Lời chúc tết muộn màng đến từ vị tác giả thiếu trách nhiệm là ta đây hihi.
Năm mới đến rồi, vậy là truyện cũng đã viết được tầm gần một năm, ta hứa sẽ viết tới đoạn kết trong năm nay, hứa danh dự luôn!
À quên nữa, năm mới chúc mọi người vạn sự như ý, đỏ tình đỏ bạc, tiền vô như nước, quan trọng nhất là hãy ủng hộ ta hơn nha huheo :(((
Yêu mụi ngừi nhìu thiệt nhìu *o*☀
Xong màn chúc tết, tiếp theo là bước vào phần hai vui vẻ ngee (^-^)
Nhớ like và còm men trước khi vào truyện nha.
…
..
.
Phía Nam thành Sina.
Connie ngồi trên bàn ăn, đối diện là Sasha và Jean.
Cả ba đang cùng với đội của Mike thám thính tình hình xung quanh tường Rose, ở đây chỉ là trụ sở phụ của quân Trinh Sát thôi, hiện tại bọn họ phải ở lại nơi này nghỉ ngơi, sau đó mới có thể tiếp tục chặng đường tiến đến thành Rose bên kia.
” Này, sao nhìn cậu có vẻ chán nản vậy?” Jean cầm ổ bánh mì trên tay cho vào miệng, thắc mắc hỏi.
Connie ngẩng đầu thở dài, tâm trạng có chút thấp thỏm:” Từ nơi này đến làng của tôi, chỉ cưỡi ngựa một lát là tới rồi.”
Sasha ồ một tiếng, sau đó học theo Jean ngốn thẳng cái bánh còn lại trên đĩa:” Nếu nhớ nhà thì xin về đi, đội trưởng Mike sẽ cho mà, dẫu sao chỗ này cũng trong tường thành, lại có thể gặp được khổng lồ hay sao?”
Jean nhìn điệu bộ hận không thể nhét thêm mấy cái bánh mì của cô ấy liền cười nhạt:” Ha, chưa chắc chuyện đó lại không xảy ra đâu, đợt điều tra hôm qua không phải có đội đã phát hiện tung tích của Titan trong tường thành sao?”
Connie gật dầu:” Đúng vậy, tuy nghe có vẻ phi lí, nhưng chuyện này cũng chưa chắc không phải là sự thật.”
Đoạn đang nói chuyện, cửa kính lại truyền đến tiếng động làm cả ba đều có phần hốt hoảng, Nanaba nghiêm túc thông báo:” Đội trưỏng Mike đã phát hiện một đội quân Titan tầm năm đến sáu con trên đài quan sát, hai phút nữa chúng ta sẽ rời đi, các cô cậu nhanh chóng ở bên trong thu dọn đồ đạt đi.”
…
Sao? Titan xuất hiện trong tường thành…?
Đùa kiểu gì vậy? Chẳng vui chút nào hết!?
Jean là người phản ứng lại nhanh nhất, cậu gật đầu với Nanaba tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhanh chóng cốc thật mạnh vào trán của hai người đồng đội bên cạnh:” Không nghe thấy lệnh của đội trưởng sao? Các cậu nhanh tay lên đi.”
Connie giật nảy mình, lập tức cắm đầu dọn dẹp lại mọi thứ, rồi liền mở cửa đến bên ngoài, Sasha cũng rất nhanh định thần lại, cô leo lên lầu mặc quân phục vào người, rồi nhanh như chớp mang Thiết bị cơ động Lập thể vào, mở cửa sổ nhảy xuống bên dưới.
Đúng hai phút sau, Reiner và Bertholdt bên ngoài đã chuẩn bị xong ngựa.
Reiner trông có vẻ vẫn khá bình tĩnh, còn Bertholdt thì khỏi bàn đến, sắc mặt cậu ta trắng bệt như lá rụng mùa thu héo tàn đến nơi.
Mike cưỡi ngựa đến chỗ bọn họ, thanh âm không khỏi nghiêm túc:” Chúng ta phải nhanh chóng rời đi, chỗ này chẳng còn an toàn nữa rồi.”
Nanaba và đám Connie nhanh chóng leo lên lưng ngựa, nét mặt căng thẳng:” Rõ!”
…
..
.
Vào lúc này, tình hình bên phía Katherine lại diễn ra khá bình yên, Erwin ngồi chính giữa đoàn người, cất lời:” Chúng ta cần lập kế hoạch tác chiến mới.”
Katherine nhìn anh ta một hồi liền sực nhớ ra:” Hange đâu?”
