– Tiểu Bạch, ngươi tranh thủ thêm một chút, sớm ngày đột phá thần đạo trung giai. Chỉ cần các tứ đại chân linh các ngươi toàn bộ tiến vào thần đạo trung giai, ta sẽ lại truyền thụ cho các ngươi một bộ trận pháp, bộ trận pháp này coi như là từ cơ sở của việc điều khiển lĩnh vực lúc trước, trừ điều khiển lĩnh vực ra còn có năng lực công thủ.
Giang Trần cổ vũ một mình Thái Tuế bạch hổ.
Kỳ thực tiến bộ của Thái Tuế bạch hổ đã vô cùng khoa trương rồi, thậm chí tốc độ tiến bộ không kém hơn Long Tiểu Huyền. Chỉ là Thái Tuế bạch hổ cất bước muộn hơn rất nhiều a.
Tiểu Bạch cười hắc hắc nói:
– Yên tâm đi, thần đạo tứ trọng mà thôi, nói không chừng ta ngủ cái là đột phá.
Giang Trần lúc này cũng không sợ bất công, đem một khỏa xá lợi thần đạo trung giai ném cho Thái Tuế bạch hổ, nói:
– Tiểu Bạch, không thể nói trước, ta đành phải thiên vị ngươi vậy. Khỏa xá lợi thần đạo này đưa cho ngươi phục dụng, dùng thể chất và huyết mạch của ngươi, có lẽ sẽ chịu được. Chỉ cần ngươi luyện hóa xong xá lợi thần đạo này là đột phá thần đạo trung giai dễ như trở bàn tay. Nói không chừng ngươi sẽ cùng với Long huynh đột phá thần đạo ngũ trọng.
Hai mắt Tiểu Bạch sáng ngời:
– Trần thiếu, ta biết ngay ngươi yêu thương Tiểu Bạch ta nhất mà.
Tên tiểu tử này được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Long Tiểu Huyền cũng không ghen ghét, cười hắc hắc nói:
– Tiểu Bạch, Trần thiếu chiếu cố ngươi như vậy, nếu như ngươi còn không đuổi kịp ta, như vậy có thể thấy được Thái Tuế bạch hổ các ngươi so với Chân long nhất mạch chúng ta vẫn kém hơn nửa trù a.
– Nói nhảm, ta cũng không tin, lần này nhất định phải đuổi theo được ngươi.
Thái Tuế bạch hổ không chút do dự nói.
Tứ đại chân linh tu luyện cũng không cần Giang Trần đi quan tâm. Lực lượng huyết mạch bản thể bọn họ vô cùng cường hãn, mỗi một người đều có thủ đoạn đặc biệt của mình, thậm hcis cũng không cần Giang Trần đi chỉ điểm bọn họ.
Trừ Tứ đại chân linh ra, tốc độ tăng trưởng gần đây của Phệ Kim thử nhất tộc cũng hoàn toàn không thể khinh thưởng. Nhất là Phệ Kim thử vương, tu vi càng lên như diều gặp gió.
– Trần thiếu, mấy ngày hôm nay, đám tử tôn bên ngoài của ta thăm dò được một chút không đúng, ngươi phải đề phòng một hai a.
Phệ Kim thử vương nhắc nhở.
– Ồ? Có phải ma tộc rốt cuộc có dị động hay không?
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Giang Trần.
– Đúng vậy, hai ba ngày gần đây tất cả đại đảo vực bên ngoài đều không ngừng có lực lượng lạ lẫm tới gần. Những lực lượng này đều vô cùng đáng sợ, tuy rằng tương đối kín đảo đi tới, nhưng mà rõ ràng lại có lai lịch rất lớn. Ta hoài nghi đó chính là đại quân ma tộc, bọn chúng từng nhóm tới đây, chỉ sợ là không muốn đánh rắn động cỏ a.
Biểu lộ trên mặt Giang Trần ngưng trọng, gật đầu.
Ma tộc chuẩn bị động thủ, chuyện này cũng không khiến cho Giang Trần quá mức ngoài ý muốn. Lúc này ma tộc muốn động thủ cũng là hợp tình hợp lý.
Nhìn loại thái độ cẩn thận này của ma otojc, Giang Trần vẫn tương đối thỏa mãn. Xem ra ma tộc đã có tính toán, cũng có sợ hãi với Giang Trần hắn.
Bằng không mà nói, một khi ma tộc muốn tấn công, nhất định sẽ không cần phải lén lút như vậy.
Chỉ là mặc kệ ma tộc quang minh chính đại tiến công, hay là lén lút tấn công, đối với Giang Trần mà nói đều là một chuyện quan trọng.
Hiện tại Đông Duyên đảo tuy rằng không thể nói là phòng thủ kiên cố, nhưng mà đối kháng với Ma tộc dăm ba tháng vấn đề không lớn.
Đợi sau khi Tứ đại chân linh toàn bộ đột phá thần đạo trung giai, sức chiến đấu bên Giang Trần sẽ tăng lên trên phạm vi lớn. Đến lúc đó Giang Trần đối kháng chính diện với ma tộc cũng có ba bốn thành nắm chắc.
Tại Thần Uyên đại lục, có lẽ người khác không biết uy lực tứ đại chân linh liên thủ, nhưng mà Giang Trần lại rõ ràng vô cùng. Hwans thu thập tứ đại chân linh cũng bởi vì nguyên nhân này.
