Kuala Lumpur, cuối tháng 3 năm 2012
Chiếc ô tô trắng với những dải nơ kết bằng vải voan màu nâu đỏ và vàng đỗ chéo trên vỉa hè Jalan Tun H S Lee (Jalan tiếng Malay là đường, xin phép để nguyên cho có không khí) làm bước chân hai người không hẹn mà cùng chậm lại. Trong màn mưa lất phất, ánh đèn vàng sáng choang cùng tiếng kèn trống réo rắt hắt ra từ vòm cửa cao của ngôi đền Ấn Độ như quết thêm một lớp sơn hư ảo cho cảnh hoàng hôn nơi một góc đường cổ kính. Cô gái dừng hẳn, hơi ngửa ô ra đ
ng sau, những đường nét hài hòa trên gương mặt trầm tĩnh thoáng dao động bởi một chút cảm xúc trộn lẫn giữa tò mò và e ngại. Cô muốn quay sang nhìn người cùng đi muốn nói gì đó với anh, muốn đề nghị anh vào bên trong xem thử nhưng rồi chỉ đứng im lặng, để mặc những hình ảnh và âm thanh lạ lẫm loang loáng vây quanh mình. Mấy ngày ngay, à không, phải nói là nhiều năm nay mới đúng, cô đã làm phiền anh đủ rồi.
* * *
Hà Nội, cuối tháng 6 năm 2002
Cô bé ngập ngừng một hồi lâu trước ngôi nhà có vòm hoa giấy bung xòe những chùm hoa hồng tím. Thỉnh thoảng, cô dừng lại, đưa tay về phía nút chuông định bấm, rồi vội vàng lùi ra như thể nó bị hở điện. Gần bảy giờ, trời mới nhá nhem, ánh đèn tuýp trắng nhờ nhờ và tiếng lao xao của trận bóng đá World Cup đang được truyền hình trực tiếp vọng ra từ sau cánh cổng sắt uốn sơn xanh báo cho cô biết người cô muốn tìm đang ở nhà… Nhưng cô không đủ can đảm bấm chuông hay lên tiếng gọi, cứ đứng lần chần như thế cho tới khi bóng tối buông hẳn xuống.
– Thủy hả cháu?
Câu hỏi bất ngờ vang lên làm cô bé giật mình quay lại. Người phụ nữ thấp đậm xách túi thức ăn đang rảo bước về phía cô, nụ cười tươi rói nở trên khuôn mặt tròn phúc hậu.
– Cháu chào bác. – Cô bé cúi đầu lễ phép.
– Sao không vào nhà mà đứng đây? Tép nó ở trong nhà đấy.
– Dạ, cháu…
Người phụ nữ không đợi cô bé nói hết câu vừa thò tay mở chốt cổng vừa gọi t
– Tép ơi!
Người được gọi là Tép từ trong nhà đi ra, vẻ mặt phụng phịu:
– Con nói bao nhiêu lần, mẹ đừng gọi con là Tép nữa, con lớn rồi.
– Quên mất, rút kinh nghiệm, rút kinh nghiệm. – Mẹ của Tép cười cười, nói quấy quá, chỉ ra sau lưng. – Thủy nó sang tìm kìa.
Tép – người mà từ vài năm nay đã đấu tranh để được gọi bằng cái tên khai sinh là Dũng – đợi mẹ đi hẳn vào nhà rồi mới trừng mắt nhìn về phía cô bé lúc này vẫn đứng nép một bên cổng, nói trống không:
– Có việc gì đấy?
Thủy ngập ngừng đi gần lại phía Dũng, nói lí nhí:
– Em có cái này…
– Nói gì thì nói nhanh lên, không ai chờ được đâu! – Dũng đập đập cánh tay một cách không kiên nhẫn. Hừ, chẳng lẽ con bé này không biết đứng ngoài trời lúc sẩm tối là làm mồi cho muỗi à?
Thủy có vẻ cuống vì giọng nói đầy bực dọc của Dũng, chìa ra một chiếc hộp gói giấy hoa, lắp bắp:
– Em có… có chút quà… mừng anh vào đại học ạ.
