– Đừng tin Pettigrew. Đừng tin hắn, dù thế nào đi nữa.
Có thể vì sự nghiêm trọng của điều Severus vừa nói. Cũng có thể vì cái thái độ rằng đó-là-một-việc-hết-sức-nghiêm-trọng mà Severus đang thể hiện. Có thể là kết hợp của cả hai. Nói chung kết cục là làm cho Lily trầm ngâm chìm vào suy nghĩ lâu lắc.
Một lúc sau, cô đột ngột bật ra một câu với một giọng điệu hết sức mạnh mẽ làm cho Severus tí nữa thì giật nảy mình.
– Đồ khốn kiếp! James Potter, tôi sẽ cho anh một trận!
Thật may phước cho James Potter bởi vì nó không đang đứng trước mặt Lily lúc này. Bởi vì cô vung mạnh cây đũa phép ra phía trước làm một tràng những hạt lửa nhỏ túa ra như pháo hoa đập tung vào bức tường, sát ngay cái kệ chứa những chai lọ lỉnh kỉnh, làm Severus nắm chặt tay, kìm mình để khỏi kêu lên vì sợ đám tia lửa đó làm nổ bất kì cái lọ nào trên đó. Nhưng may thay (hoặc Lily đã chủ ý như vậy), không có tia lửa nào bắn vào kệ.
Hôm nay Severus và Lily gặp nhau trong căn phòng thí nghiệm riêng mà Slughorn cho Severus mượn để thực hành thêm môn Độc Dược. Lily quá háo hức và tò mò muốn xem căn phòng, cũng như vạc thuốc Bả Sói mà Severus đang pha chế cho Lupin. Căn phòng này chỉ có Severus lai vãng, người ngoài trừ Slughorn thi thoảng có ghé qua ngó xem Severus làm ăn thế nào, còn lại không có ai đếm xỉa đến, thế nên về độ riêng tư là đảm bảo.
Chỉ mỗi tội nó nằm tuốt ở tầng trệt, nơi mà trừ các giờ Độc Dược ra thì hầu như chỉ có đám học sinh nhà Slytherin qua lại, bởi vì phòng sinh hoạt chung của chúng cũng ở đó. Thế nên việc Lily mò xuống đó ít nhiều cũng có người để ý, giống như là Severus mò lên tầng bảy vậy. Vì vậy Lily đã bỏ ra mấy ngày để luyện phép Tan Ảo Ảnh để có thể tàng hình xuống đó được. Phép Tan Ảo Ảnh này là một loại phép thuật cấp cao, thuộc trình độ P.T.T.S nhưng lại không có trong chương trình học, thế nên đứa nào có ham muốn tìm tòi thì mới tự học mà thôi.
Nghe Lily chửi rủa James Potter mà Severus phì cười. Thật thú vị khi chứng kiến cô nổi khùng với người khác.
– Trời đất! Vậy mà anh ta vênh vang đến thế nào trước mỗi lời khen rằng anh ta thật là nghĩa hiệp. Tên khốn! Mình muốn đá cho hắn mấy phát quá! Mình đã cảm phục hắn biết bao nhiêu. Hóa ra là hắn…
-… sợ nếu mình chết lăn đùng ra đó thì nó và bộ sậu phải vào nhà đá. – Severus nói tiếp luôn vào lời Lily. – Ai đâu biết nó cũng tham dự vào cái âm mưu đó. Nó đâu có phiền nếu mình bị xé xác đâu. Nó chỉ mong mình chết phứt đi cho rồi.
– Ôi, không… – Lily lắc đầu. – Mình đã nói với cậu rồi, James không phải là người như thế. Cậu ấy có thể… thế này thế nọ… khốn kiếp… nhưng không bao giờ giết ai hết.
– Nó ghét cay ghét đắng mình. – Severus hừ mũi.
– Đúng thế. Nhưng… – Lily nhăn mũi và kêu lên. – Cậu cũng ghét cậu ấy y chang như vậy! Thế cậu có ý định giết cậu ấy bao giờ không?
