Khi cô tỉnh lại thấy mình đang cuộn tròn trong chăn ở trong phòng ngủ tại Miền Đông, nhà, cô đã về từ khi nào, bằng cách nào? Kinh hãi không hiểu chuyện gì xảy ra đúng lúc cửa mở anh bước vào, không tin vào mắt mình, cô hất vội chăn ra để lao về anh.
Anh đang tươi cười tiến lại thì nhận ra sự hoảng loạn của cô vội vã chạy tới.
– Bình tĩnh.
Queen.
Anh đây.
– Giữ cô nằm lại trên giường và tì vào cô trấn tĩnh cơn xúc động lại.
Cô khóc nức nở và gục vào anh.
Anh không hiểu, có chuyện gì khiến cô hoảng loạn như thế, không phải vì mãi bây giờ mới gặp anh, anh nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
Những ngày tiếp theo anh bao bọc và chăm sóc cô từng ly từng tý.
Tất cả mọi người trong gia đình đều tỏ rõ sự cung kính với cô.
Hàng đêm anh bù đắp cho cô những đau đớn phần xác đã trải qua và họ bàn chuyện về một đám cưới.
Cô không dám kể anh nghe đôi khi cô gặp cơn ác mộng mang tên Tagari.
Tay của cô thường xuyên vẫn buốt và nhức nhưng cô không dám đi bác sỹ cô cảm giác lần bó lại này có gì đó không ổn nhưng nếu đúng cô cũng không thể mổ lại lần nữa vào lúc này, chi bằng cố gắng chịu đựng.
Đôi khi trong vòng tay anh, hình ảnh hắn đang ở dưới hai chân khiến cô giật mình kinh hãi.
Special cảm nhận cô có gì đó bất ổn, với anh cô như đang thực hiện nghĩa vụ chứ không còn là niềm hứng thú đam mê, nhưng anh nghĩ về những chấn thương của cô và càng hết lòng với cô giúp cô tự mình chôn vùi hình ảnh đó.
Có những khi ngồi một mình cô tìm hiểu kỹ về cái thứ đã khiến cô chậm chạp lờ đờ không thể phản kháng kia.
Và cơn căm thù hắn lại trỗi lên.
Cô không tha thứ cho hắn.
Hắn đã lừa cô hai lần, đã khiến cô có chút cảm tình, tin tưởng và bị phản bội.
Nửa tháng sau cô thấy anh xuất hiện những dấu hiệu của mệt mỏi của lo nghĩ, đôi khi gần sáng mới trở về phòng và chỉ nói với cô rằng nhiều việc đang dồn lại, cô có cảm giác các nhà đang siết chặt gây khó dễ và anh phải chống đỡ một mình.
Có khi vài ngày anh chỉ kịp ôm cô và ngủ vùi lấy hai ba tiếng lại lao dậy để bàn bạc với Hanse.
Lượng người ra vào trong gia đình ngày một tăng, vũ khí họ mang bên người cũng nặng thêm, số lượng người canh gác trong một ca cũng tăng theo, đèn lúc nào cũng quét sáng khắp tòa nhà, vài con chó nghiệp vụ được đưa tới, những chuyến xe đến không được trực tiếp đi vào tòa nhà mà phải đỗ ngoài vòng đệm.
Nhưng anh từ chối cô giúp đỡ, nói rằng anh vẫn đang kiểm soát được mọi sự, chỉ là đề phòng và cô cứ tĩnh dưỡng để khỏi bệnh là niềm vui lớn nhất và an ủi nhất của anh.
Cho đến một ngày.
Daniel nhắn tin.
Ngắn gọn.
Súc tích.
Và khiến cô đầy lo lắng đứng ngồi không yên.
– Có chuyện.
Khẩn.
Ngày hôm sau lấy lý do cô muốn ra ngoài cho thoải mái, họ thiết lập vùng an toàn cho cô trên quán cafe của gia đình ở khách sạn Longtime.
Cô chọn cho mình phòng riêng và ngồi ngắm cảnh từ tít trên cao cho đến khi nhân viên bê đồ uống bước vào, cô giật mình khi nhận ra hắn và moi trong hộc tủ cái máy vuông vuông mà cô đã từng thấy để cô xem.
Đập vào mắt cô là hình ảnh và thông tin của mình.
