– Cô có thể chứng minh số cổ phần của mình ở đây không? – Hắn cười nham hiểm cùng với nụ cười nhếch mép của Theron và nhiều người khác.
– Nếu ngài Carter có hứa cho cô cổ phần khi hai người ở bên nhau, thì chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, số cổ phần đó của cô chưa được hệ thống công ty ghi nhận, không nằm trong di chúc của ngài Carter, không được pháp luật thừa nhận.
– Charlize cha nói to và mỉm cười đểu giả, nhiều người phụ họa cười theo hô hố và bắt đầu nhìn nhận cô là nhân tình nhỏ của ngài Carter, thậm chí có người còn nói to lên.
– Nếu một nhân tình mà còn dám đến đây làm loạn như thế này, thì không hiểu ngài Carter bình thường lạm quyền như thế nào và coi tất cả mọi người ở đây ra gì?
– Lúc hai người ở cạnh nhau cô có ghi âm mọi lời nói của ngài chủ tịch không, cho chúng tôi nghe đi..
– Ngài chủ tọa, chạy lại toàn bộ danh sách cổ đông, xem tên của tôi nằm ở đâu đi.
– Cô mỉm cười thân thiện và buông lời lạnh lùng ra lệnh, bỏ mặc ngoài tai mọi lời khốn nạn đó.
– Đừng có làm càn, chúng tôi không có thời gian tào lao với cô.
– Tôi có cổ phần, tôi có quyền được tập đoàn thừa nhận quyền sở hữu của tôi, tất cả các cổ đông ở đây đều muốn được xem những thông tin công khai, ngài nghĩ rằng một hai câu lấp liếm sẽ khiến cho họ yên lòng về việc quản lý của các ngài sao? – Cô nói to dõng dạc đường hoàng và kích động các cổ đông lớn khác.
Nhiều tiếng nói vang lên đồng ý, chẳng đơn giản mà cô phải xuất hiện khó khăn như thế trước hội đồng chỉ vì muốn làm càn, hơn nữa đã ở đây rồi, chạy lại toàn bộ một chút thì có vấn đề gì, cũng là một cách cho mọi người quan sát lại một lượt toàn bộ cơ cấu cổ phần đang nằm trong tay các cổ đông như thế nào.
Chúng đưa mắt nhìn nhau và được sự đồng ý của Charlize cha, tên chủ tọa tìm đến máy tính, một lát sau, danh sách các cổ đông và số lượng cổ phần, tỷ lệ chiếm hữu lần lượt chạy chầm chậm trên màn hình.
– Cô gái, thấy tên mình thì nhớ bảo chúng tôi nhé? – Hắn mỉm cười thâm độc.
– Tên tôi nổi bật lắm, ngài chăm chú quan sát nhé, kẻo rồi bị bỏ sót là tôi không vui đâu.
– Cô nhã nhặn trả lời lại.
Kể từ khi bước vào cô chưa từng nhìn về phía phu nhân, tranh thủ khi mọi người đang tập trung quan sát danh sách chạy trên màn hình, cô liếc về phía bà, đúng lúc bà cũng nhìn cô, khẽ mỉm cười trấn an và tiếp tục quay ra chiến đấu.
Còn bà, khi cô xuất hiện đầy ấn tượng, đã vô cùng vui mừng vì sự tin tưởng của mình là chính xác, rằng con trai bà đã chọn đúng người, dù cô có thể chiến thắng hay không nhưng vị thế của cô là không thể thay thế trong lòng bà, trong tim con trai bà, và sự tồn vinh của Gia đình Carter.
– Tôi rất tiếc, không thể tìm thấy tên Emma Jonathan trong danh sách toàn bộ cổ đông của công ty tính đến thời điểm này, có ai nhìn thấy tên cô ta không? – Chủ tọa lên tiếng thật to kéo theo nhiều nụ cười râm ran cả hội trường.
Mời cô ra khỏi đây, đừng có làm càn nữa.
