Lão Kipple làm mọi chuyện trở nên đảo lộn. Phần nhiều theo chiều hướng tốt đẹp. Ví dụ như mối quan hệ giữa Severus và Lily chẳng hạn. Cho dù vụ này vẫn còn đang là một mớ bòng bong, vì tạm thời Lily đang chịu hẹn hò với Severus trong bóng tối nhưng chắc chắn cô nàng đang chờ đợi lời giải thích của anh từng ngày. Còn Severus chưa biết nên nói gì với cô.
Severus biết sẽ phải có một lúc nào đó anh cần nói tất tật mọi thứ cho Lily, nhưng liệu “một lúc nào đó” có phải là bây giờ? Ít có khả năng như vậy. Severus có cả đống lí do để không làm điều đó. Đó không phải chỉ là anh sợ Lily sẽ ghét anh, sẽ không tha thứ cho những việc làm ở cuộc đời kia của anh, mà nói cho Lily biết mọi thứ bây giờ là một sự mạo hiểm lớn.
Sự cố Lily dễ dàng bị Lupin bóc mẽ về việc anh tham gia vào “ngày hội của sói” mấy hôm trước là một minh chứng. Anh biết Lily sẽ không đời nào chủ động hay cố ý để lộ bí mật của anh, nhưng cô luôn có một điểm yếu to đùng: cô cần thời gian để suy nghĩ trước khi nói dối một điều gì đó. Không như Severus. Anh có thể ứng biến rất nhanh, nhìn thẳng vào mắt đối phương, mặt không hề biến sắc và nói ra những lời không có tí gì là sự thật, hoặc chỉ có một phần sự thật kể cả khi bị tra hỏi bất ngờ. Thật không ngoa khi Dumbledore nói anh có tố chất thiên bẩm của một gián điệp.
Tất nhiên không thể phủ nhận được rằng Severus sợ mất cô. Trước kia khi chưa có cô (chưa từng nghĩ là mình sẽ có cô), Severus cảm thấy việc cô không thèm í ới gì đến mình nhẹ nhàng gấp trăm lần bây giờ. Có lẽ anh cần một thời gian nữa để chuẩn bị tinh thần, để chống chọi được với tình huống xấu nhất khi kể cho cô toàn bộ sự thật.
Severus đã tưởng rằng mình lại gây ra xì căng đan trong trường với vụ vừa rồi, khi mà đêm hôm nọ Regulus cứ khăng khăng với mọi người rằng anh chính là kẻ giấu mặt nọ, nhưng may mắn làm sao, Dumbledore đã lo liệu rất tốt để che giấu mọi thứ.
Trong những người có mặt tại hiện trường, chỉ có Lily và Lupin là biết chắc về vai trò của anh. Regulus không hề nói năng gì với anh sau vụ đó. Thực ra thì cậu ta hầu như chẳng nói chuyện với ai, trông cậu ta còn tệ hơn cả Pettigrew. Severus thấy thật ngạc nhiên, bởi anh chưa bao giờ nghĩ rằng thằng nhãi đó lại gan thỏ đế đến thế. Nhớ lại, Severus cũng từng một mình đối mặt với người sói, trong Lều Hét – một không gian chật hẹp đến tuyệt vọng. Hồi đó, anh còn ít hơn Regulus bây giờ một tuổi. Cái kỉ niệm đó làm anh gặp ác mộng liên tục cả tháng trời, nhưng ít ra trông anh vẫn còn khá khẩm hơn Regulus bây giờ.
Cũng như Severus đã trù tính, ngay sáng hôm sau vụ tai nạn, Dumbledore đã cho gọi anh đến văn phòng của ông ta – có lẽ sau khi gọi những đứa kia lên trước (Severus đoán vậy).
Severus không có tâm lí nặng nề khi gặp Dumbledore, mặc dù anh biết con cáo già này cũng đã nghi ngờ khối chuyện. Thực ra nếu cần thiết, Severus cũng chẳng ngần ngại gì lật ngửa hết những tấm bài lên cho Dumbledore xem – anh nghĩ rằng sẽ có lúc anh sẽ làm như thế. Nhưng anh muốn giữ tình trạng hiện tại, bởi muốn tận hưởng cái cuộc sống an nhàn, thảnh thơi của một học sinh bình thường ít lâu, trước khi Dumbledore tranh thủ chất lên vai anh một lô xích xông những nhiệm vụ “có trời mới biết được là cái gì”.
