Nghe thấy cô nói vậy Vũ Uyển liền nhíu mày quay lại nhìn cô. Cô ta không kiêng nể nghiêng đầu rồi nắm lấy gương mặt nhỏ kéo lên.
– Cô là ai mà dám nói tôi như vậy hả? Tôi nói cho cô biết tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn nào mê hoặc Du Kinh nhưng tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.
Gương mặt của cô bị lực ép của cô ta làm đỏ ửng. Sở Hạ nhíu mày khó chịu đưa tay lên đẩy Vũ Uyển ra, cô xoa xoa nơi vừa bị cô ta nắm lấy trực tiếp cầm khăn lau đi vết nhơ.
– Cô gái, tôi không phải loại người giống với một số ai đó cần phải dùng thủ đoạn để có được đàn ông. Nói cho cô biết đàn ông muốn tôi ở ngoài kia có nhiều người còn tốt hơn Du Kinh của cô gấp trăm lần.
Giọng cô khàn đặc nhưng vẫn cố gắng đáp lại lời của Vũ Uyển. Chẳng biết ở đâu ra một cô gái như vậy đến phép tắc cơ bản trong lịch sự giao tiếp còn không có thì chắc chắn là không thể nào đứng cùng hàng với cô. Tuy rằng cơ thể Sở Hạ ốm yếu nhưng nói về trình độ học thức hay nhan sắc, trí tuệ thì cô tự tin là cô chẳng thua kém một số loại người.
Nhìn thấy Vũ Uyển động tay với cô Du Kinh liền bước từ ngoài vào rồi nắm lấy tay của cô ta kéo ra ngoài. Có lẽ đến bây giờ thì anh thực sự đã mất kiên nhẫn nhưng đối với cô gái không coi người khác ra gì này cô thực sự muốn xem xem cô ta còn muốn làm gì cô.
– Du Kinh nếu cô gái đó đã muốn nói chuyện ở đây thì cứ đáp ứng cô ấy đi. Dù gì tôi bị bệnh chứ tôi cũng không câm. Anh ra ngoài trước đi, có lẽ cô bé này cần nói chuyện với tôi hơn là anh đấy.
Bước chân anh khựng lại cơ thể liền như một khối băng đông cứng. Vũ Uyển thấy cô nói vậy liền đưa chân lên đá vào cánh cửa khiến nó một lần nữa đập mạnh thành tiếng. Căn phòng đóng lại, bên trong chỉ còn hai người.
– Ý cô là sao đây? Chẳng lẽ lại mang danh chính thất muốn đi dạy dỗ người khác à?
Vũ Uyển bước từ bên ngoài vào rồi ngồi xuống đối diện cô. Chẳng hỏi han lấy một câu liền cầm quả táo trên bàn lên cắn một miếng sau đó uống luôn ly nước cam Lưu phu nhân vừa pha cho cô. Sở Hạ khó chịu nhíu mày, cô quay ra nhìn Vũ Uyển rồi lên tiếng.
– Chẳng lẽ ở nhà ba mẹ cô không dạy rằng không được tự ý đụng vào đồ của người khác khi chưa được cho phép sao?
Vũ Uyển liền nhìn lại bản thân không những không hối lỗi mà còn cắn thêm một miếng táo sau đó nhổ thẳng vào người cô.
– Tôi trả lại cô đấy.
Sở Hạ khó chịu nhìn hành động của Vũ Uyển nhưng do bây giờ cô đang bệnh hơn nữa nể mặt anh cô sẽ không nặng tay với cô gái này.
– Được rồi vậy giờ cô muốn hỏi gì hay nói gì thì nói lẹ đi.
Sở Hạ khoanh tay trước ngực, đôi mắt hướng về phía Vũ Uyển đang ngang nhiên ngồi vắt chéo chân an nhàn uống nước. Cô ta đặt quả táo trên tay xuống trong miệng vẫn chưa nhai xong liền cất tiếng nói.
– Tôi muốn cô tránh xa Du Kinh ra.
Lời này nói ra có thể giúp cô hiểu phần nào vấn đề. Có lẽ đây là một người con gái vô cùng yêu thích anh nhưng lại bị cha cô lập hôn ước với cô mà mất đi người trong lòng. Dẫu vậy thì cô cũng chẳng thể nào bỏ qua được cái thái độ của cô ta.
– Quả thực bây giờ tôi và Du Kinh đang là vợ chồng. Nhưng chúng tôi là vợ chồng trên danh nghĩa vậy nên nếu cô muốn tôi vẫn có thể trả lại Du Kinh cho cô. Chỉ có điều ly hôn thì không được.
Đối với chuyện này cô lúc đầu đã xác định rõ hơn nữa cũng đã vạch sẵn ranh giới giữa anh và cô. Nếu anh có người mình thương cô vẫn sẽ đồng ý cho anh và cô gái đó toại nguyện chỉ có điều sẽ không ly hôn vì nếu ly hôn thì ba mẹ cô sẽ lại lo lắng cho cô. Chuyện này nói trắng ra thì chẳng khác nào anh và cô về chung một nhà, thực hiện nghĩa vụ rồi đợi đến thời điểm thích hợp thì rời đi.
