Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em

Chương 82: Hôn lễ thế kỷ (2)



“Tiểu Hy, bắt đầu rồi!” Ba Tô đứng ngoài gõ cửa nói. Tô Mộc Hy nén sự hồi hộp trong người lại, cô mỉm cười nhìn thằng vào gương, thầm nhủ “Cố lên!” rồi để các cô nhân viên đỡ mình bước xuống bậc thềm. Ba Tô đứng đợi ở ngoài, thấy cửa mở ra, ông liền thở hắt ra một hơi, nắm lấy tay cô con gái bé bỏng, khẽ cười “Yên tâm đi con!” cô gật đầu.

Trong đại sảnh lớn, chỗ ngồi đã kín chỗ, bao trùm lên xung quanh là một màu trắng tinh khiết, những bông hoa hồng đỏ xếp tạo thành hình trái tim hết sức lãng mạn. Khi tiếng nhạc lễ cưới vừa được cất lên, mọi tầm mắt đều hướng đến cánh cửa lớn kia.

Đến khi cánh cửa mở ra, mọi người đều chung một cảm giác là kinh ngạc đến nín thở. Tô Mộc Hy đẹp rạng rỡ như một nữ thần trong bộ váy cưới tuyệt đẹp ấy. Trên môi cô là nụ cười dịu dàng, đằm thắm, dù có tấm vải voan che đi gương mặt nhưng không khó để nhận ra những đường nét hoàn hoản đó. Cô khoác tay ba Tô cẩn thận từng bước đi về phía Lãnh Mạc Thiên.

Người đàn ông dù đã được nhìn qua vợ mình mặc thử váy cưới rồi nhưng vẫn không khỏi thơ thẩn vài giây. Nhìn thấy vợ yêu mà gương mặt lạnh lùng ban nãy lập tức chuyển hóa thành tươi cười, dịu dàng và yêu chiều. Một loại biểu cảm mà từ trước đến nay, ai cũng đều không nghĩ tới sẽ xuất hiện trên gương mặt của Lãnh Mạc Thiên.

Khi đã đến lúc phải để cô lại với anh thì ba Tô đã chạnh lòng nuốt tiếc, đôi mắt có dấu vết chân chim khẽ nhắm lại, cố gắng để mình không rơi nước mắt, ông đặt tay Lãnh Mạc Thiên vào tay con gái mình, nghiêm nghị nói “Ba gửi gắm con gái của ba cho con! Nhớ phải chăm sóc nó thật tốt! Chúc hai con mãi mãi hạnh phúc!”

– Con cảm ơn ba! – Dù trước đây giữa hai người đã có hiềm khích nhưng giờ thì anh không tiếc một tiếng gọi “ba” vì chủ yếu vẫn là nên nghe lời vợ cho yên nhà yên cửa thôi.

– Hạnh phúc nhé con gái yêu! Ba yêu con rất nhiều! – Ông mỉm cười nói

– Con cũng vậy! Cảm ơn ba mẹ vì tất cả! – Tô Mộc Hy nắm chặt tay ba mình

– Được rồi, con lên đi!

Cô gật đầu, cầm lấy tay Lãnh Mạc Thiên để anh nhẹ nhàng đỡ cô bước lên bậc thềm. Dàn phù dâu cũng phụ giúp cầm phần đuôi váy dài cho cô.

Đứng đối diện người mình yêu mà hai người không khỏi cùng nở nụ cười. Khoảnh khắc vén tấm voan kia lên, Lãnh Mạc Thiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Gương mặt xinh đẹp của người con gái anh yêu đang hiện hữu ngay trước mắt anh lúc này.

Lúc này, cô dâu xinh đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở kéo tay chú rể đẹp trai yêu nghiệt đến mê hoặc lòng người bước tới trước mặt cha sứ.

