Gã bắt chéo chân, giống như cái thế mà gã thường hay ngồi ở nhà: “Đệ còn nhớ lần trước ta đấu khẩu với Dư Nguyên có nhắc đến một người tên A Chức không?”
Phải nói thẳng là não hắn rất ngắn, hầu như ngoài bài vở và những vấn đề liên quan trực tiếp đến mình ra thì không nhớ cái gì được lâu hết.
Nhưng mà lạ thay lần đó màn chửi nhau của hai anh em nhà này khiến hắn khắc ghi mãi.
Hắn nhớ trong cơn căng thẳng, Dịch Dư Nguyên nói hắn là tiểu thiếp của Dịch Thừa Tiền hoặc Dịch lão gia, sau đó Dịch Thừa Tiền liền đáp trả bằng cách gọi tới cái tên A Chức.
Dịch Dư Nguyên khi ấy như mèo bị dẫm phải đuôi, hậm hực bỏ ra bên ngoài.
– Đệ nhớ, làm sao?
Dịch Thừa Tiền lại lần nữa mỉm cười.
Hôm nay gã cười nhiều hơn mọi khi, bởi vì mọi thứ diễn ra xung quanh khiến gã cảm thấy như thể mình đang coi hài chứ không phải đơn thuần là mở mắt tỉnh dậy, dạo phố rồi dự tiệc nữa: “Hôm nay tân nương gả vào Đoan Mộc thị là nàng ta.”
Mẫn Hi vẫn không hiểu vấn đề đang diễn ra.
Mặt hắn ngây ngô như trước giờ chưa từng được ngốc.
A Chức đó gả vào Đoan Mộc phủ thì là phúc phần của nàng ta, có gì hay mà đáng cười?
– Thì có gì à?
Thái độ của hắn khiến Dịch Thừa Tiền phải lắc đầu ngao ngán.
Đã trải qua ái tình rồi mà nhìn biểu cảm hôm đó của Dịch Dư Nguyên cũng không hiểu, chắc lang nhân của hắn cũng mệt lắm.
Gã chống cằm, ghé sát lại gần hắn.
– Đệ không hiểu thì ta nói luôn vậy.
A Chức đó là người trong lòng của Dịch Dư Nguyên, đệ nghĩ với cái tính của nó thì sau khi biết người ta gả vào Đoan Mộc thị, nó có quậy banh Dịch phủ không?
Mẫn Hi nghe xong cũng chả hiểu là cười chỗ nào.
Huynh đài, nhà huynh bị phá đấy, vui là vui thế nào được? Tư duy của mấy người giàu cũng lạ ha, nhà bị phá mà kêu vui.
– Nhưng mà sao huynh biết là nàng ấy?
Gã phẩy phiến, từ từ kể tiếp.
A Chức là nàng thanh mai của Dư Nguyên, tuy gia thế không bằng nhưng đã gắn với nó từ cái thưở còn quấn tã.
Cái hồi mà gã với Dư Nguyên chưa có biến chất từ yêu thương mỗi ngày thành chửi nhau mỗi giờ, thằng bé còn tâm sự với gã, sau này nhất định sẽ cưới A Chức vi chính thê, nếu không phải nàng thì thà tự cung chứ không lấy người khác.
Lớn lên nhưng tình cảm đó vẫn vậy, nó vẫn quấn lấy A Chức mỗi ngày.
Chuyện ở Dịch phủ nó vô can nhưng công việc nhà A Chức làm không sót cái nào.
Mỗi ngày mà nó về nhà được 3 canh giờ vào ban ngày cũng là kì tích rồi.
Dịch lão gia có 5 người con trai và một đứa con gái út, lần lượt đặt tên: Thừa Tiền – Dư Nguyên – Đại Quán – Chấn Mạch – Hữu Văn – Vãn Ngân.
Một tháng trước, Đại Quán mua một chiếc vòng điểm thúy chạm khắc họa tiết vạn hoa chi vương muốn tặng cho Vãn Ngân.
Khắp Trúc An chỉ có một chiếc, tam đệ của gã đã phải trải qua đấu giá mà giật được về cho lục muội.
