“Ngoan ngồi đây đợi anh đi lấy thuốc nhé! Không được đi lung tung đâu đó!” Lãnh Mạc Thiên mỉm cười xoa đầu cô, dặn dò. Tô Mộc Hy bĩu môi “Anh cứ làm như em là con nít không bằng ý! Nhắc suốt thôi, với thân thể yếu ớt này em còn có thể đi đâu được chứ!?” Lãnh Mạc Thiên hôn nhẹ lên trán cô “Vợ yêu, anh là lo cho em thôi!” cô đỏ mặt, giơ tay đẩy nhẹ anh ra “Anh đi lấy thuốc đi, thật là…” anh bật cười ha hả rồi rời khỏi phòng.
Trong phòng còn lại mỗi mình cô, nhìn đống truyện đã đọc được một chồng mà cô thở dài ngao ngán. Chán nản quá đi! Liếc thấy chiếc điều khiển tivi, mắt cô sáng rỡ, vì đảm bảo cho sức khỏe nên cô không được phép dùng đến đồ điện tử. Nhưng trong lúc không có ai, chẳng phải cô nên tự do chút chứ nhỉ?
Bên ngoài, sau khi hỏi han cẩn thận tình hình sức khỏe của Tô Mộc Hy và lấy đầy đủ thuốc. Lãnh Mạc Thiên mới từ phòng bác sĩ ra, vừa bước ra thì có cuộc gọi đến. Anh bắt máy, người gộ đến là Bill – thuộc hạ của anh, giọng cậu ta có vẻ khá gấp gáp “Chủ tịch, tin tức ngài đang hẹn hò với Vũ tiểu thư đang tràn ngập trên khắp mặt báo!”
– Cái gì!? – Anh nhíu mày
– Có người gửi tấm ảnh ngài và cô ta đang ôm hôn bên ngoài nhà hàng đến tòa soạn báo, sáng sớm nay tin đã lan nhanh rồi!
– Đóng cửa tòa soạn báo cho ra tin tức và phong tỏa toàn bộ các trang báo mạng! Tôi muốn trong 5 phút nữa tin này sẽ bị ém nhẹm đi!
– Rõ!
Lãnh Mạc Thiên tức giận cúp máy, đôi môi mỏng mím lại một đường. Chết tiệt thật! Chuyện hôm qua rõ ràng là kế hoạch của cô ta, cảm giác bị người khác dắt mũi thật không ổn chút nào. Giờ anh càng tin vào lời nói của Mục Lâm hơn, người phụ nữ này quả thực rất tâm cơ!
Vừa lúc này, một người đàn ông đi qua, trên tay cầm tờ báo mới nhất của hôm nay. Lãnh Mạc Thiên nhanh tay giật lấy tờ báo làm anh ta giật mình. Người đàn ông nhíu mày “Ê này…” nhưng đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của anh liền im lặng lùi ra sau. Ngay trên trang nhất của tờ báo, hình ảnh một cặp nam nữ đang ôm nhau nhưng do góc chụp nên trông rất tình cảm, được phóng to kèm theo một dòng tin tức “Lãnh chủ tịch liệu có đang hẹn hò với Vũ tiểu thư?”
Lãnh Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi, vò nát tờ báo rồi vứt vào thùng rác bên cạnh. Người đàn ông kia chỉ biết ngẩn người ra, không nói được lời nào nhìn anh đi khuất.
Trong phòng bệnh, Tô Mộc Hy vừa chuyển kênh vừa ngáp ngắn ngáp dài. Đến cả tivi cũng chán là sao hả? Ngón tay cứ bấm chuyển kênh liên tục cho đến khi câu nói của MC vang lên “Nghi vấn sự hợp tác giữa Lãnh thị và Vũ thị được cho là nhờ vào tình cảm giữa Lãnh chủ tịch và Vũ tiểu thư!” ngón tay cô chợt dừng lại, đôi mắt bồ câu mở lớn.
Trên màn hình tivi, hình ảnh một cặp nam nữ đang ôm nhau tình tứ trước cửa nhà hàng được phóng to ra toàn màn hình. Chiếc điều khiển trên tay Tô Mộc Hy rơi “bộp” xuống sàn.
“Đây đúng là một tin tức nóng hổi mà phóng viên chúng tôi thu thập được, hiện chúng tôi đang cố gắng điều tra hai nhân vật chính này, các bạn có háo hức không ạ?” tiếng MC vẫn vang lên đều đều nhưng tai Tô Mộc Hy đã ù đi phần nào.
