Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 20: 20: Tớ Và Cậu Bị Lộ Ảnh Rồi



Trần Ngọc Linh là bạn thân rất thân của Hạ Mạn Thư, phải nói là ngang ngửa chị em ruột.

Cô lớn hơn Hạ Mạn Thư một tuổi, lúc nhỏ bố mẹ cô do hay đi công tác xa nhà nên gửi cô ở nhà bố mẹ Hạ Mạn Thư chăm nom hộ.

Tình cảm hai người khắng khít, tuy không chung lớp nhưng vẫn đi đi về về chung, cái gì cũng chia cho nhau.

Đến độ khoảng năm 13 tuổi thì Trần Ngọc Linh được bố mẹ dẫn qua Úc định cư.

Hạ Mạn Thư như lại mất đi một người chị, một người bạn thì khóc mất cả tháng trời.

Cô vừa mất đi anh, giờ người bạn thân cũng đi mất, nên cô rất buồn.

Nhưng rồi một thời gian sau cô chấp nhận, cũng quay trở lại như bình thường.
Trần Ngọc Linh như đi trên đường hoa, mới qua Úc không lâu đã đi học diễn xuất và ngừoi mẫu, nhờ gương mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn đen láy nên được rất nhiều bộ phim học đường muốn cô đảm nhận vai chính, ngoài ra các nhà thời trang cũng săn đón cô, mời cô về quảng bá thương hiệu.

Trần Ngọc Linh rất nhanh được cả giới biết đến, ái mộ, vì vẻ đẹp của cô, còn vì đời tư trong sạch như nước suối, không gây hấn ai và đi lên dựa vào thực lực, bên cạnh đó cũng có đối thủ ganh ghét.

Tuy nhiên, bây giờ cô là một bông hồng bằng kim cương thuần khiết, có tiếng nói nhất trong giới nghệ sĩ nên chẳng ai dám đụng vào.
Hạ Mạn Thư và Trần Ngọc Linh ngồi luyên thuyên cả buổi sáng, đến gần trưa thì cả hai cảm thấy đói.

Theo đề nghị của Trần Diệp Linh thì hai người cùng đi nhà hàng ăn mừng cô trở về.

Cả hai ăn mặc giản dị, Trần Diệp Linh mặc chiếc quần jean bó cùng áo croptop ngắn ngang hông, khoe ra eo mảnh khảnh nhỏ xíu, nhìn một cách rất là tinh nghịch nhưng không kém phần quyến rũ, cô đeo thêm chiếc kính râm to và đội nón.

Hạ Mạn Thư thoải mái hơn, vì cô không là người nổi tiếng gì nên chỉ mặc chiếc quần đùi đen và chiếc áo phông màu hồng phấn, chọn cho mình đôi sandal màu trắng sữa, nhìn vào là biết năng động đáng yêu.
Sau một hồi khẩn cầu tha thiết của Hạ Mạn Thư thì Trần Ngọc Linh cũng dằn lòng không lái chiếc Mercedes của mình nữa, thay vào đó là đi xe bus cùng cô.

Hai người nhanh chóng đến một nhà hàng không lớn lắm ở trung tâm thành phố, trên đường đi có rất nhiều người nhìn, có lẽ là nhận ra Trần Ngọc Linh rồi.

Hai người mhanh chóng vào nhà hàng, chọn chiếc bàn ở góc khuất rồi gọi món, Trần Ngọc Linh gọi xong rồi hỏi Hạ Mạn Thư:
– Thư Thư, cậu chọn đi.
– Tuỳ cậu, tớ dễ nuôi lắm.
Trần Diệp Linh đóng menu lại rồi đưa cho phục vụ, cô nói:
– Những thứ hồi nãy mỗi thứ hai phần, thêm một cái pizza hải sản nhưng đừng bỏ ớt chuông.

Thêm hai ly hồng trà bạc hà 30% đường.
Phục vụ hình như nhận ra cô, kích động nói:
– Cô, cô, à không.

