“Anh…” Tô Mộc Hy ngẩn người, dường như cái ôm này đối với cô có chút quen thuộc. Simon cũng nhận thấy cô khác lạ, hắn càng ôm chặt cô hơn, bạc môi khẽ mở “Sau khi em mất tích, anh đã tự trách bản thân mình tại sao lại không bảo vệ được cho em, anh đã cho người tìm kiếm em nhưng hoàn toàn không có kết quả gì cả! Anh đã rất lo lắng…thật sự rất lo lắng! Chỉ nghĩ đến việc không có em ở bên cạnh, anh đã không muốn sống nữa rồi!”
– Tôi…
– Vì vậy xin em đừng đi nữa, được không? – Simon buông cô ra, gương mặt chứa đựng sự buồn bã, rồi như nghĩ đến gì đó, anh cầm tay cô kéo đi – Đi theo anh!
Lần này cô cũng không phản kháng nữa, vì những gì Simon nói có vẻ như rất thật. Và bản thân cô cũng có cảm giác tin tưởng người đàn ông này.
Simon dắt cô đến thư phòng, một căn phòng rộng lớn, những chiếc kệ sách cao ngất ngưởng, sách chất kín ở mỗi ngăn. Bức tường xung quanh treo đầy những khung ảnh to nhỏ khác nhau. Có duy nhất một bức ảnh lớn được phóng to cực đại, trong hình là một gia đình gồm một đôi vợ chồng trung niên và hai đứa con nhỏ. Tô Mộc Hy nhanh chóng nhận ra đó là cô và Simon.
Simon buông tay cô ra, để cô đi ngắm các khung ảnh trên tường. Những bức ảnh được xếp theo một dòng thời gian từ lúc bé, lớn dần cho đến hiện tại. Cô chạm vào bức ảnh đôi vợ chồng trung niên, bờ môi run run khẽ hỏi “Đây là…ba…mẹ tôi sao?”
– Phải! – Simon gật đầu – Hiện giờ họ đang ở dinh thự bên Ý, đợi anh xong việc ở đây, sẽ dẫn em đi gặp họ!
– Tôi đã quên mất họ…họ sẽ còn muốn gặp tôi chứ!? – Cô buồn bã cúi đầu
– Em nói gì vậy, ba mẹ đã rất lo lắng cho em đó! Họ vẫn đang tìm kiếm em mỗi ngày, mẹ em…đã khóc hết nước mắt rồi
– Tôi muốn gặp ba mẹ!
– Được, anh sẽ gắng thu xếp nhanh công việc ở đây rồi chúng ta sẽ trở về Ý – Hắn vui vẻ nói
– Không thể ở Trung Quốc được sao? – Cô nói nhỏ – Dù gì tôi cũng đã quen ở đây rồi
– Đó là việc của sau này, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Hiện giờ cứ ở đây, anh sẽ không để ai làm hại em đâu
– Tôi muốn hỏi… – Cô mím môi
– Hửm?
– Anh nói anh là thanh mai trúc mã của tôi?
– Em không tin? – Simon nhíu mày
– Không…cũng không hẳn, tại cách anh đối xử với tôi…trông không giống như vậy – Cô bứt bứt ngón tay
– Thật ra…anh là con nuôi của gia đình em
– Cái gì?
– Anh đã nói anh gặp em lúc nhỏ đúng không?
– Ukm
– Khi ấy anh 10 tuổi, em 6 tuổi, một cô bé nhỏ nhắn lại có uy lực và mạnh mẽ đến lạ thường. Lúc đó anh bị bọn chúng đuổi giết, tưởng như mình không thể sống nổi nữa thì em đã đến và cứu anh… – Hắn khẽ cười – tựa như tia sáng rực rỡ duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh vậy.
Tô Mộc Hy nghe hắn kể mà ngẩn người, khi nghe đến câu cuối của hắn mà mặt cô đỏ bừng. Tô Mộc Hy nhanh chóng quay đầu đi, che giấu sự xấu hổ của mình. Làm bộ như không có gì mà tiếp tục xem ảnh. Simon biết nhưng không nói gì, hắn chỉ mỉm cười đầy vui vẻ. Trong mấy tháng nay, lần đầu tiên hắn cười nhiều như vậy. Đúng là chỉ có cô mới có thể khiến hắn nở nụ cười thật sự.
– Giờ em đã biết rồi chứ!? Có thể ở lại đây không? – Simon
– Ukm… – Tô Mộc Hy gật nhẹ đầu, tạm thời lúc này chưa thể nhắc đến Lãnh Mạc Thiên không người đàn ông này sẽ nổi điên như ban nãy mất.