Chữ “có” hình thành trên miệng Severus và suýt chút nữa bật ra trước khi anh kịp kìm lại. Mình có muốn James Potter chết bao giờ không? Ồ, tất nhiên là có, nhiều lần là đằng khác. Mỗi lần nhóm Đạo Tặc hành hạ hay làm nhục anh. Mỗi lần nhìn thấy Lily tay trong tay với hắn. Khi nhìn thấy ảnh cưới của Lily và hắn trên Nhật báo Tiên Tri. Mỗi khi nhìn vào mặt Harry Potter và nhớ đến việc bố nó đã giành được thứ quý giá duy nhất mà anh từng có trong đời thế nào. Những lúc ấy Severus chỉ muốn Potter chết phứt đi (dù có khi thực ra lúc đó hắn cũng đã xanh mồ rồi, nhưng anh vẫn muốn hắn chết thêm lần nữa!), một cách đau đớn, hay là bằng cách nào cũng được, hoặc có khi đơn giản chỉ là biến mất quách đi không còn hiện diện trên cõi đời nữa.
Thế còn đã bao giờ anh muốn giết James Potter chưa? Có chứ. Có những lúc sự tức giận, sự căm ghét lên đến tột đỉnh, Severus chỉ muốn cầm đũa phép và chĩa thẳng vào hắn ếm một bùa “Cắt Sâu Mãi Mãi” toàn lực hay thậm chí là “Avada Kevarda” cũng được. Hay nếu như phép Tiêu Biến mà làm tiêu biến được một con người vĩnh viễn thì Severus cũng muốn dùng phép đó cho rồi.
Nhưng cân nhắc lại lần nữa, liệu Severus đã thực sự định giết Potter bao giờ chưa? Nếu anh có cơ hội để giết hắn, liệu anh có thực sự xuống tay được không? Muốn giết một ai đó là một chuyện, nhưng chuyển ý muốn đó thành hành động lại là hẳn một chuyện khác. Bao nhiêu năm sống trên đời đủ để cho anh hiểu rằng giết người khó khăn đến thế nào. Chiến đấu trên chiến trường là một chuyện, nhưng giết người một cách máu lạnh thì… – nếu dễ thì Dumbledore đã chả lọt qua tay Draco mà đến tay anh.
Tiếng “có” chết yểu ngay trong miệng anh, và Severus lần đầu tiên thực sự nhận ra rằng dù có ghét Potter đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ xuống tay giết hắn.
– Không. – Severus nói một cách miễn cưỡng.
– Thấy chưa! – Lily mỉm cười, đôi mắt xanh lục của cô ánh lên vui vẻ. – Dù có nhiều bất đồng với nhau, nhưng James cũng như cậu vậy. Rốt cục vẫn là người tử tế.
Severus khịt mũi vẻ bất đồng và nhìn Lily một cách nghi ngờ làm cô bật cười.
– Thôi ngay cái vẻ mặt ấy đi. – Lily nhéo vào cánh tay Severus một cái đau điếng. – Cả Sirius cũng thế, cậu ấy cũng là người tử tế, chỉ đôi khi nông nổi và dại dột thôi. Mình tin là cậu ấy đã thấy hối hận về cái lần ấy rồi. Thôi nào! – Cô lại đập vào cánh tay Severus khi thấy phản ứng trên gương mặt anh. – Nghĩ xem, cậu tưởng rằng Sirius sẽ để lộ ra cho cậu biết nếu cậu ấy ăn năn hay sao? Một người như Sirius?
Môi Severus khẽ cong lên và anh ném cho Lily một cái nhìn sắc lẻm đặc trưng của mình, trước khi thở dài.
– Thôi được rồi. Chúng mình không nói về chuyện này nữa. Cậu đúng là… lúc nào cũng chỉ cố nhìn vào mặt tốt của người khác.
Lily rõ ràng chưa hài lòng về phản ứng của Severus vì cô há miệng định nói tiếp nhưng Severus đã vụt đứng dậy. Chiếc vạc thuốc ở góc phòng bắt đầu bốc lên những vòng khói tròn màu xám đục. Anh cầm lấy đũa quấy quấy đúng mười hai vòng rưỡi một cách thong thả nhưng tập trung cao độ. Những vòng khói ngả dần sang màu nâu vàng rồi biến mất hẳn.
– Có gì không ổn sao? – Lily hỏi, phía sau lưng anh.
– Không. Vẫn diễn ra theo đúng tiến độ.
Lily tiến thêm một bước, đứng ngang với Severus và nhìn vào chiếc vạc đang sôi sùng sục thứ chất lỏng màu ngà, đôi mắt lấp lánh.
