Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 209: Ngoại truyện Cố Ninh Hinh và Cố Niệm Hàn



“Đúng rồi…lão đại, em quên mất con của chúng ta rồi…”

Cô kích động muốn ngồi dậy đi gặp chúng thì lại bị Cố Thâm ôm chặt lại

“Không sao đâu.”

“Không được…em đã rời đi hai năm, vừa sinh chúng ra còn chưa kịp nhìn thấy, bây giờ mới được gặp lại mà…”

Vừa nãy ở trên trực thăng cũng không thấy chúng, đó là vì cô đang bận thân mật với Cố Thâm, còn hai đứa trẻ đang ở bên cạnh Mộ Dung Tuyết.

Hàn Kỳ Âm tự cảm thấy tội lỗi vì mình làm mẹ quá tệ, đến bây giờ mới nhớ đến con mình. Không biết mặt mũi của chúng thế nào, liệu có còn nhớ cô hay không…

“Lão đại…Em phải đi gặp chúng ngay.”

Cô kiên quyết, Cố Thâm bỗng nhiên cảm thấy vị trí của mình trong lòng cô đang bị đe dọa lung lay, thế là bèn đè cô xuống hung hăng hôn nhằm di dời sự chú ý của cô đi, lúc đó cô đã nhắm mắt đáp lại hắn. Cho đến khi hắn buông cô ra thì Hàn Kỳ Âm lại nói tiếp

“Lão đại, em muốn đi gặp con.”

Cố Thâm “…”

Hắn chắc chắc vị trí của mình đã bị tụt xuống chứ không phải là cảm nhận nữa.

Bọn họ ở trong phòng không phải năm ngày thì cũng phải ba ngày rồi. Cố Thâm còn muốn ở bên cô thêm nhưng Hàn Kỳ Âm đã lặn mất tăm ngay trong lúc hắn ngủ, lại còn để một cái gối vào để thế chỗ. Cố Thâm tỉnh dậy thì sa sầm mặt, không cần nghĩ cũng biết là cô đi đâu.

Con của cô…khi cô liều mạng để sinh chúng ra còn chưa kịp nhìn mặt chúng lấy một lần thì đã trút hơi thở cuối cùng. Bây giờ nhớ lại cô lại không kìm nén được xúc động.

“Con gái thì đặt tên là Cố Ninh Hinh, còn con trai sẽ đặt tên là…”

Hàn Kỳ Âm lúc đó đã nói

“Cố Niệm Hàn.”

Cố Thâm trả lời

“Ninh Hinh có nghĩa là ấm áp, yên lặng. Còn Niệm Hàn thì sao?”

“Hàn trong tên em, Niệm là kỉ niệm giữa chúng ta. Cố Niệm Hàn chính là kỉ niệm của chúng ta.”

Hàn Kỳ Âm cảm động dụi dụi vào trong lòng hắn, không ngờ Cố Thâm của cô lại còn biết hàm ý như vậy. Vì thế mà cô và hắn đã đồng ý đặt tên cho hai đứa con sắp chào đời là Cố Ninh Hinh và Cố Niệm Hàn.

Nhớ lại chuyện cũ, khóe mỗi của cô bất giác mỉm cười. Tối hôm qua sau khi ân ái Cố Thâm đã lấy chiếc nhẫn mà hắn cẩn thận cất giữ trong ngăn tủ ra đeo lại vào ngón áp út cho cô. Cố Thâm còn định dành tặng cho cô một bất ngờ lớn khác.

Hàn Kỳ Âm xúc động vuốt ve nó, Cố Ninh Hinh và Cố Niệm Hàn đang ngồi trong phòng chơi, cô chỉ dám nhìn lén qua khe cửa chứ chưa dám mở cửa bước vào.

Cố Ninh Hinh đang ngồi dưới đất chơi búp bê, con bé trông thật đáng yêu. Mắt to, gò má phúng phính, mái tóc được tết thành hai bím tóc mềm mại. Còn Cố Niệm Hàn thì đang ngồi trên ghế, vừa nhìn thấy thằng bé cô đã cảm thấy đây là phiên bản thu nhỏ của Cố Thâm.

Đôi mắt màu hổ phách đang chăm chú đọc sách, gương mặt bé xíu mà đã nghiêm túc lạnh nhạt, hơn nữa quyển sách trên tay nó là sao…? ‘Cách nền kinh tế vận hành???’

Nó mới nhỏ như vậy đã đọc cuốn sách khó hiểu thế, chẳng lẽ là do Cố Thâm ép??

Đúng lúc này Cố Ninh Hinh chạy đến bên Cố Niệm Hàn, đôi chân nhỏ lạch bạch đáng yêu, giơ búp bê lên với anh

“Anh ơi…chơi với em đi…”

“Anh không rảnh, tìm chú Tư Duệ đi.”

“Chú ấy phải đi Châu Phi rồi.”

“Vậy tìm chú Mạc Tư Huyền. “

“Chú ấy đang ở cùng dì Mộ Dung Tuyết. “

“Vậy thì đến tìm chú Khang Duật và Hàn Thước đi.”

