Tư Duệ và Hàn Thước vừa mới đi giải quyết công việc của Chu gia về, Tư Duệ muốn báo cáo với Cố Thâm về tình hình các gia tộc. Nhưng khi gần đến phòng của Cố Thâm thì lại gặp Mạc Tư Huyền, anh ta thấy dáng vẻ Tư Duệ vội vã, còn hướng đến phòng của Cố Thâm, bèn lên tiếng gọi
” Tư Duệ.”
Anh ta nghoảnh đầu lại dừng lại
“Có chuyện gì vậy? Tư Huyền.”
Mạc Tư Huyền bước lại gần hơn.
“Tôi cần gặp lão đại một chút.” Tư Duệ nói.
Ánh mắt Mạc Tư Huyền trở nên thâm thúy lãnh đạm sau cặp kính.
“Lão đại đang nghỉ ngơi. Một lát nữa cậu hẵng vào.”
Tư Duệ há hốc mồm ngạc nhiên
“Nghỉ ngơi á?”
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, tính cả năm nhuận thì lão đại không hề nghỉ ngơi một ngày nào, làm việc còn hơn cả máy móc, thế mà hôm nay lại bất ngờ nghỉ ngơi? Tư Duệ mở điện thoại ra xem hôm nay là ngày bao nhiêu, sau đó note vào là” Ngày lão đại nghỉ ngơi”. Tiếp theo là vỗ vai Mạc Tư Huyền cười cười nói “Vậy tôi sẽ quay lại sau nhé” rồi rời đi. Mạc Tư Huyền nhìn theo bóng dáng Tư Duệ, rồi lại nhìn cánh cửa phòng Cố Thâm đang khép kín từ lúc bế Hàn Kỳ Âm vào đến giờ vẫn chưa hề mở ra, ánh mắt thâm trầm rời đi.
Trong phòng, Hàn Kỳ Âm ôm lấy Cố Thâm ngủ ngon lành, vòng tay vững chãi ấm áp của hắn khiến cô vô cùng thoải mái, nhưng cơn mơ nào rồi cũng phải tỉnh, dù là ác mộng hay giấc mộng đẹp. Mí mắt Hàn Kỳ Âm dần dần động đậy, đồng tử to tròn hiện rõ, đầu óc sau cơn sốt vẫn còn nặng trình trịch, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một mảng tối đen. Hàn Kỳ Âm chớp mắt vài cái xác định rõ ràng là mình đang mở mắt chứ không phải là đang mơ, nhưng tại sao…lại là một mảng tối đen thế này…? Hơn nữa…tại sao cô còn cảm thấy mùi hương có chút quen thuộc?
Hàn Kỳ Âm thử nhích người ra một chút, vòng tay Cố Thâm đặt ở eo cũng chuyển động theo, cô đờ người một lát, sau đó mới từ từ ngẩng mặt lên. Đập vào mắt cô là chiếc cằm cương nghị của Cố Thâm, hơi thở hắn sâu và đều, hóa ra vật đen sì ban nãy mà cô nhìn thấy là vạt áo sơ mi của hắn. Thì ra gương mặt cô lúc đó áp vào áo của hắn nên mới chỉ nhìn thấy toàn là màu đen. Cô cảm thấy thật sự không hiểu nổi hắn, Hàn Kỳ Âm muốn thoát ra khỏi vòng tay của Cố Thâm, muốn tránh khỏi người đã đẩy cô vào chỗ chết, rồi lại cứu cô khi bị thương tích đầy mình. Hành động khó hiểu đó của hắn cô không thể hiểu, và cũng không muốn hiểu nữa, người đàn ông này máu lạnh hơn cả quỷ dữ, cho dù cô có nói gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không tin cô, cũng không tha cho cô mà nhất quyết muốn ép cô vào đường cùng…
Trong đầu Hàn Kỳ Âm bỗng hiện lên câu nói của Cố Thâm lúc bế cô ra khỏi chuồng hổ ” Tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về tôi, bao gồm cả tính mạng cô…”
Hắn muốn cho cô biết rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tay hắn, nếu cô làm trái ý hắn, hắn sẽ không ngần ngại mà trừng phạt cô.
Điều mà Hàn Kỳ Âm cần là thông tin về những kẻ đã giết cha mẹ mình, nhưng để có được nó thì cô phải trả giá, trả giá bằng cả cuộc đời này…
Nếu như Cố Thâm không muốn, thì cô mọc cánh cũng không thoát nổi.
Từ lúc vào Cố gia, Hàn Kỳ Âm đã luôn làm theo lời hắn, cô đã nghĩ rằng chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của hắn thì cô sẽ yên ổn. Nhưng tâm tư của Cố Thâm quá thâm sâu, hắn đã từ từ đặt một cái bẫy để cô nhảy vào, sau đó trừng phạt cô. Hàn Kỳ Âm chẳng thể nào giải thích hay phản kháng, trong lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi đây, mối thù…ba mẹ cô… Hàn Kỳ Âm thực sự cần bình tĩnh để suy nghĩ lại.
Liệu rằng cứ ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó cô sẽ chết hay không?
Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng nhấc tay hắn ra khỏi eo mình, vết thương chỉ cần cử động đã khiến cô đau đến toát mồ hôi, còn Cố Thâm một bên vẫn đang nhắm mắt, cô cắn môi cố gắng chống tay ngồi dậy, vừa lùi ra xa khỏi hắn vừa quan sát sợ rằng hắn sẽ tỉnh lại. Cho đến khi Hàn Kỳ Âm quay lưng về phía Cố Thâm chuẩn bị đặt một chân xuống đất, thì một bàn tay đã vòng qua eo cô kéo lại, ép cô xuống giường.
Thân hình Cố Thâm cao lớn vạm vỡ chống lên chế ngự lấy thân thể mảnh khảnh của cô, thể hiện rõ ràng sức mạnh độc tôn của mình, hắn mở miệng nói, thanh âm lạnh lùng quen thuộc
“Tỉnh rồi.”
Hàn Kỳ Âm không biết đây là một câu hỏi hay là một câu khẳng định từ hắn, cô cũng không trả lời, chỉ giãy giụa khỏi hắn
“Buông ra.”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của hắn, nói. Cố Thâm không nói gì, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào cô, không ngờ mới chỉ ngủ có một giấc, sau khi tỉnh lại lá gan cô lại to lên không ít.