– Tại sao lại không thể ly hôn? Đã là trên danh nghĩa không có tình yêu thì cô cần gì phải níu kéo như vậy?
Vũ Uyển nhíu mày nhìn cô rồi hỏi. Đối với câu hỏi này cô cũng không tiện trả lời chi tiết bởi lẽ chỉ có người trong cuộc mới là hiểu rõ. Tuy nhiên người con gái trước mắt cô theo như cô đánh giá thì không được thông minh cho lắm nếu không giải thích kỹ lưỡng có lẽ sẽ lại hiểm lầm.
– Do thể trạng của tôi và cũng là hoàn cảnh của Du Kinh. Bây giờ hai người vẫn có thể vun đắp tình cảm đợi vài năm sau ổn định tôi và anh ấy ly hôn hai người có thể đường đường chính chính ở bên nhau tôi cũng không cướp Du Kinh của cô làm gì.
Sở Hạ nhún vai rồi nhàn nhạt giải thích. Cho dù không có Vũ Uyển thì vài năm sau anh và cô cũng sẽ ly hôn chẳng thể tiếp tục tình trạng hôn nhân này mãi. Tới lúc đó cô sẽ tách đi một con đường riêng, anh một con đường riêng và cả hai chẳng ai mắc nợ ai.
– Tôi không đồng ý. Bây giờ tôi muốn cô ly hôn với Du Kinh ngay lập tức.
Vũ Uyển vẫn cố chấp với ý định ban đầu, cô ta vốn là không để ý kiến của cô vào tai một mực muốn làm theo ý mình. Sở Hạ thở dài nhìn cô ta, khóe môi khẽ cong lên rồi trả lời.
– Vậy cô đi nói với Du Kinh đi, nếu anh ta đồng ý tôi sẽ ly hôn.
Nghe đến đây Vũ Uyển có chút hoài nghi nhìn cô nhưng rồi vẫn là không trả lời. Sở Hạ vốn dĩ đã biết câu trả lời của anh nên chẳng cần phải đợi Vũ Uyển đi hỏi.
– Sao nào cô không dám đi hỏi sao? Hay cô không tự tin rằng Du Kinh sẽ vì cô mà bỏ tôi?
Câu nói của cô lập tức làm Vũ Uyển giật mình, chẳng phải là trúng tim đen rồi sao? Cô ta quay ra nhìn Sở Hạ có lẽ cô ta cũng đã biết câu trả lời nhưng vẫn cố chấp.
– Tại sao tôi lại không dám hỏi chứ, giờ tôi sẽ đi.
Vũ Uyển tức giận đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng của cô gái đó bất chợt trong lòng cô chạy qua một dòng suy nghĩ. Sở Hạ với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi nhấn số gọi cho ai đó, chẳng để cô phải chờ lâu đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
– Tại sao cô cần phải ra ngoài làm gì? Chúng ta có thể hỏi ở đây luôn mà?
Cô lên tiếng gọi Vũ Uyển lại rồi cầm lấy điện thoại bật loa ngoài. Nghe thấy giọng của anh Vũ Uyển lập tức khựng lại, bàn tay cô ta chạm vào tay nắm cửa nhưng rốt cuộc vẫn là không thể mở ra.
– Được rồi cô quay lại đây đi.
Vũ Uyển như chết lặng, cô ta chầm chậm quay người lại rồi bước về phía cô. Nhìn màn hình điện thoại của cô đang sàng đèn trong lòng cô ta có chút lo lắng. Nhưng rồi một hy vọng nào đó đã vụt qua khiến cô ta tự tin hơn hẳn lập tức bước đến gần giường bệnh của cô rồi ngồi xuống.
– Bạn gái anh nói rằng cô ấy muốn tôi và anh ly hôn để cô ấy có thể đường đường chính chính cưới anh. Tôi ấy à cũng chẳng phải người hẹp hòi gì nên nếu anh muốn tôi sẽ chấp nhận ký vào đơn ly hôn, anh thấy thế nào?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi trong sự chờ mong của Vũ Uyển và nụ cười thần bí của Sở Hạ. Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng trả lời cô.
– Vũ Uyển chỉ là em gái nuôi của tôi, chúng tôi không phải người yêu. Hơn nữa tôi và cô cũng đã cưới làm gì có chuyện vừa cưới đã ly hôn. Vậy nên không cần để tôi nói ra chắc cô cũng biết câu trả lời rồi.
Lời này của anh lập tức đạp Vũ Uyển từ chín tầng mây xuống dưới địa ngục. Cô mỉm cười rồi nhanh chóng tắt máy, nhìn vẻ mặt của Vũ Uyển khiến cô không khỏi hài lòng.
– Được rồi câu trả lời cũng đã được nghe, bây giờ cô còn khúc mắc gì với tôi không?
Sở dĩ khi nãy cô không cho cô ta xuống dưới hỏi là bởi vì sợ cô ta sẽ nói dối hoặc có thể làm giả giọng nói ghi âm. Cô không phải là muốn độc chiếm Du Kinh nhưng bây giờ cô cần anh để ba mẹ an tâm hơn về cô cũng là để cô có thời gian chuẩn bị cho dự định sau này khi ly hôn với anh.