Hàn Kỳ Âm run run cầm lấy chiếc chìa khóa, từ lòng bàn tay truyền lại sự lạnh lẽo, bước chân Cố Thâm đã xa dần, con hổ vẫn nhìn cô chằm chằm. Vừa nhìn vừa đi đi lại lại, gầm gừ với cô.
Cô không muốn…không muốn phải vào trong cái lồng sắt đó để chiến đấu với nó…
Trong tay Hàn Kỳ Âm không có một vũ khí nào, vào trong đó chỉ có một con đường chết… Cố Thâm đang muốn dồn cô vào đường cùng để ép cô phải nói ra.
Nếu cô không chịu nói, cũng không giết được con hổ kia thì cô phải rời khỏi Cố gia…
Đúng lúc này, giọng nói băng lãnh của Cố Thâm vang lên từ chiếc camera ở trong góc càng tạo thêm áp lực cho Hàn Kỳ Âm.
“Cô còn mười tám phút nữa.”
Hắn cho cô ba mươi phút, từ nãy đến giờ đã trôi qua mười một phút, không phải cô muốn ngồi đó bao lâu thì được. Hàn Kỳ Âm không biết rằng Cố Thâm còn giới hạn thời gian, lần này, hắn quyết ép cô đến cùng.
Đã vậy…
Cô sẽ liều chết theo ý hắn.
Hàn Kỳ Âm đứng dậy, hai chân vẫn còn hơi run rẩy, bèn tựa người vào bờ tường gần đó, ngẩng đầu nhìn camera. Cố Thâm nhìn ánh mắt không sợ chết đó, giống như lần đầu tiên hắn chĩa súng vào đầu cô, khóe môi hắn hơi nhếch lên lạnh lùng.
Con hổ nhạy bén nghe thấy động tĩnh bèn lao đến gần song sắt gầm lên một tiếng, Hàn Kỳ Âm giật mình, sau đó nháy mắt cắn môi lao đến, hắn cứ tưởng cô sẽ mở cửa lao vào trong, nhưng cô lao đến để lấy cánh tay người mà con hổ nhả ra lúc nãy.
“Gào!”
Nó lao đến nhưng vồ hụt Hàn Kỳ Âm, gầm gừ nhìn cô, còn cô thì thở hổn hển ôm lấy cánh tay vào người, nhìn cánh tay đỏ máu, vết cắn nham nhở, còn âm ấm, mà dạ dày cô cuộn lên từng cơn chua lòm muốn nôn hết tất cả số thức ăn lúc nãy ra.
Cánh tay này sẽ là thứ quyết định việc cô sống hay chết.
” Mười bốn phút.”
Giọng nói băng lãnh của Cố Thâm lại vang lên nhắc nhở.
Cô nghiến răng căm giận, nỗi tức giận lên Cố Thâm. Cảm giác tội lỗi vì lừa dối hắn lúc nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó chỉ là ngọn lửa đang dần sục sôi trong lòng.
Nỗi sợ hãi trong lòng bị nỗi tức giận xâm chiếm, mọi giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn. Hàn Kỳ Âm nhân cơ hội con hổ đang ở góc trái cái lồng, lấy chìa khóa trong tay ra mở cửa, bây giờ, chỉ còn lại cô và nó.
Con hổ lần này lại không vội vàng lao đến mà đứng đối diện gầm gừ quan sát cô, Hàn Kỳ Âm cũng không sợ hãi nhìn lại, có lẽ nó cảm nhận được cô khác với đám người run rẩy sợ hãi mà Cố Thâm ném vào, động vật hoang dã rất nhạy cảm với con mồi của mình, càng bình tĩnh thì nó sẽ không vội vàng tấn công bạn.
Hàn Kỳ Âm biết điều đó nên không run sợ. Một người một hổ mắt đối mắt, màu hổ phách trong ánh mắt đó giống hệt với màu mắt của Cố Thâm.
Nguy hiểm. Máu lạnh. Tàn nhẫn.
