Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 51: Đêm trằn trọc



Hàn Kỳ Âm thở gấp ra một tiếng, bánh xe chỉ cách cửa sổ vài centimet, nếu không nhờ tài lái xe của cô thì có lẽ tất cả bọn họ đã chầu trời rồi.

“Lão đại. Anh không sao chứ?”

Cô quay sang hỏi Cố Thâm.

Hắn ngồi vững vàng, gương mặt lạnh lùng không sợ hãi. Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt của hắn cô cảm thấy hắn dường như đang tức giận, phải chăng về việc cô đã giấu hắn để đến đây?

Nhưng không phải là cô vừa cứu hắn một mạng hay sao?

Năng lực lí giải suy nghĩ của Cố Thâm người bình thường sẽ không thể nào hiểu được. Hàn Kỳ Âm tất nhiên không phải là ngoại lệ, nhưng cô cũng hiểu hắn một chút. Quả nhiên hắn sẽ không đưa ra yêu cầu đàm phán bất lợi cho mình, lại còn cả vụ mìn nữa, khách sạn Hoàng Đế lúc này rung chuyển dữ dội do mìn nổ. Bên dưới là xe chữa cháy rú còi ing ỏi phun cột nước lên cao, gạch đá rơi lả tả, nhiều người bên dưới thúc giục nhau chạy mau, cánh paparazzi thì nhân cơ hội giật tít, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Ở đây đám Tư Duệ còn chưa hết hoàn hồn sau vụ bay xe lúc nãy mà cô lái. Miệng Tư Duệ cứ lẩm bẩm

“Chúa ơi… Chúa ơi…tôi đang đóng phim Hollywood hay sao…”

Anh ta vuốt vuốt ngực, Khang Duật nhìn anh ta rồi nói

“Đừng nói linh tinh nữa.”

Hàn Kỳ Âm nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, Mạc Tư Huyền đã nhanh chóng liên lạc để trực thăng của Cố gia tới đón, bắt gặp ánh mắt của Cố Thâm, cô lại quay mặt đi giả vờ như không thấy. Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc trực thăng đã xuất hiện trên bầu trời, một thuộc hạ của Cố Thâm cúi người cung kính chào hắn

“Lão đại.”

Hắn nhảy lên trực thăng, đám Tư Duệ cũng nhảy theo, còn Hàn Kỳ Âm thì chật vật leo lên, bên dưới là dòng người nhỏ xíu hỗn loạn, đầu óc cô choáng váng. Bởi vì cô bị sợ độ cao mà từ lúc ở bên cạnh Cố Thâm, cô toàn phải ở trong những tình thế bắt buộc thế này.

Đôi tay không kìm chế được run rẩy, Hàn Kỳ Âm nhắm mắt tránh không nhìn xuống dưới. Bộ dạng sợ hãi của cô bây giờ khác hẳn với ánh mắt kiên định lúc lái xe phi qua tòa nhà chung cư ban nãy. Cố Thâm đột nhiên nhoài người ra nắm lấy tay cô một phát kéo lên, Hàn Kỳ Âm bị bất ngờ lao vào trong lòng hắn, lồng ngực vạm vỡ ấm áp của hắn bao chặt lấy cô.

Nhưng không kịp để cô định thần lại, hắn đã buông cô ra rồi ra lệnh cho thuộc hạ cất cánh, chiếc trực thăng quay ngược lại bay thẳng về Cố gia.

Cố Thâm xuay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, Hàn Kỳ Âm ngồi trên sàn ngước đầu lên nhìn hắn, sau đó lại quay đầu nhìn khách sạn Hoàng Đế ở xa bị phá hủy chỉ trong chốc lát, cuộc đàm phán này, Cố Thâm đã giành phần thắng.

Hàn Kỳ Âm biết, hắn không bao giờ đi mà không có sự chuẩn bị. Còn cô, đã lén giấu hắn đến đây, tại sao hắn lại không đưa cô đi cùng?

Phải chăng, hắn chưa thực sự coi cô là thuộc hạ của hắn?

Cố Thâm nói cô là người của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn. Nhưng đúng là hắn chưa hề nói cô là thuộc hạ của mình.

Trong lòng Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên trào lên một sự thất vọng lạ kỳ, mục đích ban đầu cô đến đây là để tìm kiếm thông tin về bọn người giấu mặt đã giết chết ba mẹ mình, còn làm thuộc hạ của hắn chỉ là nói dối. Rõ ràng cô không hề vì hắn, còn sợ hãi hắn, nhưng…tại sao khi không được hắn công nhận, cô lại cảm thấy trống rỗng kì lạ…?

Thanh âm của Mạc Tư Huyền chậm rãi cất lên

“Lão đại. Còn hai người kia xử lí thế nào ạ?”

“Thả đi.”

Hắn lạnh lùng đáp.

Hai người kia chính là vợ và con gái của Bạch Hàn Lãnh.

Hàn Kỳ Âm mù mờ không biết gì, cô cứ ngỡ mìn là do Cố Thâm bí mật sắp xếp.

Cố Thâm không giải thích nhiều, những người không liên quan đến, hắn sẽ không giải quyết. Còn lại khi trở về Cố gia, hắn sẽ triệt để xử lý.

Chiếc trực thăng chẳng mấy chốc đã quay về Cố gia, cả quãng đường Cố Thâm đều im lặng, không tra hỏi cô. Vừa đến nơi hắn đã bước xuống, Hàn Kỳ Âm nhìn bóng lưng hắn đã đi được một đoạn, lúc này mới quay trở về phòng.

Vừa về phòng cô đã vào nhà tắm ngay lập tức, trong gương là bộ dạng lôi thôi lếch thếch, bẩn thỉu. Cô vội vàng thay quần áo rồi tắm rửa, trên người cô vết thương cũ vừa khỏi thì vết thương mới lại lên, lòng bàn chân do chạy quá nhiều mà xây xát rớm máu. Hàn Kỳ Âm cắn môi cố chịu đau rồi rửa kĩ vết thương, sau đó bôi thuốc lên, may mà vết thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là xây xát ngoài da.

Tối nay, rõ ràng đang rất mệt và buồn ngủ, nhưng mãi mà cô mới chập chờn rơi vào giấc ngủ, cảm giác đầu đau như búa bổ, còn có cả không gian rộng lớn lạnh lẽo này. Một mình cô nằm trên giường co rúm lại, trùm chăn kín mít mà vẫn thấy lạnh, đã từng ngủ một mình bao nhiêu năm, mà sao hôm nay cô lại không tài nào ngủ ngon cho được?

Có thể, dường như đã thiếu đi một hơi ấm cùng vòng tay mạnh mẽ bao bọc lấy cô trong đêm tối…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.