Hai mươi triệu.
Mười ngày nữa sẽ hiệu lực, có giá trị trong năm ngày.
Cô choáng, không ngờ họ đánh giá cô như thế.
– Có uẩn khúc ở đây.
Bọn chúng cho Carter hạn bảy ngày nữa phải từ bỏ được cô, cô phải rời khỏi thành phố và không bao giờ được bước chân về đây.
Nếu không tất cả các nhà sẽ gây chiến với hắn ta.
Bọn chúng dự định nhà Carter sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá, chiến tranh sẽ được phát động.
Với hợp đồng kia, kiểu gì cô cũng sẽ bị giết sớm hay muộn mà thôi, trong quá trình bảo vệ cô, khả năng cao Carter sẽ bị ám sát lần nữa.
Nhà cô sẽ thiệt hại lớn.
– Tôi sẽ bàn bạc với anh ý.
– Cô nên rời đi một thời gian, cho chuyện này lắng xuống rồi trở về với hắn ta chưa muộn.
Có mùi.
Bị hoại tử rồi.
– Hắn thốt lên kiểm tra tay khi cô mặt mày nhăn nhó.
– Tôi không thể đi, tôi tin tưởng anh ý sẽ có cách.
Cho tôi suy nghĩ nhưng cứ chuẩn bị giúp tôi để tránh bị động.
Có một người cần đi với tôi.
– Cô nhìn hắn dò hỏi và đánh giá.
– Tôi thật lòng giúp cô, lo liệu phía cô đi.
Hai ngày nữa tôi quay lại.
Cô đau đầu dữ dội trở về nhà trong mơ hồ và nằm mê man cho đến nửa đêm.
Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu lựa chọn cứ chập chờn trong đầu mà chưa biết nên phải làm như thế nào cho hợp lý và trọn vẹn.
Vừa giúp đỡ anh vừa đảm bảo an toàn cho gia đình.
Ngày mai sẽ phải nói chuyện hẳn hoi với anh, cô sẽ giúp được anh, cô sẽ giúp được họ vượt qua thời kỳ này.
Ngày mai sẽ tốt đẹp, đừng lo lắng, ngủ đi.
Bất giác mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến cô kinh hãi tỉnh giấc.
– Tôi đã rất yêu cô.
Sao cô phản bội tôi? – Anh thô bạo đè hẳn lên cô.
– Special?
– Hắn ta hơn tôi điều gì? – Anh không còn tỉnh táo để điều khiển được hành vi của mình.
– Tôi cho cô mọi thứ của tôi, cô vẫn muốn nữa? Hay tôi không làm cô đủ thỏa mãn.
– Anh gầm lên và bắt đầu cưỡng đoạt cô.
Giật tan chiếc quần của cô, anh thô bạo lao thẳng vào.
– Á.
Vincent.
– Cô hét lên đau đớn kinh ngạc và phẫn uất.
– Sao cô làm thế với tôi? – Anh gào lên trong đau đớn vừa lao vào cô không thương tiếc.
– Đau quá.
Carter.
Bỏ em ra.
Hắn ta đã nói ra.
Hắn lừa cô.
Hắn cố tình để chia rẽ bọn họ và hưởng lợi cho mình.
Cô khóc và không thể đẩy được anh ra, cô gào thét nhưng bất lực và căm hận mặc cho anh rày vò cho tới khi anh giải phóng nó ra khắp cơ thể cô, len lỏi và nằm sâu trong mọi ngõ ngách.
Anh đã hứa sẽ không bao giờ như thế với cô nữa, nhưng lại một lần nữa anh làm tổn thương cô.
Anh vật xuống, đau xé lòng và chìm vào giấc ngủ miệng vẫn mắng nhiếc nguyền rủa sự phản bội của cô bằng những ngôn từ tàn bạo.
Cô cũng lịm đi, mê man không biết gì cho tới gần sáng, hầm hập sốt và đau đớn khắp cơ thể khiến cô hồi tỉnh.
Tay cô nhức lên tận óc, và không thể nào chịu đựng nổi.
– Thiếu phu nhân? – Tony ngạc nhiên nghe máy.
– Báo Richart chuẩn bị xe còn anh lên phòng giúp tôi.
– Dạ thưa? – Hắn tần ngần không dám vào, đứng gian ngoài và đầy bối rối.
