Hàn Kỳ Âm mơ mơ màng màng thiếp đi. Cơn đau buốt ở bả vai đang dần dịu xuống, không biết Mạc Tư Huyền bôi cho cô thuốc gì mà cô cảm thấy rất dễ chịu.
Bên ngoài biệt thự Cố gia, trời tối đen như mực, một người đàn ông nấp sau bụi rậm ở đằng xa, ánh mắt nhìn về hướng ngôi biêt thự, căn phòng của Hàn Kỳ Âm vẫn sáng đèn, người đó đứng nhìn mãi một lúc lâu rồi mới rời đi.
Vụ xung đột bất ngờ giữa Chu gia và Cố gia đã tạo nên hỗn loạn không nhỏ ở các nhánh dưới, tuy nhiên những bang phái trước đây từng căm ghét Cố gia cũng không dám dính líu đến vũng lầy này, bởi vì e ngại thế lực của Cố Thâm nên không dám ra tay. Bọn họ chỉ đứng một bên xem hai gia tộc đấu đá nhau, thuận lợi đục nước béo cò.
Chu gia Chu Nham tất nhiên không chịu ngồi yên một chỗ chờ chết, ông ta kêu gọi mọi sự giúp đỡ từ các bang phái khác nhưng họ đều từ chối không muốn đối đầu với Cố Thâm.
Chu Nham tức giận đập bàn, thân hình ngồi trên ghế run run vì tức giận, vết thương vì bị đạn bắn càng đau đớn hơn. Trong giới hắc đạo này quy tắc là cá lớn nuốt cá bé, tranh đoạt lẫn nhau. Lần này ông ta đã chính thức đối đầu với Cố gia, ngoài mặt thì nói năng hùng hồn, nhưng thật sự bên trong ông ta đang sợ hãi.
Gia tộc Chu gia có truyền thống lâu đời thì sao chứ? Thế lực của ông ta chỉ gói gọn ở Trung Quốc, còn Cố Thâm có thế lực ở khắp Đông Nam Á, trong tay còn nắm giữ công nghệ vũ khi tiên tiến, nếu như chính thức khơi mào cuộc chiến, e rằng kẻ phải chịu kết cục thảm bại sẽ là ông ta.
Cố Thâm còn là kẻ máu lạnh, hắn ta sẽ không bao giờ tha cho bất cứ ai đụng vào hắn. Chu Nham nghiến răng ken két, cùng lắm thì cá chết lưới rách, mối thù này ông ta làm sao có thể nuốt trôi!
Đúng lúc này, một thuộc hạ báo với ông ta là có người gọi đến. Màn hình nhanh chóng được kết nối, người đàn ông với khuôn mặt băng lãnh nhếch lên nụ cười ma mị, ly rượu vang đỏ trong tay anh ta sóng sánh.
“Chu Nham, ông vẫn còn sống chứ?” Nam Huyền Dạ không khách khí hỏi.
“Nam lão đại, anh có ý gì?”
Chu Nham nhíu mày nói.
Nam Huyền Dạ là người có thế lực gần như ngang hàng với Cố Thâm. Nếu ví Cố Thâm như hổ báo thì Nam Huyền Dạ chính là sói hoang, thế lực của anh ta là ở Châu Âu. Chu Nham mới chỉ tiếp xúc với Nam Huyền Dạ một lần, bây giờ đột nhiên anh ta gọi đến khi ông ta xung đột với Cố Thâm, có phải là anh ta muốn nhúng tay vào chuyện này?
Ánh mắt xanh lam của Nam Huyền Dạ lóe lên tia gian xảo, anh ta thong thả uống một ngụm rượu, điệu bộ vô cùng thảnh thơi.
“Đừng cảnh giác thế, tôi chỉ muốn giúp ông thôi.”
“Giúp sao? Nam lão đại, anh đừng đùa tôi.”
Nam Huyền Dạ vắt chéo chân, anh ta đặt ly rượu xuống bàn, hai bàn tay đan vào nhau, nụ cười trên môi tắt lịm, trong mắt là sự lạnh lùng cùng nguy hiểm.
“Nam Huyền Dạ tôi có bao giờ nói đùa chưa?”
Chu Nham tức thì lạnh sống lưng, im lặng không nói gì. Nam Huyền Dạ thấy vẻ mặt của ông ta, liền khôi phục dáng vẻ tươi cười ban đầu.
“Không cần cảm thấy căng thẳng, ông chỉ cần làm theo ý tôi thôi.”
Nụ cười trên môi Nam Huyền Dạ càng sâu, ánh mắt xanh lam phản chiếu ly rượu vang đỏ như nhuốm màu đỏ của máu.
*
*
*
Hàn Kỳ Âm mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó cô đã nhìn thấy ba mẹ của mình, họ đang nằm trong vũng máu, thân thể lạnh băng. Cô còn thấy gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt màu hổ phách của Cố Thâm, họng súng đen ngòm của hắn kề vào trán cô, thanh âm của hắn không hề có chút hơi ấm
“Chứng minh đi.”
Cô giật mình mở bừng mắt ra, hơi thở có chút hỗn loạn, đến mức có thể nghe rõ từng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ngó quanh khắp căn phòng không có ai, Hàn Kỳ Âm nghe thấy hình như có tiếng ồn ào ở ngoài, cô bèn ôm vai ngồi dậy đi về cửa sổ nhìn xuống dưới.
Trên mặt cô không che giấu nổi sự kinh ngạc, dưới sân, thuộc hạ của Cố Thâm đang chất hàng loạt vũ khí lên xe, số lượng nhìn bằng mắt có thể lên đến hàng chục xe, còn có cả ba chiếc trực thăng cũng được chất đầy vũ khí. Cảnh tượng giống như hắn chuẩn bị đi thanh trừng này thật sự rất dọa người, cô đoán có lẽ hắn sắp đi xử lý Chu Nham.
Hàn Kỳ Âm đang đứng nhìn, bất chợt Cố Thâm xuay người lại, ánh mắt hắn nhìn thẳng về cô, ở khoảng cách xa như vậy mà cô vẫn cảm nhận được áp bức từ hắn.
Cô nuốt nước bọt một cái, trực giác mách bảo cô nên đi xuống đó ngay lúc này, nếu không hắn sẽ lấy một khẩu súng bắn vào đầu cô ngay lập tức.
Cẩn thận mở cửa, Hàn Kỳ Âm dò xét ngoài hành lang, cô nhẹ nhàng bước từng bước một, cảm giác không có gì nguy hiểm mới tăng tốc chạy ra.