” Đi đến giáo hội của mục sư Nick cùng với Isabel rồi, hình như ông ta biết chút gì đó về mấy con Titan trong tường thành.” Farlan ngồi bên cạnh Erwin ghi chép tài liệu đột ngột ngừng bút trả lời cô.
Katherine bĩu môi ờ nhẹ, sau đó nghiêng người nhìn vào cái bản đồ bị vẽ lên cực kì quy luật trên tay Erwin:” Vậy rồi anh đã quyết định làm gì chưa?”
Levi đưa mắt nhìn cô, đề nghị:” Rảnh rỗi không có việc gì thì ra ngoài cửa chờ Hange về đi.”
Katherine không vui nói:” Tôi muốn làm gì thì làm, anh quản làm gì?”
Sau câu trả lời có phần thô lỗ, cô rùng mình bước ra ngoài trong cơn gió mùa đông lạnh lẽo phát ra từ phía Levi.
Anh ta… chắc lại sắp bắt đầu kiếm việc làm cho cô rồi đây.
Haiz, ngu thật chứ, tự nhiên lại nói mấy lời làm mích lòng người khác như vậy.
Mà khi ngộ ra điều này, Katherine cũng vừa lúc đi đến phòng ngủ của chính mình, nhanh nhẹn khoát áo choàng mang huy hiệu tự do quen thuộc, sau đó tiến đến phía sảnh chính.
Chờ thì chờ, tôi sợ anh chắc.
…
..
.
Hai tiếng sau…
Cơn gió quạnh quẽ thổi qua giống như cú tát vào mặt Katherine…
Vcl, bảo hai người đó đi tìm mục sư Nick chứ có phải mời ông ta đi vòng vòng ngắm tường thành đâu mà lâu chetme vậy???
Đợi muốn mọc rêu luôn rồi đây nè??
Cô chán nản đá đá cục đá nhỏ dưới chân, sau đó lật đật nghiêng nghiêng ngửa ngửa đi qua đi lại trước cửa chính.
Dáng vẻ thật sự là chán đến muốn bệnh luôn.
” Nè, có chuyện cần cô làm rồi đây.” Tam U trong không gian bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Xém nữa làm cô phát bệnh tim luôn.
Katherine vì đợi Hange mà trở nên có chút cộc cằn, đáp:” Chuyện gì?”
” Lấy ngựa đi đến rìa thành phía Tây giúp Hange đi.” Cá nhỏ lâu lâu mới nghiêm túc một lần làm cho cô cũng bất giác trở nên căng thẳng theo.
” Bộ có việc gì lớn lắm à? Hange gặp khó khăn với mấy con Titan sao? Hay là cô ấy sắp bị ăn?” Không hiểu sao, Katherine càng nghĩ thì vấn đề càng trở nên tiêu cực.
Tam U trầm mặc, giây sau mới trả lời:” Không phải, cô ta không có gặp nguy hiểm.”
” Dị thì nói làm gì?”
” Giúp người rồi chúng ta sẽ thu thập được giá trị công đức, từ đó khả năng độ sát của cô sẽ tăng lên đáng kể đó.”
“…”
Katherine ngừng động tác dưới chân, vẻ mặt không vui nói:” Không, ta không làm đâu.”
” Tại sao???” Tam U hốt hoảng la lên.
” Không muốn.” Cô vươn vai ngáp dài một tiếng, đôi con ngươi lóe sáng.
Thì ra là ở tận rìa thành phía Tây từ nãy giờ, bảo sao mà đợi hoài đéo về.
Trong khi cá nhỏ vẫn còn đang u uất vì bị kí chủ xấu xí từ chối, thì Katherine đã đeo Thiết vị cơ động Lập thể lên người từ lúc nào, cô chùm mũ áo choàng lên che đi mái tóc màu đỏ rực, đoạn sau liền vù một cái bay thẳng đến rìa thành bên kia.
Tam U vui vẻ đến sắp khóc đến nơi.
Nó biết lắm mà, kí chủ của nó là một người luôn luôn dùng hành động thiết thực để chứng tỏ bản thân vô cùng muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất có thể, làm sao lại chỉ có thể vì lười mà từ bỏ dù chỉ một chút cơ may hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn chứ?
Trong khi cá nhỏ đang lái xuồng theo một chiều hướng tích cực nào đó thì…
Katherine thật ra chỉ muốn đi đến đó để kể khổ với Hange mà thôi :///
Làm cô đợi như hòn vọng phu tận mấy tiếng đồng hồ, không nói ra thì cục tức này làm sao nuốt xuống được?
…
..
.
” Hange!! “
Thanh âm từ xa vang lên có chút vội vã, trong khi đó thì người được gọi tên kia lại không thèm để ý đến, nghiêm túc đàm đạo nhân sinh với mục sư Nick.
