Đông Phong Bất Dữ

Chương 32: 32: Dịch Phủ



– Tiểu bằng hữu!
Là giọng của Dịch Thừa Tiền.

Mẫn Hi nghe vậy liền ngoảnh đầu lại đã thấy gã đứng sau mình từ lúc nào.

Trông sắc mặt kia hẳn là làm bài tốt lắm nên mới vui như vậy.

Gã theo thói quen, phe phẩy chiếc quạt trên tay mình, trong thanh âm chứa đầy tự tin cất tiếng hỏi han.

– Ngươi làm bài được không?
Vừa nãy bài thi của hắn cũng khá ổn, thành ra đây không phải một câu quá nhạy cảm trong thời điểm này.

Nếu mà gã hỏi hôm thi Hội thì đảm bảo hắn xé xác gã thành trăm mảnh luôn.

Cũng may là lúc đó chưa gặp gã.

Mà thôi người ta hỏi thăm mình, tiếc gì với gã một cái gật đầu nhỉ?
– Ban nãy ta nhìn thấy khảo quan xem bài ngươi xong thì lắc đầu, có ổn thật không?
Hắn vẫn cười cho qua chuyện, giải thích: “Không sao đâu, tại hạ tin vào bài làm của mình mà”
Dịch Thừa Tiền gật gật vài cái, trong đầu dường như nghĩ ra thứ gì đó.

Gã dập quạt vào tay, đoạn từ từ điềm tĩnh lại mời hắn về nhà mình chơi.

Khỏi nói, Mẫn Hi không dám đến.

Hắn khéo léo chối từ.

Bản thân hắn biết mình không thể nào đến nhà một người mà mình mới vừa gặp được.

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông cũng như không ai ngu hai lần ở một tình huống.

Huống chi Dịch thị còn là thế gia đại tộc, hắn làm sao có cửa bước chân vào cơ chứ.

– Nhà ta có truyền thống trọng người tài, nay gặp ngươi ở đây không thể không mời về trà đàm.

Coi như là ngươi giúp ta tuân theo truyền thống gia đình đi.

Tiểu bằng hữu theo ta về nhà nào, phụ thân ta cũng muốn gặp ngươi lắm đấy!
Anh trai, đây không giống mời về nhà chơi mà như là dẫn về ra mắt đó.

Ở nhà của tiểu đệ đây còn có lão già đẹp trai trông ngóng, có thể buông ra được không?
Hắn càng khéo gạt, gã càng khéo rủ.

Cuối cùng thì Dịch Thừa Tiền cũng đã thắng với tỉ số 1-0 cho sự nhây nhúa của mình.

Hắn thề, bây giờ hắn không chịu thì có lẽ gã đứng ở đây luôn quá.

Về nhà bạn thôi mà, chắc không sao đâu nhỉ? Hắn đâu có gây thù gì với Dịch thị, chắc Dịch lão gia cũng không ăn tươi nuốt sống hắn đâu.

Dịch phủ cách trường thi không xa, đi bộ một chút liền đã tới nơi.

Trên đường đi, hắn nhìn ngắm thành đô hoa lệ, tiện thể thăm dò một ít tình hình về Đoan Mộc thị kia.

Vừa nãy hắn có suy nghĩ một chút, thay vì cứ né tránh, chi bằng hắn cứ kết thân với Dịch Thừa Tiền này đi.

Điều đó mang lại nhiều cái lợi cho hắn, trong đó cái lợi lớn nhất đó là có thể biết về tin tức của Đoan Mộc thị, từ đó thăm dò được cái chết của cha hắn là vì sao.

Lợi ích thứ hai, sau này có may mắn vào quan trường thì còn có thế lực chống lưng.

Dịch thị là chỗ dựa chắc chắn cho Dịch Thừa Tiền, hắn là bạn thân Dịch Thừa Tiền chẳng nhẽ không được hưởng ké?
Lại nói, Dịch gia có thủy tổ là người theo võ, Dịch Thừa Tiền chắc chắn cũng biết một ít.

Sau này đi với gã, hắn không sợ bị bắt nạt hehe.

– Đến rồi.

Gia viên Dịch thị rộng lớn, hoành tráng, nhìn cái cổng thôi là biết.

Hai tên gia nhân đứng đó gác, tên nào tên nấy đều đô con gấp đôi hắn.

Bọn chúng nhìn thấy Dịch Thừa Tiền liền cúi đầu, đồng thanh hô to: “Cung nghênh thiếu gia”
Lập tức một tên hầu trong nhà chạy ra, đi sau hắn ta là mấy cô nha hoàn nữa.

Có lẽ hắn là một tên quản gia trong nhà.

Hắn không dám nhìn thẳng Dịch Thừa Tiền, cúi đầu nhìn đất nói:
– Nghênh đón thiếu gia, trời nóng nực, xin mời người dùng chút khăn lạnh lau mặt.

Mẫn Hi vào đến đây thì câm như hến, hắn không dám nói, cũng chả biết nói gì.

Hắn tự dưng thấy thân phận của mình còn thấp hơn một tên quản gia ở đây nữa.

Tự dưng nghĩ đến mỗi ngày Dịch Thừa Tiền đi đâu về lại cứ phải như thế này, hắn thấy thật mệt mỏi.

Xem ra kiểu thế này không hợp với hắn.

Mà có hợp thì hắn cũng có được hưởng đâu.

U là trời, cái đầu nghĩ xa quá rồi.
– Hôm nay chúng ta có khách, ngươi đi chuẩn bị ít trà bánh mang lên cho bổn thiếu đãi bạn.

