– Vincent.
Em xin lỗi.
Em chưa trung thực với anh.
– Lại đây cho anh ôm nào.
– Khuôn mặt cô biểu cảm khiến hắn nở nụ cười đầy yêu thương, phụng phịu, ngại ngùng, thăm dò rồi chui vào lòng anh.
Vòng tay ôm lấy vai cô và hôn nhẹ lên trán.
– Có một chuyện em chưa cho anh biết.
Em có bệnh.
– Anh ghét cô.
Lần nào cũng vậy.
Mấy lần rúc vào lòng anh cô đều có biểu hiện ấy, khi bối rối, cô cứ hay mân mê chiếc cúc áo của anh.
Lạ thật.
Lại có cái thói quen kỳ quặc như thế, nó làm cho anh liên tưởng tới điều khác..
– Bệnh? Bệnh gì? Queen? – Anh giật mình hốt hoảng, cúi xuống nhìn cô.
Cô cũng ngước lên nhìn anh, mỉm cười trấn an.
– Em sợ sấm chớp.
– Cô nhắm mắt lại thu hết can đảm mới nói được ra.
Cô tin tưởng anh sau bao việc anh đã làm cho cô, anh đã cứu sống cô, cô nợ anh một mạng, nhưng quan trọng hơn cả giờ đây cô muốn được thổ lộ, được chia sẻ để được dựa vào anh, để được anh vỗ về và bao bọc.
Cô kể về lần đầu tiên phát hiện ra căn bệnh này của mình, sau vụ của tên Richarrter, đó là lúc cô và Columm đang đang tập trong Phòng Thể dục.
Bỗng Ngũ đại chạy vào thất thanh làm cả hai giật mình dừng lại quay ra:
– Cậu biết tin gì chưa? – Sang tuần Marianna về đây học.
– Đó là ai? – Thấy mọi người im lặng một lượt cô bèn cất tiếng hỏi.
– Cô ta thích Columm từ ngày biết nói.
– Thấy Columm không nói gì, cả hội nhao nhao kể lại các chuyện đã xảy ra và Columm hàng ngày khốn khổ thế nào để thoát khỏi cô ta.
Càng buồn cười hơn nữa mẹ của Columm lại thích cô ta cộng với thanh thế của gia đình nên mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng mọi người sớm nhìn nhận đây là con dâu của dòng họ.
– Thôi đi.
Để cho chúng tôi tập.
– Sắp mưa rồi cho chúng tớ ngồi đây đi.
– Cất gọn cái miệng lại đừng có làm ồn.
Cả hai bước lại giữa phòng chuẩn bị tập thì bất ngờ một tiếng sấm đánh chói tai khiến tất cả giật mình.
Nhưng kinh hoàng hơn nữa là những tiếng rền vang nổ liên hồi trong đầu cô.
Tiếng sấm chưa dứt thì cũng là lúc cô hét lên ôm chặt lấy đầu.
Giống như một đường sét đánh ngang cắt qua đầu cô, cơn đau xé toang mọi sự khiến ngay lập tức cô ngất lịm và cơ thể cứ thế đổ xuống không biết gì nữa
– All.
– Columm thất kinh hét lên và lao đến nhưng cũng chỉ kịp đỡ lấy đầu của cô bạn.
Cứ thế cô đổ xuống sân tập trước khi đầu đập xuống thì cánh tay Columm kịp lùa vào đỡ lấy.
Người cô co quắp hết cả lại.
Hàm răng nghiến chặt.
Đầu cô đang tự khắc chế cơn đau tránh để nó nổ tung mà không biết cái gì sẽ chiến thắng.
Nhóm bạn lao đến hốt hoảng không hiểu chuyện gì.
Cứ liên lục lay gọi cô.
Dùng hết sức lực Columm mới cạy được miệng cô ra đút chiếc khăn vào để tránh việc cô cắn lưỡi trong vô thức hoặc bị rụt lưỡi lại.
Bế xốc cô lên và chạy xuống phòng y tế.
Mỗi lần tiếng sấm vang lên là lúc cơ thể cô lại giật mình thêm nữa và co quắp chặt hơn mặc dù bây giờ cô hoàn toàn vô thức.
Quen biết cô nửa năm nay lần đầu tiên thấy cô bị thế này, mà hình như cũng lâu lắm rồi hôm nay mới có sấm.
Trong đầu Columm xẹt qua những tưởng tượng về đêm mưa gió lần trước..
– Sấm chớp.
Chết tiệt.
Từ ngày em về biết bao nhiêu trận..
– Uhm.
Mỗi lần có sấm, đầu em như bị xé tan ra, đau khủng khiếp như thể ai đó lấy tay bóp lấy và giày vò.
– Anh không ngờ cô lại có một nỗi đau như thế, cả mấy tháng nay giờ anh mới được biết, một mình cô phải chịu đựng.
Vòng tay ôm chặt lấy cô và gồng người lên.
Anh thương cô, gan dạ dũng cảm, kiên cường nhưng cũng thật cô đơn.
– Đau.
– Cô kêu nhẹ lên lập tức anh buông tay lỏng chỉ giữ cô vừa đủ ở trong lòng.
– Anh xin lỗi.
Tại sao?
– Đó là tâm lý chứ không phải bệnh lý.
– Cô từ từ kể lại cho anh nghe nguyên nhân từ chuyện ba bị giết, chuyện chiếc trực thăng phát nổ rồi đến chuyện tên Richarrter, ba chuyện liên kết lại và tàn phá cô như thế nào suốt bao năm qua.
Mỗi chuyện như nhát dao cứa vào tim anh về quãng đời vất vả của cô.
– Mỗi lần em bị như thế thần trí và cơ thể của em như tan ra, không điều khiển nổi, thường thì em mất một đến hai ngày để phục hồi lại, nhưng về đây sau chuyện lần đó của anh, em bị nặng lên rất nhiều, em rất ghét thuốc mà về đây em bắt buộc phải uống nhưng cũng không ăn thua.
– Em đã lập trình dựa trên thông tin dự báo thời tiết từ đó giúp cảnh báo sớm cho em khi nào có sấm sét để chuẩn bị.
Những lúc đó Siri chuẩn bị mấy khúc nhạc cho em nó sẽ làm dịu đỡ cơn đau.
Mà em phát hiện ra anh có đôi tay thần kỳ, chỉ cần được anh massager đầu em dễ chịu hẳn.
– Chia sẻ cho anh phần mềm đó đi, anh muốn được ở bên và giúp em những lúc ấy.
– Lấy điện thoại ra đây.
– Anh đi ra lấy điện thoại, khi trở về cô lại chủ động rúc vào lòng anh và chia sẻ phần mềm, đồng thời cài đặt cho phép anh có quyền điều khiển được Siri.
Lúc cô dơ điện thoại lên, bất chợt hai khuôn mặt sát nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, và trở nên mãnh liệt, anh từ từ cúi xuống hôn cô, ngập ngừng và run rẩy, cô nhắm mắt lại và trao phó.
Nụ hôn nồng ấm và ôm trọn lấy cô, hài hòa, tự nguyện và vô vàn cảm xúc.
Cô khẽ mỉm cười và vội cúi xuống rúc vào lòng anh thêm nữa đầy hạnh phúc và xấu hổ.
– Anh muốn được ở bên và chia sẻ mọi sự với em..