Thấy hai người có vẻ đã sẵn sàng, hơn nữa ánh mắt nóng lòng của Lãnh Mạc Thiên cứ chiếu đến mình làm ông cũng phải bắt đầu đọc lời tuyên bố:

“Thưa chúa, chúng con đến trước mặt ngài để mong ngài chúc phúc cho đôi tình nhân bắt đầu bước vào một cuộc hôn nhân thật sự. Chiếu theo chủ ý, hai người sẽ hợp thành một thể. Mãi mãi gắn liền đến già, thiên trường địa cửu không đổi thay, luôn yêu thương, hỗ trợ và tin tưởng lẫn nhau…”

“Nếu không có ý kiến nào về cuộc hôn nhân này thì ta lệnh cho hai con hãy đứng trước mặt chúa, thẳng thắn bày tỏ mọi lí do cản trở việc hai người kết duyên”

Lãnh Mạc Thiên không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cha sứ một cái, ông tựa như bị hù sợ, liền khẩn trương nói:

“Con có nguyện ý để người đàn ông này trở thành phu quân của con, cùng anh ấy gắn bó suốt đời? Cho dù bệnh tật, nghèo đói hay mọi lí do khác…vẫn luôn yêu, tôn trọng và tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn trung trinh một lòng một dạ, không bao giờ thay đổi cho đến cuối đời?”

Tô Mộc Hy mỉm cười, ánh mắt thâm tình nhìn anh “Con nguyện ý!”

“Con có nguyện ý để người phụ nữ này trở thành thê tử của con, cùng cô ấy gắn bó suốt đời? Cho dù bệnh tật, nghèo đói hay mọi lí do khác…vẫn luôn yêu, tôn trọng và tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung trinh một lòng một dạ, không bao giờ thay đổi cho đến cuối đời?”

Lãnh Mạc Thiên nhìn thằng vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng ánh lên sự chân thành “Con nguyện ý!”

Cha sứ gật gù nói tiếp “Bây giờ xin mời cô dâu và chú rể cùng nói lên lời tuyên thệ của mình!”

– Em yêu, em sẽ là người vợ mà anh hằng yêu thương, tôn trọng, ngưỡng mộ và tin tưởng suốt cuộc đời. Hôm nay, anh thực hiện một cam kết trước cha sứ đáng kính và tất cả những người thân yêu rằng con đường phía trước sẽ chỉ có em và anh. Anh vẫn sẽ luôn làm cho em cười cho đến khi anh còn có thể. Anh sẽ làm cho cuộc sống của em luôn đầy đủ an toàn và hạnh phúc. Anh hứa sẽ luôn luôn bên cạnh em và là người chồng tuyệt vời của em, một người cha tốt của con chúng ta, bằng cả trái tim cùa mình! Và tình yêu của anh chỉ hết khi cuộc sống này kết thúc! – Lãnh Mạc Thiên dõng dạc nói.

– Chồng à, em hứa sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp, em sẽ luôn yêu anh bằng sự dìu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta. Em cũng hứa sẽ nói với anh những điều cùng nói và chia sẻ cùng anh những lúc im lặng khi cần. Em sẽ một lòng hứa về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là nhà của em – Tô Mộc Hy xúc động nói.

“Mời cô dâu chú rể đeo nhẫn cho nhau ạ!” cha sứ vừa dứt lời thì có người mang một tấm nệm lên, trên đó để chiếc hộp nhung đỏ. Cặp nhẫn trị giá bạc tỷ sáng lấp lánh trước con mắt ghen tị của nhiều người. Lãnh Mạc Thiên và Tô Mộc Hy cùng đeo nhẫn cho nhau.

“Và cuối cùng, xin mời cô dâu chú rể trao nhau…” nụ hôn ngọt ngào. Vâng, chưa nói xong thì Lãnh Mạc Thiên đã vòng tay ôm lấy eo vợ mình, kéo cô vào và đặt xuống đôi môi đỏ mọng đó một nụ hôn nồng cháy trong sự reo hò vỗ tay rầm rộ của mọi người. Vị cha sứ đáng kính tội nghiệp bỗng cảm thấy mình thừa thãi, giống như cái bóng đèn lấp ló một bên nhưng không ai để ý. Ông nuốt nước mắt vào trong, cẩn thận lui đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.