“Bọn họ đi mất rồi…”

“Vậy thì tìm ba.”

“Ba cũng mất tiêu rồi..”

Hàn Kỳ Âm “…”

Người làm cha như Cố Thâm đúng là…

Mà cũng tại cả cô nữa, làm mẹ mà quên cả con mình. Hàn Kỳ Âm hít một hơi rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Cố Niệm Hàn và cả Cố Ninh Hinh đồng loạt ngước lên nhìn cô.

Cố Ninh Hinh mở to đôi mắt tròn, còn Cố Niệm Hàn lại cúi xuống đọc sách tiếp.

Thằng bé này đúng là tính cách lạnh nhạt y hệt Cố Thâm.

“Ừm…”

Cô không biết nên mở lời thế nào, trê con nếu không ở cùng bọn chúng từ khi còn bé thì lớn lên chúng sẽ không gần gũi với mình. Hai đứa con của cô sẽ có phản ứng thế nào đây? Đặc biệt là Cố Niệm Hàn tỏ ra khá xa cách…

“A! Dì này chính là người ôm ba nè! Dì ơi đến đây chơi với con đi!”

Cố Ninh Hinh chạy tới bên cô không chút e ngại, lại còn ngước khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lên…

Con của mẹ…

Hàn Kỳ Âm ngồi xuống ôm lấy Cố Ninh Hinh, Cố Niệm Hàn bấy giờ mới lên tiếng

“Ninh Hinh, không phải dì mà là mẹ.”

Cô nhìn thằng bé, nó thật nhạy bén và thông minh. Cố Niệm Hàn nhìn thấy cô cũng không vui vẻ hay buồn bã mà nó lại tiếp tục đọc sách.

“Mẹ.”

Cố Ninh Hinh ngây thơ gọi một tiếng, tiếng gọi đó khiến trái tim cô run rẩy

“Mẹ đây…”

“Mẹ với cả dì Mộ Dung Tuyết có khác nhau không?”

Cố Ninh Hinh lại ngây thơ hỏi.

Hàn Kỳ Âm nghĩ đối với con bé có lẽ Mộ Dung Tuyết còn gần gũi hơn so với cô. Vừa sinh ra đã không thể ở bên cạnh con, nay cô muốn bù đắp lại tất cả mọi thứ cho chúng.

Cô vuốt ve gương mặt non nớt mềm mại của Cố Ninh Hinh, mỉm cười nói

“Mẹ là người đã sinh ra con, mẹ xin lỗi vì đã không thể ở bên các con…”

“Mẹ đừng khóc…”

Cố Ninh Hinh đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô.

“Được…được..mẹ không khóc nữa.”

Hàn Kỳ Âm cười, cô ôm lấy Cố Ninh Hinh cùng ngồi chơi với con. Cố Ninh Hinh vui vẻ bám lấy cô, cô càng yêu quý con bé, còn cố gắng nói chuyện với Cố Niệm Hàn nhưng thằng bé lại chỉ trả lời nhát gừng được mấy câu.

Cố Ninh Hinh thì không sao, còn Cố Niệm Hàn… có lẽ cần phải có chút thời gian.

Tối hôm đó Cố Ninh Hinh còn đòi ngủ với cô, Hàn Kỳ Âm ôm lấy con nằm trên giường. Cố Thâm vừa vào nhìn thấy cảnh này đã sững người giây lát, sau đó mới nói

“Sao lại để con bé ngủ ở đây?”

“Sao lại không? Con bé là con của em, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”

Hắn lại còn hỏi cái câu như thế này nữa…

“Trước đây nó ngủ riêng.”

“Cố Thâm, nó mới chỉ có hai tuổi thôi, anh đã để cho nó ngủ một mình. Lại còn cả Cố Niệm Hàn nữa, hôm nay em thấy thằng bé đọc một quyển sách về kinh tế gì đó, có phải là anh bắt nó đọc không?”

Hắn trả lời “Không.”

Hàn Kỳ Âm đắp chăn cho Cố Ninh Hinh, ngồi dậy tựa vào đầu giường nhìn hắn

“Lão đại…hai đứa nhỏ còn bé thế mà anh không quan tâm gì đến chúng cả. Ninh Hinh thì còn đỡ, Niệm Hàn hôm nay gặp em cảm thấy thằng bé lạnh nhạt và xa cách giống y hệt anh.”

Cố Thâm nghĩ ‘y hệt hắn thì có gì không tốt?’

“Cố Niệm Hàn từ nhỏ đã thế, không thích nói nhiều, thằng bé rất thông minh, còn hiểu chuyện nên anh an tâm.”

Hàn Kỳ Âm nghĩ ‘anh an tâm nên để nó một mình không thèm quan tâm tới ư?’

Dù sao trong mắt cô thì Cố Thâm chắc chắn không phải mẫu người đàn ông ấm áp dỗ dành con, hôm nay cô còn hỏi Cố Ninh Hinh xem Cố Thâm có thường xuyên ở bên cạnh bọn chúng không thì Cố Ninh Hinh đã trả lời thẳng thắn là ba rất ít khi chơi cùng chúng.