Hắn biết rõ uy lực Tứ đại chân linh liên thủ, biết chắc rằng tứ đại chân linh tu luyện tới trạng thái cực hạn diễn hóa ra chư thiên, trọng luyện thổ thủy hỏa phong, đây tuyệt đối là tiềm lực có thể mở ra một Chư thiên đại thế giới. Đừng nói là đối phó với ma tộc xâm lấn, coi như là chinh chiến Chư thiên thì tất cả đều thuận lợi a.
Cho nên muốn nói át chủ bài, trừ át chủ bài phụ thân lưu lại cho hắn ra, tứ đại thần thú chân linh này chính là át chủ bài lớn nhất của Giang Trần.
Át chủ bài này ngay cả truyền thừa từ Lưu Ly tông cũng không có cách nào đánh đồng.
– Lão Kim, để cho tôn tử ngươi nhìn chằm chằm vào kỹ hơn một chút. Chỉ là không nên đối cứng với ma tộc, bảo toàn thực lực. Chỉ cần tùy thời đem hướng đi của ma tộc báo cáo lại là được.
Huyết mạch Phệ Kim vương thử, ở trong Chư Thiên đại thế giới, lực uy hiếp kỳ thực cũng không kém hơn ma tộc.
Nếu như chỉ tính riêng Phệ KIm vương thử mà nói, lực uy hiếp cũng không lớn. Nhưng mà Phệ kim vương thử nhất mạch bình thường đều là quần thể sinh sống, một khi phệ kim vương thử nhất mạch xuất hiện một đàn, khi đó nhất định là họa lớn của Chư thiên đại thế giới.
Cho dù là ma tộc cũng tuyệt đối không muốn chọc vào huyết mạch Phệ kim vương thử.
Chọc tới Phệ Kim vương thử, vậy chẳng khác nào là gây ra một lỗ thủng ở trên trời, vô cùng đáng sợ.
ma tộc xâm lấn Thần Uyên đại lục đoán chừng là một bộ phận nho nhỏ trong ma tộc chư thiên. Ma tộc chư thiên chính thức chưa hẳn đã dám trêu vào Phệ kim vương thử nhất mạch.
Chứ đừng nói là một bộ phận ma tộc xâm lấn này. Bọn chúng cho tới hiện tại cũng không biết át chủ bài trên người Giang Trần có bao nhiêu khoa trương.
Đây cũng là lý do vì sao ma tộc đối với việc chinh phục Thần Uyên đại lục luôn lạc quan như vậy.
Bọn họ đã không ngừng đề cao dự đoán về Giang Trần, nhưng mà rất hiển nhiên bọn họ còn chưa chân chính lĩnh giáo được thực lực chân chính của Giang Trần.
Hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn không biết tiềm lực của Giang Trần đáng sợ tới cỡ nào. Nếu như bọn họ biết rõ thân phận lai lịch của Giang Trần, biết rõ tiềm lực trong cơ thể Giang Trần, bọn họ tuyệt đối sẽ hối hận vì xâm lấn Thần Uyên đại lục, thậm chí còn không chút do dự quay đầu rời đi.
Chỉ là một khi đường xâm lấn mở ra, đâu có đường rút lui cơ chứ?
Một ngày nọ, Thiên ma lão tổ mang theo vài tên Thiên ma nhất mạch đi tuần tra, đi tới bên ngoài Đông Duyên đảo, lặng lẽ quan sát Đông Duyên đảo này.
Ở trên không trung Đông Duyên đảo là một mảnh sương mù bốc hơi từ dưới hải vực lên, mây mù lượn lờ, dù là Thiên ma lão tổ có thể xuyên quá mây mù, bố trí mà bọn họ nhìn thấy dưới Đông Duyên đảo chỉ là một mảnh mơ hồ, căn bản không nhìn ra thứ gì rõ ràng.
– Đáng chết, Đông Duyên đảo này có thủ thuật che mắt, chúng ta dùng mắt thường không có cách nào nhìn ra thứ gì. Nếu như vận dụng thần thức, nhất định sẽ kinh động tu sĩ trên đảo.
Thiên Ma lão tổ mắng.
– Ha ha, cho dù kinh động thì có sao cơ chứ? Đại quân chúng ta đã tới phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh, chỉ cần ra lệnh một tiếng, tùy thời có thể tấn công. Lão tổ, chúng ta như vậy đã quá cẩn thận rồi.
người vừa nói chuyện là Thiên ma lục tổ.
– Ha ha, lão lục a, cho tới ngươi này nếu như ngươi còn xem nhẹ nhân otojc mà nói, nói không chừng lần này sau khi giao chiến, người chịu thiệt sẽ là chúng ta. Ngươi có tin không?
Thiên ma lão tổ có chút phức tạp hỏi.
– Lão tổ, nếu như Ma tộc chúng ta vận dụng toàn bộ lực lượng, cho dù là dùng man lực cũng có thể phá được Đông Duyên đảo này chứu? Giang Trần kia lợi hại, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có trình độ như Kim Khiếu lão tổ kia thôi. Chênh lệch rất xa với lão tổ ngài a.
Thiên Ma lục tổ kinh ngạc nói.
– Ài, sau trận chiến thượng cổ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu, hai tộc giao chiến, không phải thực lực đối lập mạnh yếu của hai tộc là có thể quyết định được tất cả. Từ thượng cổ đã chịu thiệt, chẳng lẽ chuyện đó cũng không khiếu cho ngươi hạ thấp kiêu ngạo của mình đi hay sao?
Trong thanh âm của Thiên ma lão tổ có chút bất đắc dĩ.
Hắn vẫn phát hiện ra một việc, cao thấp ma tộc dường như đối với nhân tộc vẫn có khinh thị từ tận sâu trong lòng, cũng chưa hoàn toàn có tâm tính coi trọng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!