Vì thế, trong khi Dumbledore mời anh phong sô cô la ếch với một vẻ hóm hỉnh và vui vẻ hiếm có (một cách kệch cỡm – nếu xét đến những sự việc vừa xảy ra), anh chỉ khẽ lắc đầu và tỏ ra một vẻ mặt buồn tẻ thường thấy.
– Thưa thầy, thầy cho gọi em lên đây có chuyện gì? – Sau một hồi im lặng nhìn Dumbledore nhấm nháp từng miếng sô cô la ếch, mắt mơ màng nhìn mấy bức tranh các cố hiệu trưởng, Severus đành phải cất tiếng hỏi.
– A! – Dumbledore reo lên khe khẽ và quay lại, như thể đến giờ mới nhận ra sự có mặt của Severus. – Ta nghĩ trò biết rõ rồi chứ.
Severus nheo mắt nhìn Dumbledore, bình thản nói.
– Thưa thầy, em không biết.
– Vậy thì để ta nói rõ cho trò biết nhé. – Dumbledore đặt hai tay lên mặt bàn, thong thả nói. – Đêm qua có một sự việc nghiêm trọng đã xảy ra. Và theo lời trò Regulus Black thì trò cũng đã có mặt ở đó.
Đôi mắt xanh sáng quắc của cụ chiếu thẳng vào mắt Severus, nhưng Severus chỉ giữ tình trạng đó chưa đến một giây, và nhanh chóng cúi mặt xuống, rồi lại ngẩng lên.
– Regulus Black? – Severus nhướng mày. – Em không biết chuyện gì có liên quan đến Regulus Black. Em tưởng thầy muốn nói đến chuyện một tên người sói chạy lung tung trong sân trường đêm qua, thì đúng là em đã có chứng kiến chuyện đó. Và em đã chạy ngay vào lâu đài. Hẳn thầy vẫn còn nhớ về kỉ niệm không vui vẻ gì lắm của em hai năm trước.
– Đúng là chuyện đó, trò Snape ạ. – Dumbledore mỉm cười. – Thế ngoài người sói ra, trò có nhìn thấy ai khác ở đó nữa không?
– Em nên nhìn thấy sao? – Severus nhướng mày. – Không, em chẳng để ý đến cái gì khác ngoài người sói.
Đôi mắt dò xét của Dumbledore lại chiếu vào Severus qua cặp kính nửa vầng trăng, và Severus cảm nhận thấy một khát khao dùng Chiết Tâm Trí Thuật trong đó. Nhưng tất nhiên, suy cho cùng thì Dumbledore cũng vẫn có những đạo đức nghề nghiệp nhất định.
– Vậy thì ta muốn yêu cầu trò một chuyện. Ta muốn trò hứa rằng không để lộ ra cho ai biết tất cả những điều trò đã chứng kiến đêm qua. Trò sẽ hứa chứ?
Đó không phải là một câu hỏi. Severus biết. Cũng như lần trước. Đó là một mệnh lệnh. Vì thế anh chỉ nhếch mép cười, lạnh nhạt.
– Em có lựa chọn nào khác chăng? Cũng giống như lần trước.
Sắc mặt Dumbledore mất đi vẻ vui tươi còn sót lại từ lúc bắt đầu nói chuyện. Cụ thở dài.
– Trò Snape, ta nghĩ là trò hiểu tại sao ta phải làm như vậy.
– Vâng, em hiểu tại sao thầy làm như vậy. – Giọng Severus lạnh băng. – Chỉ là thầy không hiểu điều đó đã làm em tổn thương đến thế nào.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, Severus vẫn không thôi giận dữ khi nhớ lại tai nạn vào cuối năm thứ năm đó. Anh giận dữ và căm ghét Black vì đã định giết anh nhưng chẳng bao giờ tỏ ra hối hận. Anh giận dữ vì tất cả mọi người đều nghĩ anh mắc nợ Potter ơn cứu mạng, mà chỉ có anh biết rằng hắn chỉ cứu cho cả lũ chúng nó khỏi bị đuổi học. Anh giận dữ với Lupin vì là một phần trong cái âm mưu đó (dù mãi về sau này thì sự căm giận với Lupin nhạt dần vì anh đã ngẫm ra rằng rốt cục Lupin cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi!).