Dịch Thừa Tiền lấy chiếc khăn lạnh trên mâm vàng đặt sơ lên cổ một chút, sau đó để trở lại chỗ cũ.

Gã ra hiệu cho hắn đi theo mình, phong thái hoàn toàn khác với người vừa rồi hắn gặp ở quán trà.

Nói thẳng ra là ngầu hơn đấy, khí tức lúc này của gã có thể tỏa ra nồng nặc, ép chết bất cứ kẻ tự ti nào bên cạnh mình.

Gã dẫn hắn đi về một viện lớn.

Vào phòng khách viện đó, nơi không có ai, gã mới thở phào.
– Ngài sao vậy?
Gã ngồi xuống, nói một câu nhẹ nhàng: “Gồng mệt quá, giờ thì ổn rồi”


…..
Được rồi, không chỉ mỗi hắn, cả thế giới này đều là diễn viên đại tài cả.

Dịch Thừa Tiền ngầu lòi ban nãy đâu, bây giờ thằng cha trước mắt làm mất hình tượng quá.

Huynh đài à, khép chân lại đi, tan nát ấn tượng đầu trong thằng đệ rồi.

– Ngươi ngồi xuống đi.

Gã vừa bẻ khớp vừa nói.

Hành động cứ như thể tay chân gã sắp tan nát hết ra.

Mà cũng đúng, gã ngồi cũng đã lâu, đau chân mỏi gối là chuyện bình thường.

Dịch Thừa Tiền đặt cây quạt lên giá đỡ gần đó, chống cằm nhìn hắn.

– Thiếu gia như thế này…!Không sợ tại hạ đem những gì vừa thấy đi kể lung tung sao?
Hắn lấy làm lạ, tại sao Dịch Thừa Tiền lại có thể tự nhiên như vậy trước mặt một người vừa quen là hắn.

Thậm chí gã còn chưa biết gì về sơ yếu lí lịch của hắn, về tính cách cũng như hắn có thói quen dắt mồm đi dạo không vậy mà lại dám làm thế.

Lỡ hắn mà kể ra thì tan nát hình ảnh về danh môn thế gia cao sang quyền quý à?
– Ta tin ngươi sẽ biết chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên bàn.
Gã rướn mày.

Dịch Thừa Tiền từ nhỏ đã có khả năng nhìn thấu con người, mắt chọn của gã ít khi nào chỉ sai về một ai đó.

Vừa rồi ở trong trà quán, gã liếc sơ cũng biết Thục Xuyên không biết đối thơ, thậm chí xuất khẩu thành thi cũng không có khả năng, đồng thời cũng đoán hắn không phải dạng cái gì cũng hóng.

Với lại, trực giác vừa bảo gã, người này có thể tin được.

– Hôm nay yên ắng như vậy, chắc là phụ thân cùng với nhị đệ của ta ra ngoài rồi.
Gã nhìn ra ngoài cửa, nói.

Sau câu đó, đám gia nhân mang những thứ gã bảo lên, bao gồm trà, bánh, khăn mát.

Họ đi đâu tầm 5,6 cô nha hoàn.

Mỗi cô một việc khác nhau, người thì rót trà, người thì dâng trà cho gã.

Trong đó có một cô vừa vào đã bu lấy hắn, gác chân hắn lên đệm, xoa bóp.

Cô còn lại vòng ra phía sau, dùng khăn lạnh nhẹ lau mặt, tiện thể xoa bóp vai gáy cho hắn.
Trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của Mẫn Hi, Dịch Thừa Tiền thổi nhẹ tách trà nóng của mình: “Thả lỏng đi, các nàng chỉ giúp ngươi xoa bóp thôi”
Tay nghề của mấy cô này cao thật, mới bóp có một tí mà hắn thấy bớt đau hẳn.

Thả lỏng người trên ghế, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng Dịch Thừa Tiền hỏi.

– Việt Trạch của các ngươi có đẹp không?
Ối dồi ôi hỏi hắn Việt Trạch đẹp không ấy hả? Đẹp, đẹp tuyệt vời luôn.

Nơi đó không được phồn hoa như Trúc An nhưng lại mang nét cổ kính, khiến người ta hồi tưởng về những gì đã qua trong quá khứ.

Tiết trời của Việt Trạch quanh năm ôn hoà, mùa đông cũng không thấy quá lạnh.

Chưa kể nhá, gái Việt Trạch hơi bị xinh.

Ủa khoan, đoạn tụ mà nói về gái tổ quật chết.

Con xin xá ba cái con tạ lỗi với tổ, nô tỳ có lỗi, nô tỳ đáng chết!
– Thật thú vị.
Dịch Thừa Tiền khi có người khác liền quay mặt trở lại như lúc vừa về phủ.

Gã chống cằm nhìn hắn, tặc lưỡi.

Gái thì cũng xinh đấy nhưng mà tiếc là gã đoạn tụ.

Trời ơi, đoạn tụ nghe về gái cho tổ đánh à?
Chợt có một tín hiệu bắn qua đầu của cả hai ngay giây phút Thục Xuyên che miệng sau khi kể về mấy thiếu nữ ở Việt Trạch.

Bốn con mắt nhìn nhau, gã hiểu ra điều gì đó và hắn cũng vậy.

Gã phất tay, lệnh cho mấy thị nữ lui ra, người cuối cùng rời khỏi không quên đóng cửa lại.

Dịch Thừa Tiền nuốt một ngụm nước bọt, khe khẽ hỏi.

– Ngươi cũng….?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.