Katherine bị dồn bơ cũng không có biểu hiện gì, dù là vẻ mặt cô hơi đơ ra một chút, nhưng khi thấy Hange đang bận việc thì cũng chẳng thèm cáu giận.
Binh sĩ của quân Đồn Trú cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hiện lên vài tia kính nể.
Có vẻ như việc lần trước Trinh Sát đoàn bắt được Titan nữ cũng đem lại phần nào danh tiếng cho Katherine, bởi lúc đó cô bị thương mà vẫn chiến đấu khá oanh liệt, cho nên bức tượng ma nữ tóc đỏ trong lòng bọn họ chắc được dác vàng luôn rồi.
Nghe thôi cũng đủ mệt, nội thêm chuyện này thì mai mốt có trinh sát trở về, cô vẫn phải diễu hành chung với đám Erwin và Levi.
Ha, có nằm mơ mới được ở nhà.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Katherine liền có chút phiền muộn, lần trinh sát tiếp theo, mong là cô vẫn còn có thể trở về để đi chung với bọn họ.
Isabel ôm một đống thuốc nổ trên tay, lật đật chạy tới liền dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn cô:” Chị sao lại ở đây vậy?”
” Hả? Dùng Thiết bị động cơ Lập thể bay đến chứ còn thế nào?”
“…”
Ánh mắt hiện lên vài tia bất lực, Isabel đành giải thích:” Không phải, ý của em là tại sao chị lại đến đây?”
Chứ ai mà thèm biết chị đến đây bằng cái gì?
” À, không có gì đâu.” Katherine gật gù, sau đó mỉm cười chọt vào thêm một câu:” Levi bảo tôi đến đây giúp mọi người.”
Này thì bảo tôi đứng đợi, sẵn tiện đem cái nồi nhỏ này đội lên đầu anh luôn vậy.
Tam U ở trong không gian âm thầm thở ra một hơi.
Thôi kệ vậy, thà đội nồi chứ đừng đội sừng là được.
Trong khi cá nhỏ đang nhẹ nhõm tự nhủ thì Isabel bên ngoài lại bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Anh trai lại thần kì đến mức biết bọn họ ở chỗ này cơ à?
Bởi ban đầu Erwin chỉ bảo là tìm mục sư Nick thôi, chứ còn muốn chọn chỗ nào để đối chấp với ông ta thì tùy.
Hange cũng kì lạ lắm mới chọn chỗ này.
Tại vì đây là một trong những nơi đóng quân trên tường thành Rose của quân Đồn Trú, tuy nói thật thì cũng không sao, nhưng chuyện này tính ra cũng khá hệ trọng đấy, bình thường thì cũng phải tìm một nơi kín đáo hơn chứ.
Haiz, khó quá thì bỏ qua một bên vậy, cô đây cũng chẳng muốn xía mũi vào mấy chuyện rắc rối này tí nào, người bên trên phát lệnh thì yên lặng làm theo là được, đoán già đoán non thì cũng chẳng đoán ra.
Mệt mỏi.
Katherine đứng một bên nhìn Isabel lâm vào trâm tư, nhìn vào đống thuốc nổ trên tay cô ấy liền buộc miệng đề nghị:” Có thể để nó xuống rồi đấy.”
” A, vâng.” Isabel có hơi giật mình, nhưng sau đó vẫn rất vui vẻ đặt xuống, thuận tiện liền xoa bóp tay chân một chút cho thư thả gân cốt, cất lời:” Nanaba trước khi đi có tìm chị đấy.”
Cô gật đầu:” Biết rồi, sáng nay có gặp cậu ấy, muốn mượn Laser của tôi đi tuần tra.”
” À, em chỉ sợ là chị chưa gặp cậu ta thôi.” Isabel cười nhẹ, sau đó liền nghiêm túc chỉ về phía mục sư Nick và Hange bên cạnh:” Bọn họ nói chuyện từ hồi một tiếng trước tới giờ vẫn chưa xong, ông mục sư kia rõ ràng biết chuyện gì đó nhưng cái miệng quả thực quá cứng, cạy mãi vẫn không ra.”
Katherine xoa xoa mi mắt, nhìn Hange là biết rõ ràng cô ấy sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi.
” Có vẻ như không dùng biện pháp mạnh với ông là không được.” Hange chán nản đứng dậy, đối mặt với ánh mắt u ám của mục sư Nick, trong lòng không khỏi giận dữ, trực tiếp xách ông ta lên lôi đến rìa tường:” Vậy thì thế nào, một là nói, hai là rơi xuống dưới.”