Thời buổi nào rồi mà còn ăn nói như trong sách giáo dục công dân thế không biết! Dũng nghĩ trong lúc nhìn lướt mắt qua thân hình mũm mĩm – đây là nói thiện chí theo giọng mẹ cậu, chứ còn nói theo đúng những gì cậu nghĩ thì phải là tròn quay lơ – của con bé hàng xóm. Nhà con bé ở cách nhà cậu mấy căn. Bố nó với bố cậu ở cùng đơn vị hồi chiến tranh biên giới, cùng nhau vào sinh ra tử mấy lần nên dù bây giờ hoàn cảnh chênh lệch nhưng tình cảm hai bên vẫn rất thân thiết. Khi nhà cậu mới chuyển về đây, mẹ cậu còn suốt ngày gọi nó là con dâu
Ngay từ đầu, Dũng đã không ưa gì nó.
Con gái con đứa gì mà chẳng biết xấu hổ, suốt ngày bám lấy người ta. Giá mà nó dễ thương hơn một chút thì có bám sát thế chứ bám nữa, cậu cũng chẳng có ý kiến đâu. Đằng này, người nó rõ là béo, da rõ là đen, ăn mặc thì quê một cục, nói năng thì lí nha lí nhí, học hành cũng chả có gì nổi trội, lại còn động tí là khóc. Ngay cả cái tên nó nghe cũng rõ cải lương: Lệ Thủy. Vì tình cảm hai nhà, cậu phải “tiện đường” đèo nó đi học, phải cho nó sang nhà ăn cơm mỗi khi bố nó đi vắng, còn thỉnh thoảng phải kèm Toán cho nó. Mỗi lần để lũ bạn bắt gặp mình đi cùng nó, cậu chỉ muốn chui xuống đất. Cậu thường lựa những lúc không có mặt người lớn để tỏ thái độ khó chịu với con bé. Dần dần rồi nó hiểu và càng ngày càng ít xuất hiện trước mặt cậu… Mãi cho đến hôm nay – ngày cậu nhận thông báo tuyển thẳng vào đại học.
Tiếng bình luận viên vọng ra từ chiếc TV trong nhà báo hiệu hiệp 2 trận đấu tranh 3 – 4 của World Cup đã bắt đầu. Dũng bừng tỉnh. Cậu vươn tay giật lấy món quà trên tay con bé, cúi xuống nhìn và nhăn mặt. Chiếc hộp bọc giấy hoa và thắt nơ. Thắt nơ! Chả hiểu nó nghĩ gì nữa? Cậu không cần nghĩ ngợi thêm giây nào, mím môi, ấn trả chiếc hộp vào tay con bé. Bàn tay múp múp run lên. Thân hình múp míp cũng run theo. Cậu cố tránh đôi mắt đã bắt đầu hoe hoe đỏ của nó. Không hiểu sao mỗi lần nhìn nó khóc, cậu cứ thấy bứt rứt không yên.
– Cầm về đi, phiền quá! – Dũng bỏ lại câu nói gắt gỏng ấy rồi đi vào nhà. Cậu muốn ngồi quạt mát xem Hàn Quốc rửa mặt cho bóng đá châu Á hơn là đứng đây chịu hơi nóng, muỗi và nước mắt tấn công.
Thủy nhìn theo bóng dáng đã cao nhưng chưa lớn của anh hàng xóm, rồi lại nhìn món quà mà cô đã phải để dành rất lâu mới mua được. Trong ánh sáng nhợt hắt ra từ cửa nhà, lớp giấy hoa và chiếc nơ vẫn ánh lên những sắc màu tươi vui. Thủy nhẹ nhàng ôm chiếc hộp vào lòng, nhẹ nhàng đóng cánh cổng sắt uốn sơn xanh, nhẹ nhàng kéo chốt, nhẹ nhàng bước về nhà, không quay đầu nhìn lại.
Năm đó, cô 13 tuổi.
* *
Kuala Lumpur, giữa tháng 3 năm 2012
Sau buổi tối Chủ nhật mệt gấp đôi ngày đi làm, Dũng trở lại chỗ ở thuê trên tầng 8 một chung cư xập xệ gần Jalan Chow Kit. Căn phòng chật và bừa đến mức người ta có cảm giác chỉ cần đặt thêm vài món đồ nữa là người đứng bên trong sẽ chết vì thiếu không khí, nhưng Dũng đã sống như thế này được vài năm và vẫn sống. Dù mỗi tháng phải tiêu non nửa tiền lương chỉ để khỏi bị đá ra cái hộp bí bức này, anh vẫn thấy mình may mắn. Không phải ai cũng có được một chỗ chui ra chui vào yên ổn cách nơi làm việc có hai trạm monorail như anh.
