Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 55: 55: Chờ Tôi Về



Hạ Mạn Thư ghé bách hóa mua một chút đồ dùng cá nhân, ghé tiệm thuốc mua một ít vitamin.

Trời vào mùa đông nên cô cần rất rất nhiều tất và khăn quàng cổ, ngoài ra còn có cả nón.

Khổ nỗi là bách hóa cà cửa hàng quần áo từ chối quẹt thẻ đen, bởi rằng có sự diện của thẻ đen là có sự hiện diện của thế lực hùng mạnh cà giàu có, may mà chiếc thẻ ngân hàng cô mang theo, nếu không thì rất khó xử.

Cô và Trần Diệc đi mua một lúc rồi lên đường trở về quân khu Hạo đô, khi trở về kí túc trời đã sẩm tối, từ chối Trần Diệc mang cơm cho cô, vì hôm nay anh đi cũng đã mệt nên khi anh mang đồ lên cửa phòng kí túc xá thì bảo về nghỉ ngơi sớm.
Hạ Mạn Thư lên phòng khách thì đã tối om, cô bật đèn và cẩn thận để chai rượu lên kệ rượu bên tường rồi lần lượt xách đồ vào trong.

Cô mở của phòng ngủ thì cũng chẳng thấy bóng anh đâu, bèn thở dài:
– Chưa về à?
* * *
Dương Lâm Bảo khoảng 11h trưa đáp trực thăng xuống sân bay quân dự Thành phố Y.

Khoác lên người thường phục cảnh sát, anh nhanh chóng trở về trụ sở phòng chống tội phạm thành phố.

Theo chân là Dương Nguyên, hai người nhanh chóng đu vào phòng họp.

Ở trong có 4-5 người gương mặt căng thẳng, chiếc bảng phía trước chi chít những tấm hình và vết nguệch ngoạc xanh đỏ.
Tổ cảnh sát phòng chống tội phạm thành phố Y đã thông báo cho anh sáng nay rằng có một đường dây mại dâm từ phía Bắc dẫn đến Tam Giác Vàng qua đường rừng nên Dương Lâm Bảo phải nhanh chóng trở về.

Suốt 8 tiếng đồng hồ cánh cửa phòng họp nội bộ vẫn kín chưa có ai bước ra.

Những người thuộc trụ sở cũng quá quen với việc này rồi cho nên cũng chẳng ai quan tâm cho lắm.
Đến mãi hơn 9h tối Dương Lâm Bảo mới bước ra khỏi phòng họp, ngồi lên chiếc ghế ở chỗ làm việc của mình nhắm mắt suy nghĩ.

Dương Nguyên thấy thế liền nói nhỏ:
– Ngài muốn ăn một chút gì không?
Dương Lâm Bảo ngả ra ghế trả lời qua loa:
– Gì cũng được.
Dương Nguyên nhanh chóng rời trụ sở ra ngoài mua đồ, lưc này chú Chu cảnh sát già mang ly trà xanh ngát thơm tho đến để lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện mà nói:
– Dương, cháu định làm gì?
Dương Lâm Bảo mở mắt nhìn trần nhà, thở dài:
– Liều chú ạ.
Chú Chu cười hiền hậu, đôi mắt đã có nét chân chim, chú nói:
– Không vào hang cọp sao bắt được cọp? Con chỉ cần nắm lấy điểm yếu thì có thể hạ gục chúng.
Dương Lâm Bảo ngồi thẳng dậy, nhìn chú cảnh sát già trước mặt, chú ấy rõ ràng đã cống hiến nửa đời của mình cho tổ quốc, chú ấy là thầy của anh, cũng như một người cha, anh mỉm cười rồi nói:
– Chú nói đúng, lão Chu, cháu có vợ rồi!
Chú Chu kích động, nhìn anh bằng ánh mắt rực rỡ, hỏi nhỏ:
– Cháu nói gì? Cháu có vợ? Lúc nào?
– Cách đây hơn 3 tháng.
Lão Chu vui mừng:
– Thế cô bé đó là người thế nào?
Dương Lâm Bảo suy ngẫm kể về cô vợ bé nhỏ của mình:
– Là một đứa trẻ năng động, nhưng khá là ngoan ngoãn, trên người có mùi hương của lavender.
Chú Chu đặt ly trà trên tay xuống, sốt sắng hỏi:
– Cô bé đó làm gì? Người ở đâu?

Dương Lâm Bảo nhún vai:
– Người ở đây, là sinh viên trường Y thành phố mình.

Tuổi hơi nhỏ một chút.
Chú Chu hài lòng gật đầu:
– Không sao, trẻ nhỏ dễ dạy dỗ, từ từ uốn nắn.
Dương Lâm Bảo cầm ly trà xanh nhấp một cái rồi nói:
– Lão đừng nói ai đó nhé! Cháu chưa muốn mọi người đổ mắt về cô ấy đâu.
Chú Chu thở dài đứng dậy, cừa trở về chỗ của mình vừa trêu chọc:
– Thanh niên bây giờ, thật là khó hiểu mà.
Lúc này ở ngoài mọi người đi ăn cũng đã về, ồ ạt đi vào, chào hỏi anh:
– Đội trưởng, lâu rồi không gặp.
– Đội trưởng, dạo này đi đâu mà không thấy.
– Đội trưởng ngày càng bảnh bao ra đó nha.
Dương Lâm Bảo cũng gật đầu chào hỏi qua loa, đúng lúc Dương Nguyên về, tay anh cầm một cái túi lớn:
– Đội trưởng, em có mua đồ ăn tối và cà phê cho anh.
Dương Lâm Bảo nhìn đồng hồ, đã gần 10h đêm.

Anh không nói với cô là anh về thành phố Y, có lẽ cô giận anh lắm đây.

Anh cầm ly cà phê và suất ăn của mình về phòng nghỉ, ngồi lên chiếc ghế mây ngoài ban công nhỏ.

Do dự gọi một cuộc điện thoại, tiếng kết nối hai tiếng vang lên thì đầu dây bên kia có người kết nối, một giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên:
– Alo, xin lỗi Thượng tướng Dương Lâm Bảo không có ở đây, bạn có thể gọi lại sau được không?
Dương Lâm Bảo khẽ nhếch cười, cất tiếng:
– Là tôi.
Bên kia im lặng vài dây rồi nhỏ giọng hỏi:
– Chú? Sao lại gọi?
Anh nhìn về xa xăm ánh đèn của những toàn nhà cao tầng, anh nói:
– Tôi có việc gấp trở về Thành phố Y lúc sáng nay, có thể mấy ngày không quay lại được.
Bên kia lại im lặng, anh lo lắng hỏi:
– Hạ Mạn Thư, em ổn chứ?
– Ổn mà, việc gấp của chú em có thể hiểu, chú cứ đi đi, không cần lo đâu.
Giọng nói nhẹ nhành của Hạ Mạn Thư khiến Dương Lâm Bảo nhẹ nhõm, anh nhớ đến nụ cười tươi tắn của cô, đôi mắt to tròn lấp lánh, hai chiếc má bánh bao mềm mại, mái tóc đen mượt, cơ thể mảnh khảnh thơm tho kia.

Anh nở nụ cười mãn nguyện:
– Chờ tôi về!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.