– Mình thực sự muốn cùng cậu pha chế nó lần sau. – Cô ngừng lại và cười tươi khi thấy cái gật đầu của Severus. – Mấy ngày nữa là xong mẻ này?
– Hai ngày rưỡi nữa. Lupin sẽ phải uống liên tục trong một tuần trước ngày trăng tròn.
– Thật là tuyệt! – Cô gật đầu. – Cậu có định…
Một tiếng gõ cửa rất mạnh vang lên. Severus và Lily đưa mắt nhìn nhau, và Lily nhanh chóng chĩa đũa phép vào chính mình ếm bùa Tan Ảo Ảnh và đứng dẹp vào đâu đó. Severus vung đũa phép dỡ bỏ bùa Muffliato (Ù Tai) mà anh đã ếm để không ai nghe thấy họ nói chuyện trong phòng rồi đi ra mở cửa.
– A, chào Severus.
Slughorn, béo tròn mập mạp với cái mũi và đôi gò má bóng nhẫy, cười rất tươi ở trước cửa.
– Ta đi ngang qua, và ta muốn vào thăm xem trò làm việc thế nào một chút. Trò không phiền chứ?
Đương nhiên là phiền rồi. Severus mở rộng thêm cánh cửa và đứng xích sang một bên.
– Mời thầy vào.
Slughorn đi qua cửa và tiến vào phòng bằng một dáng vẻ điệu bộ, đồng thời đưa mắt quét một vòng quanh căn phòng. Ông hối hả bước đến chiếc vạc gần nhất, lúc này đang sủi lăn tăn một thứ dung dịch màu xanh lơ.
– Ồ, trò đang làm cái gì đây? À ta biết rồi, ta đã nhìn thấy thứ thuốc này trong tay cô Greengrass.
Ông ta nháy mắt với Severus vẻ ranh mãnh pha lẫn hài hước.
– Ta nghe nói trò cũng kiếm được kha khá đúng không? Trò nên nhớ là chớ có tiêu thụ mấy loại thuốc “phiền phức” và đừng ăn hụt vào nguyên liệu của trường nhiều quá nghe chưa, không thì ta cũng không lờ đi được.
– Dạ không, chỉ là mấy loại thuốc lành mạnh, chữa đau đầu và làm đẹp. Và em đều tự mua nguyên liệu.
Severus trả lời. Gần đây anh đã quyết định cải thiện cuộc sống bằng cách làm mấy thứ độc dược đơn giản và hiệu quả như thuốc dưỡng tóc, dưỡng da bán cho lũ con gái và thuốc chữa đau đầu, chống hồi hộp, tăng cường trí nhớ… bán cho đám học sinh luôn cảm thấy căng thẳng với các tiết học (mà đám học sinh này lại chiếm số nhiều cơ chứ).
Sở dĩ anh nghĩ ra được trò này là nhờ học tập theo gương của hai anh em sinh đôi George và Fred Weasley. Hai thằng bé này tuy có nghịch ngợm nhiều những chính ra lại có nhiều sáng kiến và rất có khiếu kinh doanh. Chúng nó đã nghĩ ra đủ loại sản phẩm quậy dành cho bọn học sinh thích trốn học và một đống những món đồ để chơi khăm con mụ Umbridge. Rất may là trong thời làm thầy giáo, Severus luôn luôn tỉnh táo đề cao cảnh giác nên chưa dính đòn quậy của hai đứa này lúc nào, luôn bắt nọn được chúng trước khi có hậu quả gì xảy ra.
Severus chưa bao giờ có cảm tình với những công việc kinh doanh trong trường của hai đứa sinh đôi đó cho đến khi anh nhận thấy mình có thể bắt chước chúng nó trong cuộc đời này để kiếm chác chút đỉnh. Rõ ràng là nhẹ nhàng và rủng rỉnh hơn đứt việc làm bài tập thuê ở cuộc đời trước.
Một tiếng suýt xoa bật lên khi Slughorn tiến đến cái vạc trong góc – vạc thuốc Bả Sói.
– Chà chà… cái gì đây Severus? Thuốc này có mùi thật lạ. – Cánh mũi ông ta phập phồng khi hít hít làn hơi bốc lên như thể cố phân tích những thành phần trong đó. – Lại một sáng tạo mới của trò, đúng không? Đó là gì…
– Thuốc chữa mụn cơm. – Severus nói điều vừa nảy ra trong óc mình. – Ờ… chỉ là để giải trí, chả ai quan tâm đến bệnh đấy lắm. Hình như là nó cũng không được thành công cho lắm rồi…
Severus ra vẻ cười ngượng nghịu trước vẻ mặt thộn ra của Slughorn. Nhiều thể loại cảm xúc lẫn lộn lướt qua trên gương mặt núng nính của ông ta trước khi ông ta nói.