Nữ thần Trần Ngọc Linh? Là cô sao?
Trần Ngọc Linh tháo kính nhìn phục vụ mỉm cười, đưa tay lên miệng ra hiệu bí mật:
– Là tôi, nhưng cô đừng nói ai bây giờ nhé.

Cô có thể chụp hình nhưng đừng nói là tôi đến đây bây giờ.
Phục vụ ngây người khó hiểu, Trần Ngọc Linh nói thêm:
– Tôi về đây để thăm bạn thân tôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi nên phiền cô giữ bí mật bây giờ.

Chút nữa đợi tôinđi một lúc thì nói được không?

Phục vụ nghe vậy thì vui vẻ trở lại, gật đầu đồng ý rồi đi vào trong.

Hóa ra nữ thần Trần Ngọc Linh tài sắc vẹn toàn như thế nhưng vẫn rất tôn trọng sự riêng tư của bạn thân.

Phục vụ rời đi rồi Hạ Mạn Thư nghiêng đầu tinh nghịch hỏi:
– Linh Linh nhà ta vẫn nhớ là tớ không thích ăn ớt chuông, cậu thật tốt.
Trần Diệp Linh nhéo nhẹ mũi Hạ Mạn Thư, nói:
– Tớ không tốt với cậu thì tốt với ai? Cậu ấy, ăn nhiều mau lớn nghe chưa?
Hai người phiếm một lúc thì đồ ăn cũng mang ra, cô phục vụ hồi nãy thỏa mãn giơ điện thoại chụp hình, chiều nay lại lên hotseach cho mà xem.

Hai ngừoi ăn một lúc rồi rời quán, Trần Diệp Linh kéo cô bạn nhỏ của mình đi sắm đồ, chỉ tầm vài tiếng sau hai người về nhà với một đống đồ trên tay, quần áo túi xách giày dép đủ loại.

Hai người mệt mỏi nằm sõng soài trên ghế.

Hạ Mạn Thư bĩu môi:
– Linh Linh, tại cậu mà giờ tớ lại đói rồi, tớ muốn ăn cơm chiên trứng cậu làm.
Trần Ngọc Linh bật cười:
– Cậu muốn chết hay sao mà kêu tớ chiên cơm cho cậu?
Rõ ràng cô không biết nấu ăn, món cơm chiên trứng này là Hạ Mạn Thư dạy cô, cô làm rất dở nhưng người chị em kia lại tấm tắc khen ngon.

Hạ Mạn Thư trề môi, chớp chớp đôi mắt to tròn:
– Đi màa Linh Linh, hai năm rồi tớ chưa ăn, tớ thèm lắm rồi.

Trần Ngọc Linh lắc đầu, đứng dậy đi vào bếp làm cơm, nói vọng ra:
– Cậu là may mắn lắm đó nhé, được người nổi tiếng như tớ làm cơm cho.
Hạ Mạn Thư cười hề hề ở ngoài, lăn lộn trên ghế sô pha, cầm điện thoại lên mạng xã hội lướt.

Bỗng cô hoảng hốt chạy vào bếp:
– Linh Linh, cậu xem.

Tớ và cậu bị lộ ảnh rồi.
Cô giơ điện thoại trước mặt Trần Ngọc Linh, hàng loạt tấm ảnh hai người cùng ngồi ăn, nói chuyện vui vẻ ở nhà hàng cho đến ở trung tâm thương mại, đều là chụp vội nhưng rất rõ mặt hai người.

Trần Ngọc Linh đang đánh trứng bình tĩnh nói:
– Rất bình thường, không sao cả, cậu yên tâm đi.

Với lại..
Cô quay lại đá vào mông Hạ Mạn Thư một cái, hùng hồn nói:
– Lộ ảnh là cái gì? Phải nói là bị chụp được chứ tại sao là lộ ảnh? Hay do tiếp xúc nhiều với thuốc xong cậu vị ngốc luôn rồi hả?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.