“Em làm gì vậy hả?” tiếng nói lớn kèm theo sự tức giận của Lãnh Mạc Thiên vang lên khiến cô bừng tỉnh. Anh nhanh chóng nhặt lấy điều khiển rơi dưới sàn và tắt tivi đi. Nhìn cô gái đang ngẩn ngơ ngồi trên giường mà nhíu mày “Em chưa khỏe hẳn, chưa được động đến đồ điện tử!”
– Chuyện vừa rồi là sao? – Giờ cô mới mở miệng, giọng nhàn nhạt không bộc lộ cảm xúc gì.
– Chỉ là tin tức nhảm nhí thôi! Em đừng bận tâm – Anh nói – Giờ em uống thuốc đi, để anh đi lấy nước cho em…
– Em muốn biết!
– Rose, em có tin anh không?
– Em tin anh! nhưng em cũng muốn biết, người phụ nữ kia là ai?
– … – Nhìn cô hồi lâu rồi anh mới thở dài nói – Haizz, cũng không dấu giếm gì em, cô ta là Vũ thi, con gái của đối tác làm ăn của anh! Cô ta nhắm trúng anh nên mới bày ra mấy cái trò hèn hạ như vậy!
– Nhắm trúng anh? Cô ta dám!? – Mắt cô đanh lại, lóe lên tia lửa.
– Vậy nên em phải mau khỏe, còn đuổi cô ta đi giúp anh, thật sự mình anh không đọ được với cô ta… – thấy cô có vẻ hòa hoãn, Lãnh Mạc Thiên thở phào, nhanh chóng bày ra bộ mặt trẻ con.
– Nhưng sao anh có thể để cô ta ôm chứ!? – Cô nhăn nhó nói
– Không…không, anh nào có để cho cô ta ôm mình! Là cô ta nhân lúc anh không để ý liền tự nhào đến ôm, ôm xong bỏ chạy! Không phải lỗi do anh mà… – Anh xị mặt giải thích.
– Thật là! Chuyện này em không bỏ qua đâu! Dám đụng đến người đàn ông của em thì đừng mong sống yên ổn! – Cô nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
– Phải đó! Vợ yêu à, nhìn em thật tuyệt! – Nghe cô nói anh là người đàn ông của cô mà lòng Lãnh Mạc Thiên như nở hoa, anh cười tươi vòng tay ôm cô, mọi bực tức ban nãy như tan biến hết – Tạm thời anh chưa xử cô ta, để vợ yêu khỏe rồi xử sau cũng không muộn đúng không?
– Không xử thì cũng làm ơn giữ khoảng cách cho em! Đừng thấy cô ta bám đuôi quá rồi đuổi đi, xong cô ta mà dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thì nhỡ anh thích cô ta thì sao?
– Mấy cái này em lấy đâu ra vậy? – Anh có chút buồn cười nói
– Truyện! – vẻ mặt cô không tự nhiên liếc đống truyện ngôn tình đặt trên bàn.
– Vợ à, anh bắt đầu thấy sai lầm khi để một đống truyện ngôn tình này cho em đọc đấy! Suy diễn quá cơ! – Anh búng nhẹ trán cô.
– Em lo lắng được chưa?
– Rồi rồi, anh xin lỗi… – anh hôn nhẹ lên trán cô rồi cười gian nói – Mà nãy giờ là em đang ghen đúng không?
– Anh… – Cô mím môi vén chăn, nằm xuống rồi trùm kín lên.
– Thôi mà vợ, thừa nhận cho vui đi chứ!? Em đang ghen…em đang ghen đúng không? – Chế độ ồn ào phiền nhiễu được bật lên.
– Không nói cho anh biết!
– Vợ…vợ…vợ
– Aish cái tên này! – không chịu nổi nữa, cô ngồi bật dậy nói lớn – Ờ tôi ghen đấy! Tôi ghen đấy! Thì làm sao hả?
– Haha thì tốt chứ sao…yêu vợ lắm cơ! – Lãnh Mạc Thiên bật cười ha hả, ôm chặt lấy cô, hôn “chụt chụt” lên đôi môi đỏ mọng đó.
Tô Mộc Hy cũng không nhịn nổi mà phì cười, cả người dựa vào lòng anh. Cuộc sống cứ như vậy trôi đi, cũng thật là hạnh phúc!