– Ờ… giải trí cũng tốt… Nhưng nếu nó mang lại nhiều lợi ích nữa thì tốt hơn. Ta sẽ giới thiệu trò đến thực tập với Arsene Jiggers sau khi ra trường. Anh ta sẽ hướng trò tập trung tài năng vào những việc có ích hơn. Còn bây giờ thì… ờ… trò cứ thoải mái vui chơi đi, làm những gì tùy thích, khi còn ở trong trường. Ta lúc nào cũng ủng hộ trò. À mà…
Ông ta bất chợt ngừng lời, hai lông mày nhíu lại gần nhau, cánh mũi lại phập phồng.
– Ồ… hình như có mùi của bông phụ tử (bông bả sói) thì phải. Có đúng không? Có cả mùi oải hương và mùi gỗ đàn. Để cho thuốc chữa mụn cơm hay sao? – Ông ta nhìn Severus vẻ nghi ngờ. – Trò có những sáng tạo thật lạ!
– Vâng… em muốn thử nhiều nguyên liệu mới.
Severus cố nặn ra một vẻ mặt ngây thơ vô tội hết mức có thể và cười trừ, nhưng trong lòng thấy nhồn nhột, nghĩ thầm: “Có cần mũi thính đến thế không hả lão già?” Severus thắc mắc không hiểu Slughorn làm cách nào nhận ra được một đống mùi của thứ này thứ nọ trong một hỗn hợp vô số mùi của một cái kho dược liệu thế này. Rõ ràng là kích thước mũi không hề đặc trưng cho khả năng khứu giác tí nào, nếu không thì lẽ ra chính Severus phải có khả năng ấy mới phải.
Severus không biết Slughorn có nhận ra mùi oải hương và mùi gỗ đàn chính là mùi nước hoa của Lily không, và điều này làm lòng anh gợn lên một chút lo lắng. Anh chú tâm quan sát từng biểu hiện nhỏ của Slughorn. Nhưng ông ta không tỏ gì đặc biệt, mà vui vẻ nhìn quanh một lượt nữa, rồi vỗ vai Severus một cái làm anh suýt sụm xuống, chào tạm biệt và đi ra.
– Cảm ơn thầy đã ghé thăm.
Severus nói khi đóng cửa lại và thở phào. Từ giữa hai kệ nguyên vật liệu, Lily dần hiện ra, chạy lại và gục đầu vào vai Severus, cười khúc khích.
– Thuốc chữa mụn cơm hả? Hức hức… Sao cậu lại nghĩ ra thứ đó chứ? Hức hức…
– Không biết. – Severus cũng cười khùng khục. – Tự dưng nghĩ ra vậy. Ha ha…
Hai người ngẩng lên, gạt nước mắt sau một tràng cười dài. Rồi Lily nói.
– Chúng mình đang nói đến đâu ấy nhỉ?
– Cậu đang định hỏi mình gì đó. – Severus nhăn trán nhớ lại rồi nói.
Lily cũng ra chiều suy nghĩ, rồi vui vẻ nói.
– À, mình định hỏi liệu cậu có định đến Lều Hét với Remus để theo dõi tác dụng của thuốc không. Cho mình đi với.
– Nếu cậu thích thì cứ đi một mình. – Đôi mắt của Severus như có một đám mây đen đi ngang qua. – Mình không muốn quay lại đó. Những kí ức về nơi đó thực sự tồi tệ.
Lily nhìn chăm chú vào biểu hiện trên gương mặt của Severus, rồi chậm rãi nói, bằng một giọng nhẹ nhàng và nghiêm túc.
– Sev, có thể chưa phải lúc này, nhưng có một lúc nào đó cậu sẽ muốn quay trở lại đó. Đối mặt với những ám ảnh là cách duy nhất vượt qua được những ám ảnh.
Severus nhắm mắt lại trong giây lát, suy ngẫm về những lời Lily nói. Và khi mở mắt ra, anh nhìn sâu vào đôi mắt xanh như hai viên ngọc lục bảo của cô.