Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 34: 34: Ngủ Dậy Trên Giường Anh



Hạ Mạn Thư đang ngủ ngon thì bị tiếng ồn ào ngoài sân đánh thức, cô lười biếng lăn qua lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, cuộn tròn người trong chăn, chỉ có đôi mắt to tròn lộ ra, cô nhìn xung quanh lạ lẫm thì ngạc nhiên, đây là đâu? Cô liền tung chăn muốn xuống giường, nhưng bị cơn lạnh bất ngờ ập đến.

Cô liền co rúm người lại vội vàng lấy chăn trùm lên, cô than thờr:
– Ai daaa, sao hôm nay lạnh thế này? Mình ghét lạnh.
Hạ Mạn Thư nhìn xung quanh, căn phòng này không có lớn lắm, nhưng đồ vật bài trí khá bắt mắt, đây là kí túc xá cho cô sao? Mắt cô bỗng dừng trên chiếc áo choàng vắt trên chiếc ghế làm việc, cô cả kinh:
– A! Dương Lâm Bảo, mình ở phòng Dương Lâm Bảo.
Cô nhìn xuống giường rồi lại giơ chiếc chăn đen tuyền mà mình đang khoác trên người, chợt nhận ra;
– Mình ngủ trên giường hắn? Mình đắp chăn của
Hắn? A thật là muốn chui lỗ chó quá đi.

Hạ Mạn Thư ơi là Hạ Mạn Thư, mày có thể nào giữ tự trọng không hả? Mày không biết xấu hổ hả Hạ Mạn Thư?
Đang trong khi cô khổ sở vò đầu bứt tai tự mắng mình thì Dương Lâm Bảo đã đẩy cửa bước vào, trên tay còn xách một hộp gỗ đựng thức ăn.
Sáng anh dậy theo đồng hồ sinh học, thấy cô ngoan ngoãn cuộn tròn nằm trong lòng anh ngủ thì chẳng nỡ gọi dậy, anh nhẹ nhàng rời giường rồi ra ngoài.

Dương Lâm Bảo xuống chạy bộ cùng lính trong quân khu đến trời sáng hẳn rồi trở lại nhà ăn tập thể để ăn.

Anh sợ cô không ăn được những đồ ăn khô khan này nên đã dặn nhà bếp làm một ít mì thịt cho cô.

Nghe mấy cái tên Trần Diệc, Dương Nguyên lải nhải rằng muốn lấy lòng con gái thì phải cho ăn đồ ngọt nên anh lại kêu nhà bếp làm vài cái bánh ngọt.

Xong xuôi anh xách hộp gỗ trở về kí túc xá trước bao nhiêu con mắt kinh ngạc của các đồng chí.

Ai ai cũng đã mường tượng rằng có chuyện gì đó quan trọng mà họ đã bỏ lỡ.

Chỉ riêng hai tên “chiến hữu” đầu đinh kia vẫn đang gặm bánh bao mà nói chuyện phiếm.
Hạ Mạn Thư nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, thấy anh đi tới.

Liền đề phòng lùi lại phía sau, anh đi đến bàn làm việc đặt hộp gỗ lên rồi lấy thức ăn ra.

Bát mì thịt nghi ngút khói tỏ mùi thơm phức đã đánh thức cái bụng nhỏ của Hạ Mạn Thư.
Cái tên chết tiệt, hắn muốn ăn trước mặt mình, đang tra tấn mình sao? Đúng là cái tên ác ôn.
Dương Lâm Bảo nhìn cái cục tròn tròn đang ngây ngốc trên giường thì bật cười, ngoắc ngoắc cô lại.

Hạ Mạn Thư dời mắt từ tô mì lên người anh, chưng ra bộ mặt đề phòng.
Hắn là đang ngoắc chó sao? Tên điênl.
Thấy cô không nhúc nhích gì, Dương Lâm Bảo cất tiếng:
– Lại ăn mì.
Hạ Mạn Thư đang nghi ngờ lỗ tai mình có vẫn đề, tròn mắt ngạc nhiên:
– Hả?
Dương Lâm Bảo khẽ nhíu mày, cô gái này có phải bị ngốc hay không? Sao tiêu hóa lời anh nói chậm thế? Anh bước tới bên giường, giơ tay nắm lấy chiếc chăn kéo ra.

Hạ Mạn Thư đột ngột mất đi chăn ấm, cón lạnh lại kéo đến, cô hét toáng lên:
– Aaa! Lạnh.

Anh làm gì thế? Lạnh.
Dương Lâm Bảo không nói gì, để chăn qua một góc giường, lại cúi xuống nắm lấy cổ chân Hạ Mạn Thư kéo ra rồi bế xốc cô lên tiến lại bàn làm việc, đặt cô ngồi xuống ghế rồi gõ nhẹ bàn:
– Ăn đi, xem có hợp khẩu vị không.
Hạ Mạn Thư co chân lên ghế, như muốn cuộn cả người lại, cô hắt xì vài cái rồi nhìn anh uất ức:
– Từ từ rồi tôi lại ăn, anh đâu phải kéo chăn của tôi ra đâu, tôi sợ lạnh lắm.
Vừa nói cô vừa sẵn tay kéo cái áo choàng của anh vắt ở trên ghế khoác lên người rồi bưng tô mì lên gắp một đũa bỏ vào miệng ăn.

Mì nóng ấm vừa vào miệng cô đã thấy cơ thể bớt lạnh hẳn, mà còn rất nhiều thịt nữa.

Cô ăn một đũa rồi gật đầu:
– Ưm, cũng không tồi.
Rồi cô lại cúi người xì xụp ăn tiếp.

Dương Lâm Bảo nhìn thấy cô ăn ngon lành như thế cũng yên tâm, lại lấy ra đĩa bánh ngọt, anh nói:
– Có bánh ngọt đây, ăn xong muốn ăn bánh thì ăn.

Hạ Mạn Thư đang nhai thịt trong miệng không tiện nói, chỉ có cách ngẩng đầu lên cười bằng mắt, tay ra dấu ok rồi lại ăn tiếp.

Dương Lâm Bảo đi đến tủ đồ lấy ra một cái áo khoác lông màu đen vứt lên giường, anh lên tiếng:
– Chút nữa ăn xong xuống dưới sân Trần Diệc sẽ dẫn em đến khu vực của quân y, đến đó Lăng Thành sẽ chỉ định công việc cho em.

Đoán chừng em không mang áo rét, nên lấy áo của tôi mà mặc.
Đang nói bỗng anh dừng lại, cảm thấy mình nói hơi nhiều liền hơi lúng túng, đóng cửa tủ rồi nói:
Tôi đi đây
Hạ Mạn Thư quay lại:
– Giờ anh đi tập huấn sao?
– Tôi đi họp.
Nói xong anh anh chóng bước ra ngoài.

Hạ Mạn Thư nhún vai một cái rồi l.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.