Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 15: Chương 15



– Gọi nữa đi! Tôi rất thích.
Hạ Mạn Thư đầu óc quay cuồng, không thể chịu được nữa! Ánh mắt miên man nhìn Dương Bảo Lâm:
– Anh giết tôi đi!
Hắn nghe vậy liền dừng hành động âu yếm hạ thể cô! Ngón tay hắn hung hăng rút ra đâm vào cửa huyệt! Khiến Mạn Thư đau đớn la hét lên.

Cái miệng nhỏ của cô bắt đầu co lại ôm sát ngón tay hắn, hắn không chịu nổi nữa liền gầm giọng:
– Nói! Nguyên là ai? Không tôi sẽ đâm chết em!
Hạ Mạn Thư sững sờ một lúc, vừa khóc vừa cười:
– Haha! Nguyên ư? Vì anh ấy mà anh làm nhục tôi vậy ư?
Dương Lâm Bảo càng hung hăng hơn, lướt chiếc mềm của hắn đến khoang miệng cô, hắn cắn môi cô.

Đôi môi Mạn Thư bị hắn cắn biết bao lần rồi, sưng lên, bật máu.

Sức lực cô không còn nữa, cô nằm bất động, ngất đi.
Dương Lâm Bảo chưa kịp giải phóng con mãnh thú thì liền thấy im lặng, cô không la hét, không khóc lóc xin tha nữa mà nằm im lìm! Hắn nghi ngờ cô giả bộ, hỏi nhỏ:
– Mạn Thư!
Cô không trả lời.

Hắn lại uy hiếp:
– Em còn giả ngất tôi sẽ đâm em đấy!
Cô vẫn nằm im lặng, hắn lo lắng đi lại xem cô thế nào.

Dương Lâm Bảo liền cảm thấy hối hận vì đã chà đạp cô như thế! Nhưng dục vọng trong người hắn không thể chịu nổi nữa! Huống gì bây giờ trên giường lại có một nơi mềm mại khắn khít giúp hắn giải tỏa! Nhưng trên gương mặt cô từng dòng lệ chảy xuống ướt đẫm một phần gối, nom thật tội nghiệp! Làn da trắng ngần khoe trước mắt hắn, đôi gò đào vẫn còn tròn trịa mềm mịn, hai nụ hoa hồng hồng nhô lên, tiểu u cốc của cô vẫn đang ướt át! Rõ là cô động tình rồi mà vẫn chưa cho hắn!
Dương Lâm Bảo thở dài cầm chiếc chăn bị rớt xuống đất đắp lên cho cô, định xoay người vào phòng tắm nhưng nhận ra gì đó, hắn tiến về chiếc tủ, mở ra đôi còng, còng tay cô vào thành giường!
Hắn không sợ cô bỏ trốn, hắn chỉ sợ cô làm gì ngu xuẩn.

Xong xuôi hắn với bộ đồ tắm rồi vào xả nước lạnh ào ào để làm con mãnh thú của hắn khỏi khó chịu.
Dương Lâm Bảo giật mình tỉnh dậy khi trời còn tối đen, bởi hắn cảm nhận được cơ thể nằm gọn trong lòng mình rất nóng, hắn ôm cô đến nỗi còn tưởng tượng như ôm một cái bánh vừa hấp xong.

Hắn bật đèn lên xem xét cô, Hạ Mạn Thư vẫn đang mê man, miệng liên tục lẩm bẩm:
– Đừng, dừng lại đi! Làm ơn!
– Thư! Em sao vậy Thư!
Dương Lâm Bảo lay lay người cô! Cô không chịu tỉnh, hắn vội vàng lấy chiếc khăn nhúng nước rồi lau từng giọt mồ hôi đầm đìa trên gương mặt cô, hắn chạy đi tìm thuốc cho cô uống!
– Nguyên!
Dương Lâm Bảo nghe cô gọi bỗng mặt tối lại, trong tay đang cầm nắm thuốc, hắn nắm chặt lại.

Hóa ra hắn quan trọng với em.

Được, em tỉnh dậy chết với tôi!
Gương mặt Mạn Thư càng nhợt nhạt, rõ là cô mơ gì đó khủng khiếp lắm, môi vẫn nhấp nháy:
– Hạ Nguyên! Đừng bỏ em lại một mình! Anh hai!
Hai từ “anh hai” khiến Dương Lâm Bảo sửng sốt! Thì ra Nguyên là anh hai của cô! Sao mình không hỏi rõ mà đã làm vậy với cô? Anh dằn vặt trong lòng!
Đúng là cảnh sát, làm gì thì sẽ chịu trách nhiệm.
Hắn cho cô uống thuốc, một lúc lâu sau cô đã khá hơn thì hắn cũng tắt đèn, chui vào chăn, ôm cơ thể mềm mại ấy chìm vào giấc ngủ, nhưng tay hắn đâu chịu để yên, chọc ghẹo từng tấc thịt nhạy cảm nơi cô, vuốt ve bộ ngực mũm mĩm, xoa xoa hai nụ hoa cho chúng phản ứng mà nhô cao, lần từ từ xuống từng dải xương sườn của Mạn Thư.

Trong mơ hồ, hắn nghĩ:
– Cô bé này hơi gầy hơi thấp một chút, cũng chưa lớn hết nhưng ngon ngọt thật, phải nhanh chóng chiếm tiện nghi thôi!
Sáng hôm sau Dương Lâm Bảo dậy theo đồng hồ sinh học, anh nhẹ nhàng gỡ đôi tay ôm anh chật cứng của Hạ Mạn Thư, tỉ mỉ vuốt những lọn tóc con bết dính trên mặt và cổ cô gái.

Rồi anh bước xuống giường, cẩn thận đi vào nhà tắm lấy một chậu nước ấm đến lau người cô sạch sẽ.

Cảm nhận được một luồng nước chạy dọc trên cơ thể, Hạ Mạn Thư khẽ “ưm” lên một tiếng để thể hiện khó chịu.

Như cảm giác se lạnh hơi nước trên người, cô mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh.

Một bóng lưng trần to rộng vạm vỡ đang quay về phía cô, anh ta chỉ mặc một chiếc quần âu dài mà không mặc áo, đang mở tủ chọn gì đó!
Hạ Mạn Thư khẽ a lên một tiếng rồi kéo chăn cuộn mình như con nhộng.

Dương Lâm Bảo nghe tiếng cô thì quay lại, thấy một cục tròn vo trên giường thì khẽ mỉm cười, anh lấy đại một chiếc áo và một cái quần đùi rồi đi đến bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn ra.

Cô gái nhỏ vẫn ngoan cố ôm trọn chiếc chăn, hét vọng ra:
– Cút đi!
“Tg: Liêm sỉ rớt”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.