Ba người kia rốt cuộc cũng buông tha cho lỗ tai anh, Lãnh Mạc Thiên rót thêm rượu vào ly “Hôm nay tớ bao, được chứ!?” Bạch Nhiên, Mục Lâm và Gia Vĩnh nghe vậy liền gật đầu lia lịa, Hữu Cảnh thì mỉm cười coi như đồng ý. Lãnh Mạc Thiên nhếch môi ấn nút gọi phục vụ mang thêm rượu đến. Ngồi một lúc, anh lại giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt hơi lo lắng.
– Sao vậy? – Bạch Nhiên
– Tô Mộc Hy ra ngoài nãy giờ chưa về – Lãnh Mạc Thiên
– Chắc không có chuyện gì đâu, phụ nữ thường thích soi gương trang điểm lại mà – Gia Vĩnh
– Phải đấy…. – Mục Lâm liếc gương mặt của anh, nói thêm – Nếu cậu không yên tâm thì ra tìm thử cũng được
– Hừm… – Lãnh Mạc Thiên hơi mím môi, anh đứng dậy – Tớ ra ngoài một chút!
– Uh đi đi… – Ba người phẩy tay, vẻ mặt đầy thích thú.
– Thật là… – Hữu Cảnh nhìn mà lắc đầu thở dài.
Bên ngoài, Lãnh Mạc Thiên hỏi một tên phục vụ “Cậu có thấy cô gái đi cùng tôi đi đâu không?” người phục vụ hơi cúi người “Cô ấy hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu rồi tự đi rồi ạ” anh nhíu mày “Không phải tầng này cũng có nhà vệ sinh sao? Cô ấy đâu rồi?” người phục vụ mặt hơi biến sắc sau đó lấy lại bình tĩnh cung kính nói “Lãnh thiếu, nãy tôi xuống tầng có việc nên không để ý tiểu thư đi đâu ạ” nhưng tất nhiên thay đổi của anh ta không qua được mắt được Lãnh Mạc Thiên.
– Tôi nói lại lần cuối… – Anh gằn giọng – Cô ấy đâu!?
– Tôi…tôi thật sự không biết! Lãnh thiếu…ngài tha cho tôi, tôi thật sự không biết mà – Tên phục vụ quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi liên tục nói.
Anh vỗ tay một cái, hai người áo đen đang ẩn nấp liền xuất hiện đằng sau. Lãnh Mạc Thiên lạnh lùng ra lệnh “Giữ hắn!” hai người áo đen tuân lệnh nhanh tay giữ tên phục vụ lại, nâng anh ta lên khỏi mặt sàn khiến anh ta không thể dãy giụa được. Lãnh Mạc Thiên liếc mắt sang, người áo đen hiểu ý đưa cho anh khẩu súng. Lãnh Mạc Thiên đặt ống súng đen ngòm vào trán tên phục vụ, hạ giọng nói “Cô ấy đâu!?”
Tên phục vụ run rẩy liên hồi, lắp ba lắp bắp “Cô…cô ta…cô ta…bị…bị…Sở tiểu…thư…bắt…bắt…đi rồi ạ!” cuối cùng cũng nói xong, cả người anh ta như được trút đi gánh nặng. Lãnh Mạc Thiên ném khẩu súng xuống sàn nói “Xử hắn đi!” rồi bước vào thang máy. Cánh cửa thang máy đóng lại chỉ còn vang lại tiếng hét thất thanh.
Vừa xuống tầng 1, anh mở máy gọi cho giám đốc quán bar “Tìm cô gái đi cùng tôi! Cho ông 5 phút!” nói xong cúp máy, anh dựa người vào cột nhà. Đúng 5 phút sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy “Lãnh thiếu, tiểu thư ở phòng 102 tầng 3, đi cùng cô ấy là Sở tiểu thư và một người đàn ông ạ!” Lãnh Mạc Thiên nhanh chóng đi vào thang máy, lên tầng 3 phòng 102.
Phòng 102, Tô Mộc Hy bất tỉnh nằm trên giường. Một người phụ nữ tóc xoăn mặc váy đỏ ngắn bó sát đứng cạnh giường khoanh tay nhìn cô mà mỉa mai “Khẩu vị của Thiên lại kém đến vậy sao?” người đàn ông có vết sẹo dài bên mắt liếm môi nhìn người con gái trên giường “Đâu có, là một mỹ nhân đấy chứ!?” người phụ nữ lườm hắn ta “Câm miệng, cho mày ăn miễn phí mày còn dám nói vậy à!” tên mặt sẹo gãi gãi đầu “Xin lỗi Sở tiểu thư!”
– Trông nó chướng mắt quá! Xử nhanh gọn lẹ đi, tao đi đây, nhớ đừng có để lại dấu vết gì! – Cô ta nói rồi quay người bước đi.
– Rõ… – Hắn ta cười, thân hình cao lớn bước gần tới giường – Cô gái, anh sẽ chăm sóc em thật tốt!