Trong lúc đó, Hàn Kỳ Âm cũng không mảy may lơ là cảnh giác, con hổ cuối cùng đã lao đến, móng vuốt của nó vồ về phía cô. Hàn Kỳ Âm nhanh chóng lách người né được, mỗi lần nó vồ đến, cô chỉ né tránh chứ không đánh nó. Cứ né tránh như vậy được một lúc thì cô đã mệt, cũng không phải là cách. Bởi thế mà tốc độ bị chậm lại, móng vuốt của nó vì vậy mà cào lên bờ vai của cô, váy bị rách một mảng lớn, trên bờ vai trắng nõn nà là ba vệt cào sâu hoắm, máu đã rỉ ra, đó còn là nơi vết đạn bắn lúc trước.
“A!”
Hàn Kỳ Âm hét lên đau đớn, tay ôm lấy bả vai của mình.
Vết thương vừa mới lành, nay lại chồng thêm vết thương khác, Hàn Kỳ Âm đau đến nỗi cau chặt mi tâm, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt trắng bệch.
Con hổ ngược lại ngửi thấy mùi máu tươi càng thêm hung dữ, nó liếm vết máu dính trên móng vuốt của mình, rồi tiếp tục lao đến. Hàn Kỳ Âm không để nó vồ được cô nữa, tức thì đạp một cái vào vùng bụng của nó, sau đó đứng một bên hổn hển nhìn.
Một cú đá dường như đã dồn hết sức lực của cô mà nó lại không hề hấn gì. Nhưng thái độ bây giờ của nó đã bớt hung dữ đi một chút so với ban nãy, ánh mắt nó quét qua khắp người cô tìm kiếm điểm yếu. Nhờ có mùi máu tươi dẫn dắt nên nó đã nhắm vào bờ vai bên trái của cô một lần nữa, Hàn Kỳ Âm đoán được ngay nên đã nhảy lên đạp thêm một cú nữa.
Cú đạp này trúng thẳng vào mắt bên phải của nó.
Con hổ lần này đã lộ vẻ đau đớn, nó gầm gừ rên rỉ cúi đầu lắc lắc. Lúc ngẩng lên một bên mắt đã nhắm tịt không thể mở ra, Hàn Kỳ Âm đã thành công khiến nó chùn bước, không còn dám tùy tiện lao đến tấn công cô nữa.
Tất nhiên là nó không bỏ cuộc dễ dàng như thế, vẫn đi qua đi lại nhưng cách cô một khoảng nhất định, con hổ này rất thông minh, nó đang chờ đợi thời cơ để lao tới. Còn Hàn Kỳ Âm thì không còn thời gian nữa, bởi vì giọng nói không chút hơi ấm của Cố Thâm lại vang lên
“Bốn phút.”
Hắn vẫn quan sát cô từ nãy đến giờ, không ngờ Hàn Kỳ Âm có thể cầm cự lâu đến thế. Trong hoàn cảnh khó khăn nhất, cô cũng không bao giờ đầu hàng, thái độ liều chết quyết không nói ra đó khiến Cố Thâm cực kì khó chịu, hắn đã gặp biết bao nhiêu người, chỉ cần đe dọa chúng thì chúng sẽ ngoan ngoãn khai ra tất cả. Nhưng chỉ riêng mình cô là ngoại lệ.
Đến mức bị dồn vào đường cùng với một con hổ tàn bạo, tay không tấc sắt mà vẫn ngoan cố.
Cố Thâm thừa nhận, để một người cứng đầu như cô chết đi thì quả là đáng tiếc. Ở Hàn Kỳ Âm, bây giờ ngoài việc là công cụ làm ấm giường ra thì thái độ của cô đã thành công khơi gợi bản chất chinh phục mãnh liệt của hắn. Truyện Gia Đấu
Cái mà hắn muốn, hắn nhất định sẽ đạt được.
Người mà hắn hứng thú, nhất định sẽ không bao giờ thoát khỏi tay hắn.
Hàn Kỳ Âm tất nhiên không biết suy nghĩ của Cố Thâm. Cho dù thế nào, cho dù có phải chết, cô cũng sẽ phải chết ở Cố gia!