– Ồ quên mất, ngài chủ tọa.
– Cô mỉm cười thật tươi, đứng dậy, bỏ nạng ra, bước thật chậm lên bục, tất cả mọi người nín cười quan sát và chờ đợi.
– Sau vụ tai nạn, mặc dù còn rất đau, nhưng tôi vẫn luôn là người đi trên chính đôi chân của mình.
– Cô hướng về toàn hội đồng và tuyên bố.
Tên thật của tôi không phải là Emma Jonathan.
– Cô dừng lại một lúc cho mọi người đủ thời gian để tiếp nhận thông tin rồi đủng đỉnh nói tiếp.
– Tôi là Rebecca Happse Smith.
Một làn sóng ầm ầm trỗi dậy, một cơn bão lao tới chấn động toàn bộ hội trường, chả phải tên cô đứng thứ ba trong danh sách cổ đông hay sao, tại sao không ai biết điều đó, không ai điều tra ra, không ai đoán được? Tại sao cô lại giữ mình như thế, tại sao cô âm thầm xuất hiện ở công ty trong vai trò một nhân viên quèn, mặc cho bao sóng gió cứ nhỏ bé tồn tại như không có chuyện gì, cho tới khi ngài Carter kêu tên cô? Ngài chủ tịch có biết cô là ai không, biết sự tình này không, họ thân với nhau thế, lẽ nào họ biết toàn bộ nhưng cố tình che mắt thế gian? Thế chẳng phải là ngài Charlize bị vuốt mặt hay sao chuyện này ngày càng phức tạp và hay ho nữa.
Hai thế lực kèn cựa nhau, nhưng với việc nhà Carter mất quyền biểu quyết, và không người quản lý, cô gái lắm chiêu này sẽ làm được gì? Sau một hồi choáng váng, bọn chúng lấy lại bình tĩnh và dồn cô ra khỏi đường của chúng.
– Thưa cô, tôi xin gọi cô là cô Smith được không ạ.
– Chủ tọa lại lên tiếng.
– Chào mừng cô đến với đại hội cổ đông bất thường hôm nay.
Chúng tôi không thể gửi được thông báo cho cô là vì không có phương thức liên lạc khi cô đăng ký mua cổ phần ạ.
– Vị thế đã thay đổi khi nghe tin cô chiếm lĩnh mười phần trăm cổ phiếu của tập đoàn, giọng nói của tên chủ tọa thay đổi hoàn toàn.
– Cô có giấy tờ gì chứng minh hai người là một không, hay chỉ là sự vu vơ, mà nhận nhầm thế này sẽ bị gọi là mạo danh đó ạ.
Cô lặng thinh không đáp, vệ sỹ cắm usp, tìm đến đúng trang giấy rồi chiếu lên cho toàn thể hội trường xem xét, giấy tờ chuẩn xác, tòa án đã đưa ra phán quyết, hai người là một, cô có thể dùng song song hai nhân thân để hoàn thành nốt các vấn đề còn đang dang dở, trong vòng sáu mươi ngày phải ra cảnh sát và tòa án xuất trình lại một lần nữa rồi chốt một tên chính thức và sẽ hủy bỏ tên còn lại.
– Cảm ơn cô Smith đã tham dự cuộc họp hôm nay, chúng tôi đang bầu cho ngài Charlize làm chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám dốc, cô thấy thế nào ạ?
– Nếu tôi phản đối thì sao?
– Cổ phần của cô rất lớn, nhưng so với ngài Carter và ngài Charlize thì vẫn còn thấp, chúng tôi sẽ ghi nhận ý kiến phản đối của cô vào biên bản, nhưng rất tiếc, tiếng nói của cô không có giá trị.
– Hắn mỉm cười tỏ vẻ trịnh thượng và quan sát cô.
– Ồ.
Tôi xin lỗi.
Tôi quên chưa tuyên bố với mọi người.
Tôi là vợ ngài Carter..