Vài ngày sau mẹ Uyển đã khoẻ trở lại, bà chỉ bị mất ngủ một chút thôi.
Hạ Mạn Tuyết đã thi xong tốt nghiệp cấp ba, cùng lúc đó cũng làm lễ đính hôn cho cô và Mã Thiên.
Hạ Mạn Thư ở trong phòng đội cái mấn (cái mấn đội đầu mà mặc áo dài người ta hay đội ấy mấy cô) màu đỏ xấp nếp, cô nhìn em gái mình trang điểm xinh đẹp, mặc áo dài đỏ thắm thì không khỏi mừng thay:
– Mạn Tuyết, chị thật ghen tỵ cho em.
Hạ Mạn Tuyết tinh nghịch đứng dậy, nói với thợ phục trang và thợ trang điểm:
– Các chị mang cái áo dài em chọn ra đi.
Hai cô thợ phục trang mang một cái áo dài cưới màu trắng ra.
Cô quay lại nói với chị:
– Chị, mau thay đồ.
Hạn Mạn Thư bị ép buộc mặc nó, còn bị thợ trang điểm bôi bôi trát trát lên mặt.
Bố Thịnh và mẹ Uyển bên ngoài sân tiếp khách, phía xa xa đã thấy đàng trai đến, ông liền hối vợ:
– Nào, vào hỏi nó xong chưa, nhà trai đến rồi.
Mẹ Uyển đi lên lầu, vào phòng Hạ Mạn Tuyết:
– Mạn Tuyết con xong..
Bà ngây ra một lúc, không kìm được mà run rẩy đi lại:
– Cuối cùng..
cuối cùng cũng thấy hai đứa mặc áo cưới.
Hạ Mạn Tuyết đi lại cạnh mẹ:
– Mẹ! Con cho chị ấy một bất ngờ.
Mẹ Uyển ôm cả hai đứa con gái của mình, giọng xúc động:
– Được rồi, xong rồi thì nhà trai vào.
Hạ Mạn Thư ổn thỏa cho em gái ngồi trên giường rồi cũng ra ngoài, đi ra sân đứng cùng bố mẹ.
Bố Thịnh liền nói to:
– Giờ lành đến rồi.
Mã Thiên mặc áo dài nam màu đỏ bước vào trước, trên tay cầm một bó hoa cẩm chướng làm hoa cưới.
Phía sau là bố mẹ anh và họ hàng, những người bưng sính lễ.
Mã Thiên thấy Hạ Mạn Thư mặc áo dài trắng thì trong lòng hơi gợn sóng.
Dù gì cũng là người con gái anh chờ đợi cả thanh xuân.
Nhưng cuối cùng không thuộc về anh.
Đó chỉ là quá khứ, bây giờ người anh yêu là một cô gái xinh đẹp, có chút nổi loạn.
Hạ Mạn Tuyết.
Anh đi vào nhà, bị Hạ Mạn Thư chặn lại, cô nói:
– Em chỉ có một lần được làm chị.
Nếu anh không cho nó được hạnh phúc thì..
trả về cho em.
Mã Thiên rút một bông hoa trong bó hoa cưới đưa cho cô (cái này bà tác giả xạo ke ấy), anh cười nói:
– Một bông hoa thay cho lời hứa.
Hạ Mạn Thư cầm lấy bông hoa cẩm chướng màu trắng, nén lại cảm xúc mà dẫn anh lên phòng mở cửa phòng.
Hình ảnh đầu tiên, một cô gái xinh đẹp trong bộ áo dài đỏ, e lệ.
Mã Thiên đi vào trao nhẫn cưới rồi dẫn cô ra cúng vái tổ tiên và làm các nghi lễ.
Bố Thịnh là một người mạnh mẽ cũng phải rơi nước mắt.
Nhìn đứa con gái út của mình rồi nhìn đứa con gái lớn.
Mẹ Uyển đứng bên cạnh thút thít:
– Mạn Thư là được một cái đám cưới đàng hoàng..
Nói đến đây bà không kìm được mà lại khóc nhiều hơn.
Hạ Mạn Thư có đủ thứ thiệt thòi.
Không biết mình kết hôn, không có một cái nhẫn cầu hôn, không có một cái đám cưới, đến đính hôn cũng chẳng thấy đâu.