Nhưng hơn hết, anh giận Dumbledore vì cách xử lí của cụ sau đó. Phạt cấm túc Black hai tuần và bắt anh phải giữ im lặng mọi sự! Để tất cả mọi người đều nhìn anh như một kẻ ngốc và Potter như một anh hùng (kể cả Lily!). Dù sau này Severus trở nên rất thân thiết với Dumbledore, anh vẫn thấy giận cụ vì chuyện đó.
Giờ nghĩ lại lại thấy cay!
Dumbledore hơi sững lại trước câu nói của Severus.
– Ta không biết trò suy nghĩ nhiều về chuyện đó đến vậy.
– Vâng. Thầy không biết. – Severus đáp sau một giây im lặng. – Thầy yên tâm, em sẽ không nói gì với ai đâu.
Anh ngừng một lát như để chờ đợi rồi hỏi tiếp.
– Nếu không có chuyện gì nữa thì em đi được rồi chứ?
Dumbledore nhìn Severus mà không hề gật đầu hay trả lời gì, rồi khi Severus hết kiên nhẫn mà định cứ thế đứng lên về quách thì cụ đột nhiên hỏi.
– Lúc chạy trở lại lâu đài, trò đi đến đâu?
Bắt đầu rồi đây! Severus nghĩ thầm.
– Tháp thiên văn, thưa thầy. – Giọng anh bình thản.
– Tại sao? Tại sao trò không về kí túc mà lại chạy lên đó?
– Vì em muốn ở một mình. Em đang kinh hồn bạt vía vì Lupin, chẳng lẽ về kí túc để làm trò cười cho những đứa khác?
Khuôn mặt của Dumbledore không biểu hiện ra một điều gì có thể cho Severus biết được cụ tin bao nhiêu phần ở lời nói đó, nhưng anh thây kệ. Miễn là lão không bắt bẻ được gì mình là được.
– Trò Snape ạ, ta có nghe Regulus kể một chuyện rất thú vị. – Dumbledore dừng lại một chút để dò xét thái độ của Severus, nhưng không thu được gì từ gương mặt bình thản nhất đời của anh, nên đành nói tiếp. – Regulus nói có một người đã đánh và dụ người sói chạy vào rừng Cấm để cứu trò ấy, và trò ấy nghĩ rằng đó là trò.
– Regulus Black cũng đối mặt với người sói ư? Em nghĩ là cậu ta hoảng loạn quá mà nhầm lẫn. Em thậm chí còn không biết là cậu ta cũng có mặt ở đó.
Dumbledore mỉm cười.
– A, điều này thì ta e rằng trò đang nói dối. Trò biết chính xác những ai có mặt ở đó, bằng cách này hay cách khác.
Không để cho Severus kịp há miệng phản đối, Dumbledore vẩy đũa phép lôi từ ngăn kéo ra một tấm giấy da.
– Nhóm Đạo Tặc có một tấm bản đồ kì diệu, nó hiện lên vị trí của tất cả những người có mặt trong lâu đài. Và đêm hôm đó, khi ta lấy tấm bản đồ này từ tay James Potter, ta vô tình nhìn thấy tên trò. Ở kia.
Dumbledore trỏ cây đũa phép vào góc phòng, đúng cái chỗ Severus tàng hình đứng hôm trước.
Bỏ xừ! Severus khẽ rên thầm. Thế mà mình cứ tưởng cụ ta không nhìn thấy.
Trong đầu Severus muốn bật ra một tiếng cười mỉa mai khùng khục, cái cách mà anh thường làm khi gặp phải một vài chuyện ngoài tiên liệu. Anh ngước nhìn lên vẻ mặt của Dumbledore – bây giờ lộ rõ vẻ đắc thắng và thích thú, lầm bầm.
– Lúc từ tháp thiên văn trở xuống, em có nghe thấy tiếng mấy trò đó cãi nhau nên mới tàng hình bám theo xem sự thể thế nào. Nếu thầy muốn phạt cấm túc em vì chuyện đó…
– Không, ta không phạt trò. – Dumbledore khẽ mỉm cười ranh mãnh. – Ta chỉ muốn trò giữ kín mọi chuyện, à, tất nhiên trò sẽ làm thế. Ta chỉ hơi tò mò với trò thôi. Trò có điều gì muốn kể cho ta nghe không?
– Em chưa bao giờ tưởng tượng ra thầy như một đối tượng để trút bầu tâm sự. – Môi Severus khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
Dumbledore cũng nhận thấy sự châm biếm trong câu nói của Severus, nhưng cụ lờ đi, đôi mắt hấp háy.