Hàn Kỳ Âm câm nín, biết ngay mà. Nhưng có một điều cô không biết là khi đêm xuống bọn trẻ đã ngủ hết, Cố Thâm ngày nào cũng vào phòng kiểm tra rồi đắp lại chăn trên người cho chúng, chẳng qua hắn không nói nhiều chứ hắn vẫn rất để tâm đến con.

Cố Niệm Hàn cũng biết điều này. chỉ có Cố Ninh Hinh ngủ say như heo mới không biết gì.

Có điều cách nuôi con của đàn ông và phụ nữ lại khác nhau, Hàn Kỳ Âm lúc nào cũng muốn gần gũi tâm sự với con. còn Cố Thâm thì ngấm ngầm quan sát rồi thể hiện bằng hành động thôi.

“Em thấy không ổn chút nào, em sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con, đặc biệt là Cố Niệm Hàn. “

Mới bé xíu thế mà đã lạnh lùng y hệt hắn rồi.

Cố Thâm trèo lên giường ôm lấy cô. bàn tay bắt đầu sờ mó

“Chỉ cần buổi tối là của chúng ta.”

Hàn Kỳ Âm ngược lại đẩy hắn ra không thương tiếc

“Không được, lão đại, con đang nằm ở đây.”

Cố Thâm đen sì mặt nhìn Cố Ninh Hinh ngủ đến chảy cả nước miếng, mới cho cô ở bên con một ngày hắn đã bị ra rìa, đến buổi tối là không gian riêng lãng mạn của hai người cũng bị Cố Ninh Hinh phá mất.

Cố Ninh Hinh còn chóp chép miệng xoay người ôm lấy một bên đùi của Hàn Kỳ Âm. Ba vạch đen xì lập tức hiện rõ trên mặt hắn, với tay muốn xách tiểu quỷ chia cắt cô và hắn ném ra ngoài thì lại bị Hàn Kỳ Âm ngăn cản

“Anh làm gì vậy? Không được.”

Hàn Kỳ Âm ôm chặt lấy con như gà mẹ, còn hắn lại thành chú diều hâu độc ác. Chính thức Cố Thâm đã bị cho ra rìa.

Đêm đó không “ăn” được chút nào, Hàn Kỳ Âm bị hắn sờ mó cũng kiên quyết không động tình, cứ hất tay hắn ra, vừa hôm qua còn ngọt ngào xong hôm nay đã bị “thất sủng” thành ra cả ngày làm việc gương mặt hắn cứ xầm xì không vui.

Hàn Kỳ Âm không còn tâm trí nào mà để ý tới hắn nữa, suốt ngày ở bên cạnh Cố Ninh Hinh và Cố Niệm Hàn. Cố Ninh Hinh thì ngày càng bám lấy cô, cả ngày bám rịt không rời, lúc cô đi vệ sinh con bé cũng theo sau. Cố Niệm Hàn thì hoàn toàn ngược lại, cứ thấy cô là nó liền bỏ đi. mấy ngày rồi mà cô chẳng nói được câu nào với nó.

“Lão đại, hình như Niệm Hàn.. thằng bé ghét em thì phải?”

Tối hôm đó Cố Ninh Hinh vẫn như mọi khi ôm lấy Hàn Kỳ Âm ngủ. Cố Thâm sầm sì không trả lời bỏ vào nhà tắm tắm liền hai tiếng đồng hồ, dạo này tối nào hắn cũng phải tự xử. Đi ra còn định nhân cơ hội gần gũi cô một chút thì Hàn Kỳ Âm vô tâm đã ngủ say khò khò, bóng dáng Cố Thâm mặt sắt đen xì đứng trơ trọi một lúc lâu, sáng hôm sau cô lại còn dậy sớm trước cả hắn rời đi.

Vì thế đối với tình hình này, hắn không thể để yên được nữa. Vào một buổi tối trăng thanh gió mát khi Cố Ninh Hinh đang chảy nước miếng nằm bên cạnh cô, Cố Thâm không khoan nhượng nhấc con bé lên ném cho một thuộc hạ bên ngoài. Hàn Kỳ Âm còn đang mơ ngủ ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đè xuống hung hăng hôn, hôm nay cho dù cô có làm gì thì cũng không thoát khỏi tay hắn đâu.

Hàn Kỳ Âm mỉm cười trước sự trẻ con này của hắn, chậm rãi vòng tay qua cổ hắn ôm lấy. Bàn tay Cố Thâm bắt đầu cởi lớp quần áo vướng víu trên người cô xuống, mang hơi nóng rạo rực đi vào bên trong. Mấy hôm nay cô biết hắn khó chịu lắm rồi, vừa là một người vợ, vừa là một người mẹ cô đã nhất thời vì quá nhung nhớ con mà bỏ mặc hắn.

Đêm. Hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau, bầu không khí dần được hâm nóng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.