhảm. Chắc Hàn ca không chịu nổi việc tôi hay nói nhảm nhí đâu ha?” Kỷ Hi Nguyệt cố gắng giả bộ nhu thuận đáng yêu.
Một lần nữa Triệu Húc Hàn lại nhìn sang cô. Nghi hoặc trong lòng không thể biến mất. Người phụ nữ này thay đổi quá nhanh rồi. Có lẽ anh nên thả Triệu Vân Sâm ra để thử cô.
Sau bữa tối, như thường lệ, Triệu Húc Hàn lên sân thượng tản bộ cho dễ tiêu hóa. Kỷ Hi Nguyệt thì hưng phấn ngồi trên ghế salon nhìn tư liệu ảnh chụp mấy người phụ nữ.
Cô phát hiện thông tin mỗi người đều rất đầy đủ. Hiển nhiên là phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để tìm kiếm. Xem ra cô chỉ cần nói một câu, người đàn ông này sẽ sẵn sàng vì cô làm mọi chuyện.
Kiếp trước cô ngu ngốc, nhưng anh vẫn nhường nhịn và bảo vệ cô. Lần này cô biết nghe lời, anh lại càng sủng cô lên tận trời. Chẳng qua anh là người không giỏi ngon ngọt, nhưng sau lưng cô lại yên lặng làm nhiều chuyện như vậy.
Rốt cuộc tất cả mọi thứ là vì sao? Tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy?