Độc Giả Thứ 7

Chương 7: Người chết thứ 3 và thứ 4



Tài liệu giáo sư Cao lấy về quả nhiên có vấn đề.

Sau khi nhận được thông báo của Đinh Thụ Thành, giáo sư Cao đã kiểm tra tài liệu lấy lại từ phòng photocopy, phát hiện đề tài báo cáo của khóa trước biến mất. Sau khi khâu kỹ thuật lại đến hiện trường khám nghiệm lần nữa, phát hiện nước trên tường ước chừng được hình thành vào đêm phát sinh án, từ hình dạng nước và vị trí, hẳn là từ trên bàn trút xuống, nước hắt trên mặt đất sau đó lại bắn trung tóe lên tường. Qua kiểm nghiệm, trong nước có chứa thành phần chất cafein (một chất có trong trà) , bàn tuy rằng từng bị người lau qua, nhưng giữa khe nứt trên bàn, cũng phát hiện dấu nước có chứa chất cafein tương tự. Mà theo bạn cùng phòng của người chết báo cáo, Lưu Vĩ Lệ khi còn sống không uống trà, bởi vì sợ vàng răng, cho nên ngày đó mang nước trà vào phòng photocopy khẳng định không phải Lưu Vĩ Lệ, mà là một người khác. Sinh viên năm 3 khoa Luật Chúc Thành Cường cung cấp đầu mối trọng yếu cũng chứng thật đêm đó quả là có một người khác từng vào phòng photocopy tầng 24. Chúc Thành Cường nói đêm đó hắn từng muốn đi đến phòng photocopy tìm người chết, mà sau khi hắn đi đến hành lang tầng 24 phát hiện người chết đang ở trong phòng photocopy nói chuyện với một người khác, Chúc Thành Cường không trông thấy người kia, tưởng là bạn trai của người chết, liền trở về, về phần giọng nói của người kia, Chúc Thành Cường tỏ vẻ không chú ý.

Như vậy đêm đó trong phòng photocopy đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Hình Chí Sâm suy đoán rằng: một người mang theo nước trà, tại đêm phát sinh án đi vào phòng photocopy, làm đổ nước trên tư liệu, sau đó cùng người chết mang tư liệu bị thấm ướt ra thiên thai tầng 24 phơi, hắn ta (cô ta) cố ý đem tư liệu phơi cạnh gờ xi măng trên thiên thai, sau đó dụ người chết đến đó, đem người chết đẩy xuống.

Sở dĩ có suy đoán như thế, chính là xuất phát từ hai khối gạch vỡ trên gờ xi măng ở thiên thai tầng 24. Tại vị trí kia bày khối gạch vỡ kia, thoạt nhìn tựa hồ để phơi nắng gì đó vậy, sợ bị gió thổi đi, mà sợ bị gió thổi đi thì thứ đó thường thường tương đối nhẹ, thứ đầu tiên Hình Chí Sâm nghĩ đến là giấy. Bởi vậy, Hình Chí Sâm có tưởng tượng thế này: có thể là bởi vì tư liệu trong phòng photocopy bị thấm ướt, Lưu Vĩ Lệ đặt tài liệu lên thiên thai phơi, mới từ nơi đó té lầu. Vì thế ông trở lại phòng photocopy kiểm tra một chút, quả nhiên phát hiện có vết nước. Liên kết tình huống hiện trường vô cùng có khả năng bị người dọn sạch qua, Hình Chí Sâm hầu như có thể khẳng định Lưu Vĩ Lệ là bị người mưu sát. Hung thủ là một người cực kỳ thận trọng, người cẩn thận, sau khi gây án, để không lưu lại dấu vết nhất định sẽ đem nước thấm vào tài liệu lấy đi, cho nên Hình Chí Sâm muốn giáo sư Cao trở lại kiểm tra một chút, mà kết quả cũng xác minh suy đoán của Hình Chí Sâm.

Vụ án vốn chứa nhiều điểm đáng ngờ khiến cục công an quyết định đem cái chết của Lưu Vĩ Lệ như vụ giết người để điều tra phá án. Hung thủ rất có thể là người quen biết với người chết, hơn nữa có khả năng chính là học sinh (sau khi Hình Chí Sâm chú ý mỗi học sinh ra vào khu dạy học đều cầm một chén trà liền đưa ra đề nghị), cho nên trong đội quyết định đem trọng điểm đặt ở các học sinh, đây là một công tác rất cần thời gian và tinh lực, cần nhà trường phối hợp. Đinh Thụ Thành quyết định đi đến đại học Sư Phạm một chuyến, thứ nhất hướng nhà trường thông báo chút tình hình điều tra phá án, thứ hai cùng phòng bảo vệ thương lượng chút chuyện phối hợp điều tra. Thời điểm sắp ra xe, Hình Chí Sâm nói ông muốn đi khu chính phủ gần đại học Sư Phạm, hỏi hắn có cần quá gian một đoạn không. Đinh Thụ Thành có rất nhiều vấn đề còn muốn nghe chút ý kiến của lão Hình, rất sung sướng đáp ứng. Thế nhưng sau khi Hình Chí Sâm lên xe không hề trò chuyện, mắt nhìn ra con đường ngoài cửa sổ trầm tư, khi lái xe đến cửa trường học, Hình Chí Sâm đột nhiên hỏi: “Lần trước án tử kia tra đến đâu rồi? Người kia gọi là Chu. . . . . .” Đinh Thụ Thành vừa mở cửa xe vừa nói: “Chu Quân. Vẫn không có manh mối. Thế nào?” Đinh Thụ Thành lùi về trong xe, “Anh cảm thấy hai án tử này có quan hệ?” Hình Chí Sâm từ chối cho ý kiến “ưm” một tiếng, Đinh Thụ Thành nói: “Em không nghĩ tới việc này, bất quá người chết là một nam, một nữ, một sinh viên chưa tốt nghiệp, một nghiên cứu sinh, một ngã chết, một bị siết chết, hơn nữa quan hệ của hai người hầu như không có điểm chung, em đã phân tích qua, chí ít hiện tại nhìn chưa ra hai án tử này có quan hệ gì.” Hình Chí Sâm trầm ngâm hồi lâu, nói: “Trước tiên tra vụ này đi, án tử của Chu Quân cũng đừng lơ là.” Đinh Thụ Thành đáp ứng, hỏi: “Anh không vào sao? Cùng đi đi.” Hình Chí Sâm khoát tay nói: “Anh không đi, anh còn có việc, án tử này cậu phải hao chút tâm tư rồi, chờ anh xong việc sẽ đến giúp cậu.” Đinh Thụ Thành gật đầu, xuống xe vào vườn trường.

Lần nữa khởi động xe, Hình Chí Sâm châm một điếu thuốc, ngồi sau tay lái nghĩ lại sự việc. Kỳ thật ý tưởng của ông và Đinh Thụ Thành gần giống nhau, đều cảm thấy hai án tử này từ bề ngoài nhìn không ra có liên hệ gì, thế nhưng trong lòng Hình Chí Sâm luôn không tự giác mà đem hai án tử này đặt cùng một chỗ so sánh, mặc dù hai án tử này không có gì tương tự, nhưng Hình Chí Sâm lại thủy chung ẩn ẩn cảm thấy chúng nó nhất định có liên hệ, chẳng qua loại cảm giác này rất mơ hồ, thiếu căn cứ, cho nên Hình Chí Sâm quyết định vẫn không cần tùy tiện tuyên bố ý kiến, từ từ xem tiếp.

Hình Chí Sâm không biết, có loại cảm giác này, không chỉ mình ông.

Chuyện Phương Mộc và Chúc lão Tứ gọi hồn Lưu Vĩ Lệ, rất nhanh truyền ra khắp khoa Luật. Có người rất bội phục bọn họ can đảm và dũng khí, có người xúc động nói Chúc lão Tứ cố chấp, bất quá phần lớn người vẫn đối với hai sinh viên đang sống ở thế kỷ 20 này ôm thái độ châm biếm. Phương Mộc sau vài ngày bị mọi người cười nhạo, cũng bắt đầu cảm thấy hành vi của mình rất hoang đường, vài ngày không cùng Chúc lão Tứ trò chuyện. (Thằng nhãi này thật ra giành được hình tượng một hình tượng hán tử si tình, lừa được ánh mắt tán dương của rất nhiều nữ sinh)

Sau vài ngày co đầu rụt cổ, Phương Mộc phát hiện mặc dù bản thân không muốn nhớ tới chuyện hôm đó, bất quá trong đầu óc kỳ thật luôn phóng đến cảnh tượng hôm ấy, một lần lại một lần, giống như những cảnh trong một bộ phim điện ảnh phá án giấu diếm những huyền cơ kia, trong những ký ức khiến người ta cảm thấy nam kham, một cảnh cứ vòng vèo trong đầu óc Phương Mộc thật lâu, chính là 2 bóng người mờ nhạt đứng ở cửa phòng photocopy kia.

Phương Mộc nhớ rõ, khi cậu trong bóng đêm nhận ra đó là một nam một nữ, trong đầu của cậu lóe lên ý niệm đầu tiên đó là: Chu Quân cũng ở đó.

Ta vì sao lại nghĩ như vậy?

Phương Mộc rất khó giải thích bản thân lúc ấy vì sao lại có ý niệm như vậy trong đầu, cậu tình nguyện tin rằng đó là do tình trạng hoảng sợ cực độ của mình mà suy nghĩ lung tung. Thế nhưng cậu rất nhanh phát hiện, mặc kệ cậu có chửi mình ngây thơ và hoang đường đến đâu, ý niệm này tựa như một u linh không tán đi, thủy chung ở trong đầu cậu vấn vít, thỉnh thoảng nhỏ giọng nhắc nhở Phương Mộc, khiến cậu bất tri bất giác lại lần nữa đem cảnh ấy hồi tưởng lại.

Chu Quân và Lưu Vĩ Lệ, có thể cùng chết trong tay một người hay không?

Lúc ý niệm khủng bố này xuất hiện rõ ràng trong đầu Phương Mộc, cậu mê muội, lại càng khủng hoảng.

Mê muội chính là đến tột cùng là dạng thù oán gì, khiến hung thủ đối với hai người hầu như không có chút liên hệ nào hạ độc thủ, thật giống như một sợi xích bằng máu đem hai người trói cùng một chỗ, kéo vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Khủng hoảng chính là nếu thật cùng người gây nên, như vậy hai người kia có phải là người chết cuối cùng không?

Ước mơ hạnh phúc dường như luôn không bao giờ thành hiện thực, mà điềm xấu đoán trước lại luôn theo sau gõ cửa phòng ngươi.

Tháng 12 thành C đã rất lạnh, đến buổi tối, nhiệt độ không khí đã xuống tới -20 độ. Tầng mây thật dày bao phủ bầu trời, nhìn không thấy sao. Căn cứ vào dự báo khí tượng, tối nay sẽ có một trận tuyết lớn nhất từ khi bắt đầu mùa đông đến nay. Từng người đi trong sân trường khoác quần áo bông thật dày, oán giận thời tiết càng ngày càng lạnh, thảo luận xem phòng tự học của ai ấm nhất.

Thế nhưng dù có ấm áp, làm sao có nơi nào có thể so sánh được với ôm ấp của người yêu chứ?

Được xưng là góc sân thể dục luyến ái, vẫn như cũ có một vài đôi tình lữ quyến luyến. Hoặc là cầm tay dạo một vòng quanh sân thể dục, hoặc sẽ ở trong một góc khuất gió, cùng rúc vào nhau thủ thỉ, lá gan lớn một chút, ngay tại góc tối tăm hơn, dùng cơ thể thanh xuân trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt.

10h tối, học sinh từ các phòng tự học bắt đầu lục tục trở về phòng ngủ, trong sân trường bày ra một trận huyến náo cuối cùng trong một ngày, rất nhiều người cười nói lớn tiếng xuyên qua sân thể dục, thỉnh thoảng hướng về phía nhóm tình nhân huýt sáo. Nhóm nam nữ đã bị quấy rầy không lưu luyến đứng lên, theo dòng người trở về phòng ngủ biến mất giữa khu ký túc xá. Sân thể dục trở lại một mảnh yên tĩnh.

Không ai để ý đến dưới bậc thang phía đông bắc sân thể dục có một đôi kia nửa thân trần vẫn đang khó bỏ khó rời.

Hồi lâu, chàng trai kéo y phục của cô gái tới dưới nách, tay vẫn như trước không rời khỏi khuôn ngực nóng bỏng của cô gái, không quên ở đầu ngực nhẹ nắn một chút.

Cô gái thẹn thùng kêu một tiếng: “Muốn chết rồi!”

Một trận tiếng sột soạt tinh tế của y phục vang lên, hai người lại lần nữa rúc vào nhau. Tay chàng trai ại thành thục duỗi vào trong áo cô gái, bàn tay lạnh lẽo khiến cô gái “khanh khách” cười mãi, rất nhanh, lại bị đôi môi nóng rực của chàng trai biến thành tiếng “ô ô” rên rỉ.

“Lạnh sao?” lại qua hồi lâu, chàng trai ôn nhu hỏi.

“Không lạnh.” Cô gái ôn nhu nhìn người yêu trong bóng đêm đôi mắt phát ra tia sáng lập lòe.

“Phỏng chừng phòng ngủ đã đóng, dù sao cũng không trở về được, chúng ta đi đến phòng thu hình đi.”

Cô gái nghĩ nghĩ một chút, “Được, bất quá đến lúc đó anh không được làm chuyện xấu a.”

Trong lời nói của cô gái nếu nói là cảnh cáo, không bằng nói là nhắc nhở. Chàng trai hưng phấn, hắn mạnh đứng lên, thế nhưng ngồi lâu, lại thêm trời lạnh, chân đều tê rần, lảo đảo.

Cô gái cười mắng: “Sắc quỷ, chậm một chút, anh. . . . . . . .” Sau đó giữa ánh mắt của cô bé tràn ngập hoảng sợ.

Cô nhìn thấy phía sau bạn trai đột ngột mọc ra một bóng đen.

Bóng đen giơ lên một cây gì đó như khúc gỗ lớn nện mạnh lên đầu chàng trai, chàng trai hừ một tiếng rồi ngã quỵ trên mặt đấy. Cô gái há hốc miệng, sợ tới mức kêu không ra tiếng, chợt tỉnh hồn lại, bất chấp bạn trai bị đánh ngã, xoay người bỏ chạy.

Bóng đen nhẹ nhàng nhảy qua từng bậc thang, túm tóc cô gái, cô gái bị đánh ngã trên mặt đất, giãy dụa lo nghĩ muốn đứng lên, lại bị một khối băng gạc chụp lên miệng mũi, một cỗ vị thuốc xông thẳng vào mũi, cô gái liều mạng giãy dụa cơ thể, liền rũ đầu xuống bất động.

Bóng đen đem cô gái đã xụi lơ tựa vào trên người mình, cúi đầu nhìn chàng trai, mới vừa rồi hắn còn hưng phấn không thôi giờ phút này vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Bóng đen đem cô gái khiêng lên, xoay người biến mất trong đêm.

Lúc này, hoa tuyết mới phiêu phiêu sái sái rơi xuống.

Mười mấy phút sau, bóng đen lại vội vã trở về, làm y giật mình chính là, trên mặt đất trống không. Y vội vã hướng xung quanh tìm kiếm, không thấy bóng dáng chàng trai. Trên mặt đất, một hàng dấu chân nhợt nhạt chỉ hướng cửa sân thể dục phía nam.

Y chạy nhanh xuyên qua sân thể dục, chạy đến cửa phía nam, nhìn hai bên xung quanh một chút, không có ai. Tim y đập kinh hoàng, xoay người chạy trở vào sân thể dục, bay qua lan can, bước nhanh lên hơn hai mươi bậc thang, xuyên qua bông tuyết càng ngày càng dày nhìn xuống khắp nơi phía dưới.

Thấy rồi. Chàng trai một tay bưng đầu, một tay chống vào tường ngoài sân thể dục loạng choạng bước đi.

Y dọc theo bậc thang chạy đến, dưới bậc thang hơn mười thước còn có một cửa nhỏ, từ cánh cửa nhỏ đó ra ngoài, hẳn là kịp ngăn lại chàng trai.

Lúc chạy nhanh, dưới chân y đột nhiên trơn trợt, cả người đập vào tay vịn của cầu thang, xương sườn một trận đau nhức, đồng thời nghe được vài tiếng rạn thanh thúy và một tiếng kêu thảm thiết phía dưới.

Y bất chấp thương thế, cắn răng lao xuống bậc thang, giật ra cửa nhỏ, xông ra ngoài.

Chàng trai dùng một tư thế kỳ quái quỳ mọp xuống, đỉnh đầu chấm mặt đất, hai tay nhuyễn trên đất, sau cổ cắm một nhánh băng trong suốt, vài vụn băng rơi rụng bên cạnh.

Chàng trai co giật vài cái rồi bất động.

Cảnh tượng như vậy đại khái làm y thật không ngờ, đứng ngốc nửa ngày, y đi qua thăm dò hơi thở của chàng trai, sau đó đứng dậy, cười hắc hắc vài tiếng, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Tuyết, càng rơi càng lớn.

Kim Siêu khoa thể dục có một thói quen bền bỉ, chạy bộ vào sáng sớm. 5h sáng, cổng ký túc xác vừa mở, Kim Siêu sẽ mang một đôi giày và quần áo thể dục, chậm rãi chạy tới sân thể dục.

Đêm qua tuyết rơi một đêm, tới giờ vẫn chưa dừng, thỉnh thoảng có mảng tuyết lớn rơi trên mặt, Kim Siêu một bên nhỏ giọng mắng chửi, một bên chạy lúc nhanh lúc chậm. Bây giờ vẫn chưa đến 5h30, trong sân trường im ắng, Kim Siêu mò mẫm trong bóng tối chạy vào sân thể dục, sau khi khởi động đơn giản, liền chạy băng băng dọc theo đường chạy không một bóng người.

Sau vòng thứ nhất, ánh mắt Kim Siêu bắt đầu thích ứng với bóng tối trong sân. Chạy chạy, Kim Siêu loáng thoáng nhìn thấy bên cột cờ có một người đứng.

Sơm như vậy ai lại đến đọc tiếng Anh? Trời tối như vậy, có thể thấy gì sao?

Cước bộ Kim Siêu chậm lại.

Chẳng lẽ là ra đây nghe radio tiếng Anh? Hiện tại có tuyết rơi a.

Kim Siêu nhìn chằm chằm người bên cột cờ, càng chạy càng gần.

Thời điểm chỉ còn cách cột cờ vài thước, Kim Siêu rốt cuộc thấy rõ.

Đó là một người toàn thân bị tuyết trắng bao phủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.