– Ta có nghe thầy Slughorn nói về ý định thực tập môn Độc Dược sau khi ra trường. Dự định của trò sau khi thực tập xong như thế nào? Chắc hẳn không phải chỉ là một người pha chế độc dược bình thường rồi, với tài năng đặc biệt xuất sắc của trò – như thầy Slughorn nói.
– Vâng. Em sẽ nghiên cứu sâu hơn để chế tạo ra những độc dược mới. Tuy nhiên, em vẫn cần làm công việc của một người pha chế độc dược bình thường để kiếm sống.
– Chỉ thế thôi sao? – Dumbledore nhướng mày.
– Chỉ thế? Em nghĩ công việc nghiên cứu là đủ tốn thời gian và công sức rồi chứ? Chẳng lẽ em nên làm điều gì khác?
Dumbledore thu người lại tựa vào lưng ghế, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Severus đang tự hỏi liệu cách nói năng của mình có hơi vượt quá chuẩn mực thông thường của một học sinh năm thứ bảy không, và liệu có phải Dumbledore đang thấy khó chịu vì thằng bé ngồi trước mặt cụ ta đã tỏ ra hỗn láo không. Tự dưng anh cảm thấy một sự thích thú len lỏi trong lòng mình như thể mỗi cái nhìu mày của Dumbledore đều là một hớp Whiskey Lửa hấp dẫn với anh vậy.
Dumbledore cất tiếng nói, rốt cục, bằng chất giọng bình thản và nhẹ nhàng cố hữu.
– À không, ta chỉ hỏi vậy. Vì thành tích học tập của trò cũng tương đối ấn tượng. Trò cũng rất giỏi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đúng không?
Mép Severus lại nhếch lên vẻ khó ưa.
– Ý thầy muốn hỏi em có giỏi Nghệ thuật Hắc ám không chứ gì? Em có biết về nó chút ít, cũng như một vài học sinh khác trong trường. Em nghĩ là có vẻ thầy đã hơi lạc đề so với cái vấn đề mà thầy gọi em đến đây, em không thấy việc này có liên quan gì.
Dumbledore khẽ nhíu mày. Và Severus ý thức được rằng hình như mình đã hơi cao giọng, rằng hình như cứ nói chuyện với Dumbledore vài câu, anh lại có cảm giác như mình lại trở về thời kì làm Chủ nhiệm nhà Slytherin, và liền nói chuyện với cụ ta với thái độ đó. Rằng nếu ở cuộc đời trước, có đứa học sinh nào dám nói năng với anh kiểu đó (đặc biệt là thằng nhãi hỗn láo Harry Potter), thì chắc chắn anh sẽ cho nó đi cọ vạc ngay tối hôm đó. Nhưng Dumbledore, có lẽ vì đã thích thú về anh phần nào đó, hoặc cũng có thể do suy nghĩ rộng lượng cố hữu đối với những đứa học sinh ít nhiều hỗn xược mà cụ từng gặp trong đời, nên chỉ nhìn Severus bằng một ánh mắt nghiêm khắc và nói.
– Phải, phải. Cái vấn đề ấy… chúng ta đã thống nhất xong. Trò đã có thể trở về kí túc.
Severus đứng lên và gật đầu chào ra về. Nhưng đến khi anh gần tới cửa, Dumbledore lại gọi giật lại.
– Lily Evans gần đây có vào bệnh xá vì một lời nguyền hắc ám. Trò biết chứ?
– Em có nghe qua. – Severus nói, nhắc mình quay trở lại thái độ lễ phép cần thiết. – Em và trò Evans không thân thiết gì, thưa thầy. Có vấn đề gì không ạ?
Dumbledore khẽ lắc đầu, biểu hiện trên khuôn mặt như bị che phủ bởi một tấm màn.
– Vậy thì em chào thầy.
– Chào trò.
Giờ đây, khi suy ngẫm lại cuộc nói chuyện này và những sự kiện trước đó, Severus nhận ra rằng anh đã để lại cả đống lí do để Dumbledore có thể chú ý và nghi ngờ mình. Theo những gì anh hiểu ở cụ, cụ không bao giờ chịu để yên cho một sự tò mò nào tự tuột đi mất. Và anh biết, anh sẽ còn phải đọc cho cái máng xối lũ mật khẩu đủ vị kẹo (kẹo cam, kẹo chanh, kẹo nhái, kẹo mật, kẹo vô thiên lủng…) nhiều – nhiều lần nữa.