Không thèm cởi giày, Dũng buông mình xuống giường, nhắm mắt đợi cơn đau đầu dịu đi. Những câu tiếng Anh pha tiếng Trung gắt gỏng dồn dập của Sarah vẫn ong ong trong đầu làm thái dương anh giật giật. Anh vừa trải qua một tối cuối tuần điển hình với bar, bia, nhạc sống và những cuộc trò chuyện vô bổ với những người chỉ có thể coi là bè chứ không phải bạn. Anh cũng vừa chấm dứt thêm một mối quan hệ thân mật nông cạn nữa, vì lý do không có lý do nào cả. Đúng lúc Dũng bắt đầu thiu thiu ngủ, điện thoại lại reo, tiếng chuông vang lên với âm lượng vẫn phù hợp với môi trường đinh tai nhức óc ở quán bar. Anh vẫn nhắm mắt bật loa ngoài, “Uây” một tiêng cộc lốc, chuẩn bị đón một tràng công kích màng nhĩ nữa từ Sarah. Nhưng hóa ra không phải. Người gọi là mẹ anh – người vĩnh viễn không biết đến cái gọi là chênh lệch múi giờ. Sau một hồi hỏi han, trách móc và dặn dò, bà đi vào chủ đề chính:
– Này, con còn nhớ con bé Thủy nhà bác Kiên không?
Dũng bóp thái dương, một đôi mắt đẫm lệ xẹt qua óc anh, tiếp theo sau là một thân hình không lấy gì làm thon thả và làn da còn phải làm khách hàng của Pond”s rất lâu. Anh ậm ừ.
– Nó tốt nghiệp đại học rồi đấy, nhanh không?
Anh lại ậm ừ.
– Tuần sau nó sang đấy.
– Ừm… – Anh định ậm ừ tiếp nhưng rồi sực tỉnh. – Sang cơ ạ?
– Sang chỗ con ý. Cây-eo (KL) ý. Mẹ hỏi rồi, xuống máy bay là hai rưỡi chiều thứ Bảy. Con đi đón nó nhé. Con bé này nó liều ghê lắm, định im im cứ thế đi đấy…
Mẹ anh bắt đầu kể “con bé” thế này, “Thủy nó” thế khác. Dũng lẳng lặng nằm, lơ đãng nghe. So với lời cật vấn của Sarah, những câu nói liên tu bất tận của mẹ anh dù sao cũng dễ chịu hơn một chút.
* * *
Tiếng kèn réo rắt vừa ngừng, từng hồi trống đã vang lên giục giã. Cô gái cuộn ô, bỏ đôi dép xỏ ngón sang một góc bên ngoài bậu cửa đá chạm hoa, đi về phía có tiếng trống và ánh đèn vàng lung linh. Cô đi qua khoảng sân ngắn lấm tấm mưa để đến gần thềm điện lát đá hoa cương bóng như gương. Có rất nhiều người ở đó. Những người phụ nữ mặc saree có họa tiết vàng óng ánh xúm lại với nhau đầy bận rộn. Những người đàn ông da sẫm mặc sơ mi trắng dài đứng dàn hàng với vẻ bồn chồn. Một nhóm thợ chụp ảnh và quay video mặc đồng phục chạy lăng xăng. Không ai giải thích hay hướng dẫn nhưng cô vẫn hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô nép vào sau một chiếc cột được tô vẽ nhiều màu, trên môi thấp thoáng một nụ cười mơ hồ. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô còn được chiêm ngưỡng một đám cưới bằng con mắt đầy mộng tưởng…
Dũng khoanh tay quan sát tất cả, cả đám cưới và cô gái đang xem đám cưới theo cách của một đứa trẻ nhà quê lần đầu thấy ô tô, trong lòng bỗng ran lên một cảm xúc khó gọi tên. Anh đã từng dự đám cưới của một đồng nghiệp gốc Ấn theo đạo Hinđu. Trình tự phải nói là khá rề rà, dài dòng. Lẽ ra, ngay từ đầu, anh nên ngăn cản khi cô bước vào, nên giải thích qua loa rồi kéo cô đi. Nhưng anh chẳng làm gì cả, chỉ đi lững thững sau cô, mặc kệ sự không kiên nhẫn của bản thân và mặc kệ thời gian trôi. Dù sao thì từ giây phút gặp cô ở sân bay, anh đã biết là mình sẽ có những ngày rất khác.
