Tư Duệ gõ gõ trước cửa phòng Cố Thâm nhưng không thấy hắn trả lời, anh ta bối rối đi đi lại lại, hỏi hai tên thuộc hạ đứng ngoài cửa
“Lão đại đi đâu rồi?”
“Lão đại vẫn trong phòng ạ.”
Tên thuộc hạ đáp lời.
Kì lạ. Thế tại sao Cố Thâm không trả lời? Hay là lão đại vẫn còn đang ngủ? Nhưng đã mấy tiếng trôi qua rồi…anh ta thầm nghĩ.
Tư Duệ sốt ruột, ánh mắt chạm phải chiếc thùng rác cạnh chân tên thuộc hạ bèn hỏi
“Cái gì đây?”
Tên thuộc hạ giật mình lấy chân che đi, thùng rác dát vàng anh ta thực sự không nỡ vứt, đối mặt với ánh mắt dò xét của Tư Duệ cũng không dám giấu, đành phải đem sự thật nói hết ra
“Cái này…là của lão đại sai thuộc hạ vứt đi, nhưng chưa kịp…”
“Sao lại có máu?”
Tư Duệ nhanh mắt nhìn thấy vệt máu còn đọng lại trong ống truyền nước. Phải chăng Cố Thâm bị làm sao?
” Thuộc… Thuộc hạ cũng không biết… Có điều, lúc nãy cô Hàn Kỳ Âm vừa từ phòng của lão đại ra.”
Tên thuộc hạ ấp úng, chỉ sợ Tư Duệ sẽ mang cái thùng rác đi.
“Hàn Kỳ Âm?”
Tư Duệ cau mày, lại là cô ta!
Từ khi Hàn Kỳ Âm vào Cố gia, mọi thứ dường như đảo lộn hết cả lên, sau cuộc chiến bên trong kim tự tháp nhưng anh ta vẫn không tin cô gái này, cho dù ngoài mặt Hàn Kỳ Âm có vì Cố Thâm hay có mục đích gì khác, thì Tư Duệ vẫn không tiếp nhận được.
Bấy giờ Cố Thâm mới từ phòng tắm ra, hắn khoác hờ chiếc áo choàng ngủ trên người, nước từ trên tóc nhỏ xuống qua lồng ngực vạm vỡ rồi đến cơ bụng sáu múi săn chắc, cuối cùng mất hút ở thắt lưng áo. Nghe thấy có động tĩnh bên ngoài, hắn cất giọng lạnh lùng
“Ai ở ngoài đó?”
Tư Duệ nghe thấy giọng của Cố Thâm, liền đáp
“Là thuộc hạ.”
“Lão đại. Thuộc hạ có chuyện muốn nói ạ.”
“Vào đi.”
Tư Duệ đẩy cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo ra, nhìn thấy Cố Thâm đang xoay lưng về phía mình lau tóc, bộ dáng không giống người bị thương, anh ta bèn thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết là Tư Duệ, lên tiếng hỏi
“Chú có chuyện gì?”
Tư Duệ bỏ qua sự việc Hàn Kỳ Âm ở trong phòng Cố Thâm lúc nãy, anh ta còn nhớ lại biểu cảm khó hiểu, ngăn chặn mình vào của Mạc Tư Huyền, bỗng chốc cảm thấy như mình bị lừa, có chút ấm ức nhưng không dám nói.
“Bẩm lão đại, các gia tộc của Chu gia cơ bản đã nằm dưới quyền kiểm soát của chúng ta. Sau việc Bạch Hàn Lãnh chết, không còn ai dám ho he gì nữa. Nhưng mà…”
Tư Duệ bất chợt hơi ngập ngừng.
“Nói.”
Cố Thâm xoay người lại nhìn anh ta.
Tư Duệ thở dài một cái rồi mới tiếp tục
“Mấy hôm trước một số người của chúng ta bị giết hại không rõ nguyên nhân ở eo biển Malacca ạ.”
Cố Thâm im lặng ra hiệu cho Tư Duệ nói tiếp.
“Đã điều tra nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra kẻ đã gây hấn với chúng ta ạ.”
Eo biển Malacca nằm ở giữa bán đảo Mã Lai và đảo Sumatra là vị trí giao thông đặc biệt trọng yếu chiến lược, là “ngã tư đường” khai thông Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Bao nhiêu hàng hóa của Cố Thâm đều xuất qua đây, ở đây thuộc quyền cai quản của Cố gia. Biệt thự chính của hắn là ở Singapore, gần bờ biển Malacca này, bao nhiêu năm nay không có ai dám gây hấn gì, vậy mà giờ lại có kẻ giết chết thuộc hạ của hắn.
Quan trọng nhất là bọn chúng đã biết và nhắm vào eo biển này, có nghĩa là chúng biết Cố Thâm ở đây, và con giết người của hắn, đây là một hành động gây chiến đối với hắn, gây chiến với Cố gia.
“Lão đại… Liệu có phải là Nam gia hay không ạ?”
Tư Duệ thấy sắc mặt của Cố Thâm trầm xuống, thử hỏi.
Bởi vì chỉ có Nam gia có xích mích với bọn họ, cũng chỉ có Nam gia mới dám làm điều đó.
“Chú đi điều tra thêm. Hiện tại chưa thể kết luận vội vàng.”
Cố Thâm nói.
“Vâng ạ.”
“Thu xếp đi. Ngày mai chúng ta trở về Singapore. Để Khang Duật và Hàn Thước ở lại đây ổn định hoàn toàn Trung Quốc.”
“Vâng.”
Tư Duệ trả lời xong vẫn chưa ra ngoài, bộ dạng khó nói.
Cố Thâm lên tiếng
“Chú còn có chuyện gì?”
Chuyện mà anh ta muốn hỏi liên quan đến Hàn Kỳ Âm. Nhưng mà không biết nên mở lời thế nào, anh ta không biết Cố Thâm có đuổi cô ta ra khỏi Cố gia hay không?
“Lão đại.. Hàn Kỳ Âm….”
Cố Thâm cắt ngang lời Tư Duệ
“Hàn Kỳ Âm từ hôm nay là thuộc hạ của tôi. Chú và Mạc Tư Huyền sẽ giúp cô ấy huấn luyện thêm.”
Hắn bình thản nói, còn nét mặt Tư Duệ đã vô cùng ngạc nhiên, há hốc mồm.
Lão đại đã nói rõ ràng như vậy, công khai rằng Hàn Kỳ Âm chính thức trở thành thuộc hạ của mình. Lại còn bảo bọn họ trợ giúp…
Có thể nói đây là một sự đối đãi quá tốt của Cố Thâm. Trước giờ hắn chưa từng trợ giúp ai, người nào vô dụng thì sẽ bị đào thải, chỉ có duy nhất một mình Hàn Kỳ Âm được hắn đích thân mở miệng yêu cầu, Tư Duệ còn tưởng rằng hắn sẽ đuổi cô ra khỏi đây…
Tư Duệ méo mặt đồng ý rồi tiu nghỉu ra khỏi phòng. Tất cả biểu cảm đó đều không thoát khỏi đôi mắt của Cố Thâm, hắn biết bọn Tư Duệ không thích cô, nên điều còn lại phải phụ thuộc vào cô rồi.
Hàn Kỳ Âm liệu có khiến hắn thất vọng hay không, một khi hắn đã công nhận cô trở thành thuộc hạ của mình, thì hắn cần phải chịu trách nhiệm với cô.