Quả thực động lực nào để cô sống tiếp như thế?
Bận rộn thêm vài ngày nữa cô trở lại Tuý Lâm Viên.
Mới đi vào đã thấy Trần Diệc và Dương Nguyên ngồi ở phòng khách, cô lên tiếng:
– Chào! Hai anh đi tuần trăng mật về rồi sao?
Dương Nguyên quay lại vẫy tay với cô:
– Chị Hạ.
Tụi anh về rồi.
Trần Diệc nắm tay Dương Nguyên, gật đầu với cô:
– Chào chị Hạ.
Hạ Mạn Thư nói:
– Không làm giấy chắn hai người nữa, em trở về phòng.
Dương Nguyên lộ ra vẻ mặt khó xử:
– Ấy chị Hạ, em đừng..
Hạ Mạn Thư nhận thấy sự bối rối của anh, xua tay cười nói:
– Em quen rồi.
Nói xong cô lên phòng.
Quả nhiên hắn chỉ hỏi cho có, cái hắn quan tâm là với người phụ nữ kia trên giường.
Cô cười trừ rồi lắc đầu.
Dương Nguyên thấy cô như thế thì lo lắng:
– Anh! Chị Hạ không sao chứ?
Trần Diệc âm trầm nhìn lên tầng hai, nói:.
Đam Mỹ Sắc
– Lần này Thượng tướng sai thật rồi.
Dương Nguyên cúi đầu, giọng lo âu:
– Em ấy đã thật sự chịu nhiều đau lòng rồi.
Trần Diệc xoa đầu anh:
– Được rồi, ta đưa Hạ Nguyên về chơi cùng em ấy mấy hôm.
Dương Nguyên sáng mắt lên:
– Cuối cùng anh cũng đưa thằng nhóc Hạ Nguyên về, chị Hạ mà thấy nó chắc chắn sẽ vui mừng lắm.
Trần Diệc mỉm cười ôn nhu:
– Được rồi, chiều chúng ta đi đón nó.
Hạ Mạn Thư ngủ dậy cũng khá trễ, nhìn đồng hồ cũng đã hơn năm giờ, cô liền đi xuống phòng bếp mở tủ lạnh.
Thì chợt nhận ra một rổ quýt hồng, thiết nghĩ là của Trần Diệc và Dương Nguyên bỏ vào nên liền cầm vài quả ra bàn khách ngồi ăn.
Vừa ăn đến quả thứ hai thì trên tầng vọng xuống một giọng thánh mẫu:
– Cô sao lại ngồi đó? Không phải nên nấu cơm sao?
Hạ Mạn Thư ngước lên thì thấy Huỳnh Mẫn Xuân, cô nói:
– Tôi tưởng hai người không về nên không đi siêu thị.
Huỳnh Mẫn Xuân tức giận đi xuống, đứng trước mặt cô:
– Chúng tôi không về thì có thể không cần đồ dự trữ sao?
Hạ Mạn Thư lười đôi co với ả ta, miếng quýt trong miệng cũng không còn ngon nữa, cô giọn một chút trên bàn rồi quay người đi.
Nào ngờ bị Huỳnh Mẫn Xuân kéo lại, ngã đập bụng vào cạnh bàn.
Cô ngồi ôm bụng đau đớn, mặt thoắt trở nên trắng bệch.
Huỳnh Mẫn Xuân khoanh tay ra dáng chủ nhà, cao giọng:
– Đừng có giả vờ, cô chỉ là một bảo mẫu thì đừng hòng có mơ tưởng leo lên làm chủ nhân căn nhà này.
Hạ Mạn Thư cảm giác không thở nổi nữa, cô hoa mắt chóng mặt, cố gắng mở miệng hít thở.
Huỳnh Mẫn Xuân thấy coi như thế thì phá lên cười:
– Coi kìa coi kìa, làm bộ đáng thương cho ai coi?
Nghe tiếng mở cửa trên tầng, Huỳnh Mẫn Xuân táng mạnh vào má mình một cái rồi kêu lên, nằm rạp ra đất.
Hạ Mạn Thư kịp hiểu ý đồ của cô ta thì Dương Lâm Bảo đã chạy xuống, đỡ cô ta dậy, quay lại quát:
– Hạ Mạn Thư, em làm gì thế?
