Hàn Kỳ Âm đứng sững bên ngoài cho đến khi Mạc Tư Huyền bước ra vô tình nhìn thấy cô, cô vẫn không để ý rằng mình bị phát hiện đang nghe lén. Sắc mặt anh ta bình thản, nhưng đôi mắt sau cặp kính thầm quan sát cô, nếu Cố Thâm đã không muốn nói mà cô còn nghe được thì chỉ có thể nói rằng đây là ý trời mà thôi.
Cánh cửa bị đẩy ra, tất nhiên Cố Thâm cũng nhìn thấy cô. Đôi mắt màu vàng hơi thay đổi, hắn không mong cô nghe thấy những chuyện vừa nãy.
“Lại đây.”
Giọng nói bá đạo của hắn cất lên khiến cô choàng tỉnh, hắn đang nhìn về phía cô, còn gọi cô đến bên cạnh mình.
Đôi chân Hàn Kỳ Âm bước từng bước lại gần, càng đến gần lại càng chậm lại.
Cố Thâm vươn tay kéo tuột cô vào lòng, chấm dứt cái khoảng cách chết tiệt kia.
“Lo gì chứ.”
Hắn vuốt tóc cô, cả kể chuyện ba mẹ cô có liên quan đến Hàn Thước thì cô cũng không liên quan.
Giọng nói bá đạo của hắn bình thản, tựa như không để tâm đến chuyện đó, đối với hắn lúc này chỉ có cô là quan trọng nhất mà thôi.
“Em vẫn chưa chịu nói chuyện với anh à?”
Cố Thâm vuốt ve gò má phấn hồng của cô. Mấy ngày qua ở Cố gia ăn uống đầy đủ, cô đã có da có thịt hơn được một chút, hắn đã hỏi bác sĩ về chuyện cô không chịu nói năng gì, bác sĩ bảo rằng đó là do cô không muốn nói, đó là tâm lý của Hàn Kỳ Âm đang khép mình lại. Khi nào mà cô cởi bỏ được chướng ngại lo âu trong lòng thì mới mở miệng nói chuyện.
Bác sĩ còn nói đây là một dạng bệnh về tâm lý, chỉ có thể hằng ngày ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm tới cô thì bệnh tình sẽ đỡ dần.
Thấy Hàn Kỳ Âm né tránh ánh mắt của mình, Cố Thâm không ép cô nữa. Sắp tới hắn phải đi Tam giác vàng một chuyến, có lẽ sẽ để Hàn Kỳ Âm ở lại đây, giao cho Thất Lãnh.
Một tay ôm cô, một tay hắn mở hộc tủ trong ngăn kéo ra lấy ra một chiếc hộp. Hàn Kỳ Âm nhìn theo, Cố Thâm chậm rãi mở chiếc hộp ra, cô không thể ngờ được bên trong đó là một chiếc nhẫn…
Chiếc nhẫn có gắn kim cương đỏ đang tỏa sáng lấp lánh, đây là viên kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới chỉ có một viên. Hắn dùng nó để làm nhẫn cho cô, cho người phụ nữ mà hắn yêu cả đời này.
Cố Thâm lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô trong khi Hàn Kỳ Âm vẫn còn sững sờ, không tin nổi vào mắt mình. Hắn hôn lên ngón tay đeo nhẫn, lời nói ra vô cùng bá đạo
“Hàn Kỳ Âm, em đã đeo nhẫn của anh rồi thì cả đời này phải ở bên cạnh anh, dù có chết cũng phải chết trong tay anh.”
Khóe mắt cô hoe đỏ, có ai cầu hôn mà đầy ép buộc như hắn không chứ…
Cố Thâm lại tiếp tục tuyên bố
“Bởi vì em là vợ anh.”
Vợ…
Cô là vợ của hắn sao? Nhưng tại sao không có cha xứ, không có nhà thờ, không có hoa và nến lãng mạn cùng lời chúc phúc của tất cả mọi người…
Lại còn lời cầu hôn đầy bất ngờ này nữa, hắn không cần biết cô có đồng ý hay không sao…
Cố Thâm giống như đoán được suy nghĩ của cô, hắn thản nhiên dập tắt ý nghĩ của cô bằng một giọng bá đạo
“Anh cầu hôn, em dám không gả?”
Điệu bộ còn hung hăng ngang ngược, đúng là chỉ có hắn mới dám làm thế với con gái nhà người ta…
Hắn còn biết ý thức được là mình đang cầu hôn cơ đấy, vậy mà hành động lại giống y như là ép hôn thế kia.
Hàn Kỳ Âm tỏ vẻ lơ đãng nhìn chiếc nhẫn trên tay vừa khít với cô, kim cương đẹp thật…lần đầu tiên cô được cầu hôn, mà người làm điều đó lại là Cố Thâm. Nếu không có biến cố xảy ra thì cô đã không thể nào gặp rồi yêu một người đàn ông bá đạo, lại còn giàu có nhường này.
Cố Thâm thấy cô nhìn cái nhẫn chăm chú, đoán chắc là cô đang cảm động phát khóc lên được rồi. Hắn vuốt một lọn tóc của cô ra sau tai, còn kề tai nói thân mật
“Thích không?”
Cũng coi như là tạm được đi…
Hàn Kỳ Âm tạm thời để niềm vui khỏa lấp đi mọi mâu thuẫn và lo lắng của cô lúc này. Ngôn Tình Sủng
Hai người lặng lẽ dựa vào nhau thân mật, đáy mắt Cố Thâm xuất hiện ánh cười hiếm thấy sau đó lại tắt ngấm đi tối lại, hắn không để cho cô nhìn thấy, Hàn Kỳ Âm chỉ nên biết những gì mà hắn cho cô biết, giống như là chiếc nhẫn kim cương này mà thôi.
Sẽ có một hôn lễ thế kỷ cho cô, Cố Thâm tưởng tượng cô mặc váy cưới trắng tinh xinh đẹp cười ngọt ngào với hắn, xung quanh vang lên tiếng chuông từ nhà thờ…