– Anh dẫn em xuống phòng ăn, hôm nay chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm! Có khi nghe những chuyện đó em sẽ nhớ lại nhanh thôi, nếu có thể hãy cố gắng trước khi về Ý nhé! Em không muốn ba mẹ lo lắng cho mình nữa đúng không?
– Ukm, cảm ơn anh
– Haha, mãi mới nghe được một câu cảm ơn từ em… – Simon bật cười – Nhưng anh không thích chỉ nghe nói mà phải dùng hành động
– Hành động?
– Phải, chỉ cần em có thể nhớ lại và gọi anh là Hiên ca ca như trước là được!
– Được, em sẽ cố gắng! – Dường như sau khi nghe hắn kể chuyện, cô cảm thấy gần gũi và tin tưởng hơn hẳn nên cách xưng hô cũng thay đổi.
Simon cũng nhận ra, hắn vui mừng dẫn cô xuống phòng ăn, trên đường đi cứ cách mấy bước là lại quay sang nhìn cô làm Tô Mộc Hy không khỏi thấy buồn cười. Người này sao lại khác lúc nãy thế, trẻ con đến lạ.
*******************
Từ khi Tô Mộc Hy bị bắt đi thì trong Lãnh gia lúc nào cũng bao trùm một bầu không khí ngột ngạt đến khó thở. Người hầu chẳng dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng làm việc đến ngay cả bà quản gia cũng chỉ biết thở dài.
Cô bé đáng yêu kia bỗng nhiên biến mất khiến thiếu gia lâm vào trầm mặc, gương mặt đã lạnh lại còn lạnh hơn. Tính tình cũng trở nên nóng nảy, khó chịu. Ngoài bốn người bạn của Lãnh Mạc Thiên là Mục Lâm, Gia Vĩnh, Hữu Cảnh và Bạch Nhiên thì không ai nói chuyện được với anh.
Lãnh Mạc Thiên ngồi trước bàn làm việc, cặm cụi vùi đầu vào đống tài liệu chất đống trên bàn. Ở bàn kính phía xa còn để vài chai rượu rỗng. Mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá phảng phất bao trùm cả căn phòng rộng lớn. Khiến ai đi vào cũng ngột ngạt khó thở, chỉ muốn ra ngoài thật nhanh.
Bốn người đàn ông vẻ ngoài hoàn mĩ mỗi người một biểu cảm bước vào phòng. Nhìn Lãnh Mạc Thiên mà đều ngao ngán thở dài.
– Haizz…rơi vào lưới tình có thể khiến người ta thảm hại như vậy sao? – Gia Vĩnh lắc đầu thở dài
– Đấy là cậu chưa rơi vào bao giờ thôi, mỗi ngày thay một cô thì làm sao hiểu được – Mục Lâm bĩu môi
– Này, chúng ta đến đây vì lo lắng cho Thiên chứ không phải đâm chọt cậu ấy đâu đấy – Bạch Nhiên nhăn nhó
Hữu Cảnh gật đầu
– Thiên, cậu nghỉ ngơi chút đi! Sao lại ôm cả đống công việc của tháng sau thế? – Mục Lâm
– Các cậu rảnh rỗi sao? Đừng làm phiền tớ – Lãnh Mạc Thiên nhàn nhạt nói
– Ê này, bọn này rất bận đấy nhé! Vì lo cho cậu nên mới đến thôi, nói thế mà nghe được hả? – Gia Vĩnh nhíu mày
– Vĩnh, cậu bình tĩnh đi! – Bạch Nhiên vỗ vai Gia Vĩnh rồi quay sang Lãnh Mạc Thiên – Bọn tớ muốn giúp cậu!
– Tớ không cần! – Anh nắm chặt cây bút trong tay
– Biết là Simon sẽ không làm hại Tô Mộc Hy! Nhưng cậu cứ như vậy thì làm sao cứu cô ấy về được? – Mục Lâm
– Giờ tớ đang rất khó chịu, các cậu đừng nói về việc này nữa được không? – Anh nhăn nhó
Lòng tự trọng của người đàn ông thì ai cũng biết rồi đấy. Có người nào bị cướp đi cái gì sẽ còn giữ được bình tĩnh không?
– Hiện giờ hắn vẫn còn ở Trung Quốc, vài ngày nữa sẽ về Ý, phải giải quyết càng nhanh càng tốt! – Hữu Cảnh
– Phải đó! Nếu hắn đưa Tô Mộc Hy về Ý thì khả năng cứu cô ấy càng khó hơn! – Gia Vĩnh gật gù
– Cậu chịu để mất cô ấy sao? Thua một tên như Simon? – Bạch Nhiên
“Pặc” chiếc bút bi trong tay gãy làm đôi. Lãnh Mạc Thiên đứng dậy, gương mặt đầy tức giận, lớn giọng nói “Đương nhiên là không!” bốn người kia nhìn nhau cười “Phải vậy chứ!”