Bàn tay chưa kịp chạm vào mặt Tô Mộc Hy thì bỗng “Rầm” một tiếng vang lên, tên mặt sẹo vừa mới giật mình quay người đã bị ăn một cú đấm mạnh vào mặt. Người hắn văng ra đập mạnh vào tường, má sưng tím, mồm bê bét máu, còn dễ dàng thấy vài cái răng đã bay mất. Chỉ với một cú đấm của Lãnh Mạc Thiên, tên mặt sẹo đã bất tỉnh nhân sự.
Người phụ nữ váy đỏ từ lúc mở cửa định ra ngoài đã thấy Lãnh Mạc Thiên sắc mặt lạnh lẽo đứng ngoài cửa. Cô ta run rẩy, chưa nói được câu gì thì anh đã xông thẳng vào phòng. Cô ta tính chạy trốn thì đã bị hai người áo đen bắt giữ lại.
Xử xong tên mặt sẹo, anh quay người đến bên cạnh giường. Nhìn gương mặt xinh đẹp thả lòng kia, anh nắm chặt hai tay lại. Một lúc sau mới nhẹ nhàng đưa tay bế cô lên, để cô dựa vào ngực mình, trong lòng thầm thở phào. May mà anh tới kịp, không thì không biết cô sẽ ra sao nữa?
Lãnh Mạc Thiên bế cô ra ngoài, trước đó ra lệnh với bọn thuộc hạ “Mang cô ta đến ngục đêm!” hai người thuộc hạ tuân lệnh bắt cô ta theo. Sở Hân run rẩy lớn tiếng “Buông tôi ra…buông tôi ra!” vì quá ồn ào nên một tên thuộc hạ đã nhanh tay nhét chiếc khăn vào mồm cô ta. Đi dọc hành làng, có mấy người đi qua sợ hãi nhìn mà không dám làm gì. Sở Hân mắt ướt lệ cầu cứu mấy người đàn ông nhưng họ đâu có ngu, nhìn tình cảnh trước mắt là đủ hiểu. Cô ta đã đắc tội với Lãnh thiếu, chẳng ai ngu đến nỗi mà đi giúp cô ta cả. Vì vậy họ chỉ liếc qua rồi đi thẳng, chằng màng bận tâm đến những gì mình mới nhìn thấy. Cô ta như người vô hình mà căm hận khóc lóc.
Ở bãi đỗ xe, Lãnh Mạc Thiên cẩn thận đặt cô nằm ở ghế sau, còn mình vào ghế lái ngồi. Anh nhấn số gọi cho Hữu Cảnh “Cảnh, giúp tớ trị cô ta, nhớ đừng làm cô ta chết!” bên kia im lặng rồi cúp máy. Lãnh Mạc Thiên mỉm cười, đúng là tên kiệm lời. Anh khởi động xe lái về Lãnh gia.
Đặt Tô Mộc Hy lên giường, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mái tóc đen mượt của cô. Lãnh Mạc Thiên khẽ cười, anh đúng là điên rồi mới hành động khẩn trương như vậy. Không hiểu sao nghe cô bị bắt đi, lòng anh lại tràn ngập cảm giác nôn nao và lo lắng. Haizz…Tô Mộc Hy – Rose của tôi…em đã làm gì tôi vậy hả?
*******************
Phòng VVIP tầng 10, bar Night.
– Tên Thiên này, lại dám bỏ lại chúng ta cơ đấy! – Mục Lâm thấy Hữu Cảnh buông điện thoại xuống liền cười nói
– Nghe giọng điệu của cậu ta, tớ biết cô Sở tiểu thư gì đó sắp chết rồi! – Gia Vĩnh
– Lần đầu thấy cậu ta lo lắng như thế! – Bạch Nhiên lắc đầu – Nhưng vẫn thật tàn nhẫn khi giao phụ nữ cho Cảnh xử lý.
– Cậu ta nói không để chết – Hữu Cảnh nhếch môi
– Tàn nhẫn thật! – Ba người kia đồng thanh rồi bật cười lớn.
Gia Vĩnh bỗng nghĩ đến người phụ nữ mà Lãnh Mạc Thiên mang đến. Anh nhíu mày
– Nhưng mà…cái cô gái Tô Mộc Hy gì đó liệu chúng ta có thể tin tưởng được không?
– Như Hữu Cảnh đã nói, Thiên làm gì tự cậu ấy sẽ hiểu, mình không nên nhúng tay vào thì hơn – Mục Lâm
– Tớ tiếp xúc với cô ấy hai lần, thấy có vẻ đáng tin, trông không có gì là giả vờ…hơn nữa tớ đã hỏi Cận Tư rồi, chuyện cô ta mất trí nhớ là thật! – Bạch Nhiên
– Đừng bận tâm nhiều! Nếu cô ta có ý định gì xấu thì làm sao yên ổn đúng không? – Hữu Cảnh nâng ly rượu lên uống cạn – Giờ hãy giúp Thiên việc tìm ra thân phận cô ta, càng nhanh càng tốt!
– Cảnh nói đúng, tớ cũng rất hứng thú muốn tìm hiểu về cô ta, một cô gái với thân phận bí ẩn – Mục Lâm nhếch môi
– Vậy zô nào! – Bạch Nhiên đưa ly rượu lên.
“Keng” tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau cùng tiếng cười sảng khoái vang khắp phòng