– Thiếu phu nhân, tôi không thể vào được ạ.
– Làm ơn đi.
Anh ấy đang ngủ và vẫn say rượu.
Tôi không thể dậy được.
Lúc này Tony mới can đảm bước vào vì nghe thấy và đánh giá được giọng nói của cô không bình thường.
Nhưng chỉ cần ngài Carter tỉnh dậy mà nhìn thấy hắn trong phòng ngủ như thế này, chắc chắn hắn sẽ chết ngay tại chỗ mà không cần một lời giải thích.
– Quay mặt đi.
Giúp tôi..
– Cô cũng không thể mặc được hết cuối cùng đành nhờ hắn.
– Trời ơi.
Cô..
Hắn dìu cô xuống nhà nơi có ba chiếc xe đang chờ sẵn và Richart đầy ngạc nhiên vội bước đến cạnh cô và lại cũng sợ hãi, cô nóng như một hòn than không có họ đỡ thì đôi chân cũng không thể nâng nổi cơ thể.
Tình trạng của cô rất nguy kịch, Tony gọi cho anh không được và bọn chúng cũng không dám tuỳ tiện lên tầng gọi vì chúng thấy cô và anh đã có một trận kịch liệt như thế nào và giờ người đàn bà từng được anh cưng chiều hết mực đang trong tình trạng nguy hiểm mà vẫn né tránh anh.
Điện thoại Hanse vang lên trong đêm khiến anh sợ hãi khi bắt máy.
– Thiếu phu nhân bị bệnh..
bác sỹ đang cố hết sức, có thể sẽ phải cưa tay..
Hanse thở hắt ra và ngồi xuống ghế.
Chuyện gì cũng nghiêm trọng và không biết phải xử trí thế nào, từ chuyện gia đình đến chuyện hai người rồi cả chuyện sức khoẻ cô gái.
Anh vò đầu và nhìn Carter ngủ.
Sau chuỗi ngày mệt mỏi, cộng với rượu và thỏa mãn cật lực đêm qua với cô, Vincent ngủ ngon lành đến gần trưa mà không ai dám quấy rầy.
Trở dậy giật mình thấy Hanse ngồi ngay ngắn trước mặt, đầu anh đau như búa bổ, chiến tích đêm qua còn vương vãi khắp nhà.
– Ai cho cậu vào đây?
– Đi tắm đi có chuyện rồi.
Một tiếng sau trong phòng làm việc
– Cậu chọn giải pháp thả tự do cho cô ấy?
– Không.
Chúng ta đủ lực để đối đầu.
– Tôi phản đối những gì cậu làm hôm qua.
– Từ khi nào cô ta thành ra nhiều điều như thế?
– Cô ấy đang trong viện..
– Tôi lại làm tổn thương cô ấy rồi..
– Anh nhướng mày lên nhìn đầy ngạc nhiên và gục đầu xuống tay.
Bất lực.
Anh yêu cô nhưng anh không thể nào chấp nhận được cô đã ăn nằm cùng lúc với kẻ khác.
Phản bội anh, phản bội niềm tin của anh, phản bội lời hứa với anh, và quan trọng hơn cả anh không muốn rời bỏ cô.
– Vùng dưới tổn thương nghiêm trọng, cần kiêng giữ cho cô ấy một thời gian, ít nhất là hai tuần.
Cánh tay chưa phẫu thuật xong, phần hoại tử khá rộng, cố gắng hết sức để không bị cưa tay.
Phần xương bị thiếu khá nhiều đang làm mọi cách khắc phục, nếu sơ sểnh cô ấy sẽ bị tật suốt đời.
– Tại sao như thế? – Anh ngạc nhiên cực độ.
– Tôi sẽ cho điều tra phía bên kia, tôi nghĩ có chuyện gì đó bên ấy mà chúng ta không biết.
Những báo cáo của Luca cũng chỉ ở vòng ngoài thôi.
– Cô ấy luôn không nói hết mọi chuyện cho chúng ta..
Đến thăm cô ấy đi.
Tôi sợ mình không kiềm chế được.
– Cô ấy sẽ rất mong cậu..
Qua vài ngày nữa đã.
Chúng tôi cần bình tĩnh trước khi đối mặt với nhau..