Hạ Mạn Thư ôm bụng không chống người dậy nổi, còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì bị anh mạnh tay kéo lên, nắm lấy vai:
– Em biết cô ấy có con với tôi nên làm như thế đúng không?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, gương mặt anh ngay trước mắt mà cũng đã trở thành mờ mờ ảo ảo.
Huỳnh Mẫn Xuân có thai? Cô ta có thai thì làm sao cô biết được, cô làm thế là làm gì?
Bên tai cô chỉ nghe tiếng khóc nức nở của Huỳnh Mẫn Xuân:
– Bảo, cô ta đánh em, muốn giết đứa bé.
Hạ Mạn Thư không còn có thể mở mắt nữa, vùng bụng đã quá đau rồi, lại còn thêm cái tát của anh, cô bất lực nằm xuống sàn.
Bên tai văng vẳng câu chửi của Dương Lâm Bảo:
– Tôi không ngờ em lại độc ác đến như vậy.
Hạ Mạn Thư, tôi quá coi thường em.
Cả thế giới chìm vào màu đen, đến khi mở mắt ra thì thấy ánh sáng trắng dã, không phải mùi thuốc sát trùng thì cô cũng tưởng mình lên thiên đường rồi.
Hạ Mạn Thư mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn xung quanh, là phòng bệnh.
Trần Ngọc Linh đang dựa vào Hoắc Cố Lăng Thành mà khóc.
Cô nhỏ giọng hỏi:
– Linh Linh, cậu về nước rồi sao?
Trần Ngọc Linh nghe tiếng cô thì liền chồm tới, khóc um lên:
– Thư Thư, cậu quá tội nghiệp rồi huhu, tớ không cho cậu ở cùng tên hôn quân đó nữa.
Huhu.
Hạ Mạn Thư khó hiểu nhìn Hoắc Cố Lămg Thành:
– Anh Thành, xảy ra chuyện gì?
Hoắc Cố Lăng Thành bảo Trần Ngọc Linh:
– Em gọi bác sĩ đi, bảo rằng em ấy tỉnh rồi.
Trần Ngọc Linh ra ngoài, anh ngồi xuống ghế:
– Sao em bất cẩn như thế? Bị xuất huyết ổ bụng, bị thương lá lách và gãy hai cái xương sườn.
Hạ Mạn Thư nghĩ lại một chút rồi nói:
– Lần này là lần cuối.
Em sẽ không để mình bị thương nữa.
Rồi cô quay lại hỏi anh:
– Ai đưa em đi bệnh viện?
Hoắc Cố Lăng Thành mỉm cười:
– Hạ Nguyên.
Hạ Mạn Thư kích động:
– Hạ Nguyên? Ý anh nói..
là Hạ Nguyên ở Hạo đô về?
Hoắc Cố Lăng Thành gật đầu, rồi nói:
– Lúc nó bế em đến anh suýt không nhận ra.
Cánh cửa phòng bệnh mở rầm ra, một bóng người lực lưỡng cao lớn da cháy nắng chạy vào, trên mặt còn vương mấy hàng nước mắt, đi đến bên giường cô khóc bù lu bù loa:
– Chị Hạaa! Huhu, sao chị ra nông nỗi này? Chị làm em sợ chết khiếp.
Hạ Mạn Thư ngớ người ra một lúc rồi nghi ngờ hỏi lại:
– Tiểu Nguyên?
Hạ Nguyên gật đầu lia lịa, muốn ôm cô nhưng không có chỗ nào để ôm, hai tay thì dây dịch chuyền cắm lung tung, ôm người thì sợ cô đau nên hai tay to của anh cứ luống cuống:
– Là em, Tiểu Nguyên.
Hạ Mạn Thư ngạc nhiên:
– Em lớn quá Tiểu Nguyên, chị không thể nhận ra được.
Hạ Nguyên vẫn mếu máo, cầm bàn tay nhỏ xíu của cô xoa xoa:
– Chị Hạ, sao Thượng tướng đối xử với chị như vậy? Ngài ấy lúc trước rất thương yêu chị.
Nếu em tới trễ hoặc là em không đến thì có phải…