” Oh.” Katherine thú vị kêu lên một tiếng, tiếp đó thư thả ngồi xuống.
Chơi lớn rồi đây.
Mục sư Nick bị treo lơ lửng trên không trung, mặt mày ông ta tái mét hết cả lên, dáng vẻ có phần mất bình tĩnh, quát lớn:” Thả ta xuống đi!! Chúa ơi xin ngài tha thứ cho con!! Xin hãy cứu vớt con khỏi nơi phàm trần tăm tối…!!”
” Chậc.” Hange dần dần hạ người, buông vài ngón tay ra.
Katherine nhìn thấy cảnh này mà trợn mắt há mồm.
Ngón tay cô ấy có siêu năng lực à?? Sao có thể nâng được ông ta trong tư thế đó chứ!?
Trong khi cô đang lâm vào tình trạng hoảng hốt hết cỡ thì Isabel bên cạnh đã bước đến, vươn tay nắm mục sư Nick kéo về, nhíu mày nhìn Hange:” Không thể để ông ta chết được.”
” Tôi biết, chỉ là muốn cho mục sư Nick cao quý đây trải nghiệm thử cảm giác bước nửa bước vào Quỷ Môn Quan xem thế nào thôi.” Hange cười nhạt nói, đưa tay nâng nâng gọng kính của chính mình, tiếp lời:” Một lát nữa trở về trụ sở, tôi sẽ xin phép Erwin mở một cuộc đi tuần bên thành Shiganshiga.”
Nói đoạn, ánh mắt cô ấy toát lên tia khó hiểu:” Để xem, sau khi nhìn thấy khung cảnh đó, ông còn có thể giữ bí mật được hay không.”
Katherine lúc này mới nâng bước chân đi đến chỗ bọn họ, cất lời:” Ngồi xem nãy giờ tôi vẫn không thể nào hiểu được…”
” Còn có thứ gì… quan trọng hơn cả sự tồn vong của nhân loại?”
Isabel đồng thời mỉm cười:” Tôi cũng tò mò lắm, mong là tối nay ông sẽ cho bọn này câu trả lời tốt.”
” À, chúng tôi có thể sẽ mang cả Eren, Mikasa và Levi nữa, ăn nói sao cho vừa lòng người ta đấy nhé, giá trị bạo lực của đám đấy ghê lắm, nhất là Levi ấy, anh ta có nhiều biện pháp khiến ông sống không bằng chết còn nhiều hơn cả mấy con Titan nữa đó, cẩn thận nhá.” Hange thân thiện lên tiếng, tuy rằng chất giọng trông khá hiền lành nhưng nội dung thì chẳng lành miếng nào, đến Katherine nghe vào cỏn thấy run người.
Mục sư Nick tội nghiệp ghê.
Tam U bên trong không gian an tĩnh nhâm nhi thức ăn cá ngon lành cùng với bình rượu Hoa Túy được đem về từ thế giới của đại tỷ nhà nó đến mức hạnh phúc không có từ ngữ nào diễn tả nổi.
Bởi vậy ta nói, một đời ngư sinh không nên chỉ biết giúp đỡ người khác, đồng thời còn nên tự mình yêu quý bản thân mình mới đúng.
Cuộc sống như vậy mới có kết cục tốt được.
Ai như vị mục sư nhát cấy như thỏ đế nhưng lại tỏ ra là mình ổn này đâu chứ.
Che dấu cảm xúc sẽ khiến bản thân vừa mau già vừa chết sớm nữa đó.
Sống vui vẻ lên đi haha.
Katherine mà đọc được mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đến mức không thể vớ vẩn hơn này của nó thì nhất định sẽ tống khứ nó trở về Viêm gia luôn.
Hàng kém chất lượng quá đấy!
” Ồ, Katherine đấy à?” Hange giờ phút này mới chú ý đến cô đôi chút, thoải mái kêu lên:” Đã đến đây rồi thì cũng bọn này mời mục sư Nick đến trụ sở luôn nhé?”
” Được thôi, tôi sẵn sàng.” Katherine mỉm cười, dù thật ra trong lòng cô không thể nào vui nổi.
Mẹ nó, thật sự là đến giờ mới để ý đến tôi luôn??
Cô ấy có bị hội chứng gì kì cục không nhỉ?
Không lẽ bị ông mục sư này quay vòng vòng đến mức hoa cả mắt rồi??
Ghê thật.
” Còn đứng đó làm gì? Nhanh nhẹn lên một chút đi.” Hange mở lời thúc giục.
” Ờ, chúng ta trở về thôi.”
“…”
…
..
.