Trong một lần vừa ân ái xong, Hàn Kỳ Âm đang lười biếng nằm trong lòng Cố Thâm như một chú mèo nhỏ, hắn cũng vô cùng thoải mái mà hôn lên trán cô, biểu cảm trên mặt còn “tươi vui” hơn cả bán được lô vũ khí hàng triệu đô.
Bang tay đặt ở eo cô vuốt ve nhè nhẹ đầy ái muội, quái thú chạm vào đùi cô nóng hổi. Hàn Kỳ Âm đỏ mặt càng chúi đầu vào ngực Cố Thâm sâu hơn, đáng ghét, đã mấy tiếng rồi mà hắn vẫn còn ham muốn như vậy, cổ họng cô rên rỉ đã đau rát rồi…
“Anh cảm thấy nên nâng cao tần suất sinh hoạt lên.”
Giọng nói lành lạnh quen thuộc của hắn vang lên bên tai cô, còn hơi thở lại nóng rực.
“Không được.”
Hàn Kỳ Âm ngay lập tức phản đối, gần như cả tuần ngày nào bọn họ cũng làm, có mấy ngày cô viện cớ ở cùng với Cố Ninh Hinh thì Cố Thâm đã sầm mặt lại rồi tối hôm sau khi dễ cô đến mức Hàn Kỳ Âm không lết nổi xuống giường. Hiện tại hắn lại còn muốn tăng lên như thế nào nữa chứ?
“Em cảm thấy…sự phản đối của em có hiệu quả không?”
Hắn vuốt một lọn tóc ra sau tai cô, ánh mắt bỗng chốc sáng rực.
“Vừa nãy là ai liên tục rên rỉ dưới thân anh xin tha?”
Cố Thâm lại nói, còn có chút đắc ý.
“Lão đại, còn Niệm Hàn và Ninh Hinh, em không thể bỏ mặc chúng.”
Hàn Kỳ Âm chuyển sang năn nỉ hắn.
“Chúng lớn rồi.”
Cố Thâm đáp cụt ngủn.
Cố Niệm Hàn và Cố Ninh Hinh mới có hai tuổi mà hắn bảo là lớn sao?
“Lão đại…hầu như tối nào chúng ta cũng làm, em mệt đến không chịu nổi…”
Hàn Kỳ Âm ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn, tay nhỏ bắt đầu phối hợp vẽ vẽ một vòng tròn trên ngực hắn. Mệt sao? Mệt mà sáng hôm sau cô còn dậy sớm hơn hắn để tới chỗ Cố Ninh Hinh và Cố Niệm Hàn cơ đấy.
Cố Thâm vuốt ve bờ môi cô bị hắn hôn đấy sưng đỏ
“Vợ à…nói dối là không ngoan đâu…”
Hàn Kỳ Âm “…”
Đối với Cố Thâm thì cái gì là quan trọng nhất?
Lợi ích, các con và cả…cô.
“Lão đại, chúng ta làm một giao dịch đi.”
Hắn nhướn mày.
Cô lại nói tiếp
“Em muốn đầu tư vào mảnh đất ở Bắc Kinh.”
Đó là ngôi nhà năm xưa của cô.
“Tại sao?”
Cố Thâm vuốt tóc cô.
“Đã làm ăn thì anh chỉ quan tâm đến lợi ích, không có tình cảm. Hơn nữa mảnh đất đó bị bỏ hoang lâu như thế, em định làm gì?”
Hắn nói.
“Nhà tình thương.”
“Cái gì?”
Cố Thâm nhất thời không hiểu.
“Lão đại, ý em là sẽ xây một cô nhi viện ở đó, đặt tên là Hy vọng.”
Hắn nhìn cô không trả lời, biểu cảm này…rõ là không vui rồi…
Hàn Kỳ Âm dụi dụi vào lòng hắn làm nũng
“Lão đại, cô nhi viện không mang cho anh lợi ích về tiền, nhưng có thể đem lại danh tiếng tốt cho anh, điều đó thì tiền không thể mua được…”
“Danh tiếng của anh còn cần nổi bật hơn nữa sao?”
Cô biết Cố Thâm là ông trùm thế giới ngầm, chuyện cỏn con này hắn sẽ chẳng quan tâm. Hàn Kỳ Âm thì lại thực sự muốn khôi phục lại chỗ đó
“Lão đại, xem như là vì em đi mà…”
Cô ôm lấy eo của hắn rồi rướn người lên hôn vào môi hắn, hai trái đào mềm mại cọ cọ vào lồng ngực hắn đầy ái muội.
“Em vừa nói là chúng ta thực hiện giao dịch đấy.”
Hắn không mắc bẫy mà nhắc lại cho cô nhớ.
“Giao dịch này chẳng phải có lợi với anh sao?”
Miệng nhỏ không chút e ngại nói.
Có lợi sao?
Cố Thâm nhếch môi cười đẹp đẽ lại làm cô phải đỏ mặt, hắn xoay người rồi đè cô xuống dưới thân
“Hiện tại anh chưa thấy.”
Hàn Kỳ Âm nhìn hắn nghĩ ‘chẳng phải là em đang tích đức cho anh còn gì’ nhưng không dám nói ra.
Cố Thâm xoa xoa gương mặt non mềm của cô, thản nhiên nói
“Giao dịch không thành công.”
Cô vội vàng vòng tay qua ôm lấy cổ hắn
“Đừng mà…lão đại, em rất muốn mảnh đất đó, phải làm sao anh mới đồng ý?”
Bên môi Cố Thâm lóe lên ý cười
“Anh mà nói ra thì em lại nghĩ anh đang nhân cơ hội ức hiếp em sao?”
Hàn Kỳ Âm cắn môi, đúng là cô lúc nào cũng bị yếu thế hơn, nhà tư bản…độc tài…
Nghĩ một đằng nhưng bên môi cô lại cười ngọt ngào
“Nào có…anh muốn ra điều kiện gì em đều đáp ứng.”
Biết là bẫy mà vẫn không thoát được, Hàn Kỳ Âm ơi là Hàn Kỳ Âm…
“Ồ? Bất cứ điều kiện gì?”
“Vâng.”
“Vậy thì…” Hắn ghé sát vào bên tai cô, hơi thở đầy nóng bỏng “khi nào anh muốn “ăn” em thì em đều không được tìm cớ từ chối.”
Hàn Kỳ Âm “…”
Đúng là ngu dại mà! Cô tươi cười mà trong lòng lại khóc từng đợt
“Em đồng ý.”
Thôi vậy! Người như cô không thể nào làm kinh doanh được rồi!
Cố Thâm cười một cái, trong mắt đắc ý vô cùng, sau đó hạ môi xuống môi cô mà hôn đầy nồng nhiệt, bàn tay lại bắt đầu vuốt ve khắp cơ thể cô, chẳng mấy chốc cả người cô đã nóng lên. Người đàn ông vừa nguy hiểm lại vừa thâm tình này chỉ đối với một mình cô…điều kiện hắn đưa ra chỉ muốn được gần gũi cô nhiều hơn mà thôi, hai năm rời xa, Cố Thâm càng ham muốn cô hơn, chỉ sợ buông tay ra là cô sẽ biến mất…
Hàn Kỳ Âm cũng đáp lại hắn, cô nhìn hắn bằng ánh mắt chứa chan tình cảm một đời
“Cố Thâm…Thâm trong ‘thâm tình’…Em yêu anh…”