* * *
Sân bay quốc tế Kuala Lumpur luôn nằm trong top 10 sân bay tốt nhất thế giớ nhưng điều đó không làm cho việc tìm đón một người vừa xuống máy bay trở nên dễ dàng hơn. Dũng không muốn bắt chước nhân viên các khách sạn hay hãng lữ hành, cầm tấm biển ghi tên người cần đón. Anh đứng tì tay vào hàng rào ngăn cách, đưa ánh mắt len lỏi vào đám đông những người vừa ra khỏi khu vực nhập cảnh, cố gắng tìm một hình dáng mà chính anh cũng không chắc là trông như thế nào.
Thật lâu sau, khi những người khách trên chuyến bay từ Việt Nam đã vãn hết, anh vẫn chưa thấy ai giống như trong trí nhớ. Đúng lúc anh bực bội đập tay vào lan can inox và quyết định bỏ về, một cô gái mặc váy digan kéo vali đến trước mặt anh, lên tiếng chào. Dũng sửng sốt. Con bé hàng xóm mà hồi xưa anh vẫn lén gọi là “trâu lăn” đây ư? Thân hình không cao nhưng cân đối, thậm chí còn hơi gầy theo tiêu chuẩn đẹp của người bên này. Làn da vẫn sậm màu nhưng là một sắc nâu mịn màng rất hợp thẩm mỹ Tây hóa bây giờ. Trên gương mặt đã mất hết nét phúng phính trẻ con của cô, anh chỉ thấy đôi mắt là còn có vẻ quen thuộc, dù chúng không còn ngước lên nhìn anh đầy ngưỡng mộ nữa mà đang chăm chú ngó vào cuốn sổ nhỏ cô cầm trong tay.
– Em có tra trên mạng, người ta bảo phải mua sim điện thoại luôn ở sân bay…
Câu nói làm Dũng sực tỉnh, anh chỉ tay về một góc sảnh:
– Quầy bán sim ở đằng kia. Mua sim thì phải trình hộ chiếu. Ở đây người ta chỉ tiêu Ringgit, nên phải đổi tiền trước, quầy đổi tiền ở ngay gần quầy bán sim…
Chưa nói dứt câu, anh cúi xuống định kéo chiếc vali giúp cô, nhưng cô đã nhanh hơn một nhịp.
– Anh cứ để em tự làm.
Nghe vậy, anh cũng không tranh, chỉ nhún vai rồi nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường. Cô lặng lẽ đi đằng sau, cảm thấy dễ thở hơn một chút. Cô đã quá quen với việc nhìn theo anh rồi. Còn việc đối diện và trò chuyện ư? Không ai biết, vừa rồi để nhìn anh và nói được mấy câu một cách bình thản như vậy, cô đã run đến mức nào.
“Cố lên, chỉ cần về đến khách sạn nữa là xong.”- Cô cố gắng tự nhủ như vậy.
Nhưng dường như số phận nghe được cả những câu tự nhủ mà không cần cố gắng của cô. Khi anh đưa cô tới khách sạn mà cô đã đặt, nhân viên khách sạn nhã nhặn thông báo rằng họ đã đầy khách, không hề nhận được thông tin của cô và không biết trang web đặt phòng A. là trang nào. Sau một hồi thương lượng không hiệu quả, lớp vỏ bình thản của cô dần rơi rụng. Cô lại nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước như năm nào. Và thay vì cáu kỉnh rồi mặc kệ cô kéo va li đi tìm một khách sạn khác, anh đã đưa cô về nhà.
Suốt mấy ngày sau đó, cô làm khách trọ bất đắc dĩ trong chiếc hộp trên tầng 8 ở Jalan Chow Kit của anh. Mới đầu, cô chỉ định ở lại một đêm để tranh thủ tìm khách sạn khác. Nhưng sau hki biết cô đã thanh toán hết tiền phòng cho web A, và số tiền cô mang theo thì chỉ đủ để thuê chỗ ngủ trong những dom cả chục khách nam nữ lẫn lộn của nhà trọ bình dân, anh đã quyết định để cô tiếp tục ở lại. Dù không được chuẩn bị để đón khách nên phải mất cả tiếng dọn dẹp mới tạm thu xếp xong một chỗ ngủ, căn hộ này vẫn tiện nghi và an toàn hơn hẳn.