Ai nhờ chưa kịp đưa thì đã bị mất.
Cùng lúc đó gã thấy Dư Nguyên lấm la lấm lét chạy qua nhà A Chức, đưa cho nàng vật gì đó.
Một hôm sau đó gã lại thấy A Chức đeo chiếc vòng của Đại Quán mua, từ đó gã kết luận, người lấy là Dư Nguyên chứ không ai khác.
Có điều chuyện này của nhị đệ và tam đệ, gã không muốn xía vào.
– Nhờ vào chiếc vòng tay đó mà ta nhận ra A Chức, Dư Nguyên sáng nay vẫn còn bình thản, xem ra nàng vẫn chưa cho nó biết về hỉ sự.
Nghe xong câu chuyện, hắn thấy Dư Nguyên vậy mà lại chung tình phết.
Tuy ngoài mặt thì láo nhưng bên trong không hẳn là xấu xa.
Tính ra nếu như vậy thì cũng thật tội cho nó, đến ngày người mình yêu thành hôn cũng chẳng hay.
– Cơ mà tân lang sáng nay huynh có biết là ai không?
Mẫn Hi gật gù, chợt nhắc đến người mặc hỉ phục thứ hai ngoài A Chức.
Vừa nói đến đây, Dịch Thừa Tiền đột nhiên siết chặt lấy cái bàn gỗ, lực tay mạnh đến mức bẻ gãy một góc bàn.
Sắc mặt gã không đổi nhưng giọng thì gằn từng chữ.
– Cái con khọm già chết dẫm đó!
Nhắc tới tân lang sáng nay, Dịch Thừa Tiền tức điên lên.
Gã ghét tên này còn hơn người ta ghét thứ dơ bẩn bám vào chân mình.
Gã đột nhiên nhìn xuống tay mình, thấy mình vừa làm chuyện không phải liền nhanh chóng rút tay lại.
Vừa rồi mất khống chế mà làm hư hỏng đồ ở quán người ta, thật có lỗi quá.
– Ta xin lỗi, ta sẽ đền…
– Không sao, huynh cứ nói tiếp đi.
Dịch Thừa Tiền lại tiếp tục kể.
Tân lang là Đoan Mộc gia chủ, là một kẻ ham mê nữ sắc, đến cả đứa trẻ như Vãn Ngân còn không tha.
Trước mặt phụ thân gã thì nói tốt này nọ, miệng lưỡi linh hoạt, sau lưng lại có mưu đồ bất chính với muội muội gã.
Nếu không phải gã bắt gặp được thì e là Vãn Ngân không xong rồi.
Đoan Mộc gia chủ mang quan hàm, vậy nên gã mới không tùy ý đánh chết được, chứ thử gặp đứa khác thì nó nằm dưới ba tấc đất rồi.
Việc hôm nay A Chức lấy hắn ta chắc chắn là do bị ép, không lí nào nàng ấy chịu bỏ Dư Nguyên để chôn vùi tuổi xuân trong Đoan Mộc phủ được.
– Má nó cái thằng chó đẻ này!
Hắn đập bàn, ngay sau khi nghe gã kể về tên Đoan Mộc gia chủ.
Trên đời hắn ghét nhất là ấu dâm, nếu là người nhà hắn gặp chắc hắn sẽ xách cái cuốc của phụ thân ra mà nện vài phát vào đầu cái thằng chủ mưu cho nó chết luôn chứ không chần chừ như Dịch Thừa Tiền nữa.
– Thục Xuyên, đệ….!
Gã chưa từng thấy hắn như này bao giờ.
Mỹ nhân đệ đệ hiền lành chăm học của gã đâu, sao nay chợ búa dữ vậy? Đã thế còn chửi thề, hắn học ở đâu vậy? Này là gã không biết, cái mồm của Thục Xuyên từ bé đã rất ghê gớm rồi, mấy ngày qua hắn không chửi bởi vì chẳng có gì phật ý hắn cả.
Thử có chuyện chướng mắt xem, hắn khẩu nghiệp cho nát nhà còn được nữa là.
– Đệ xin lỗi, tại đệ bức xúc quá.
Dịch Thừa Tiền vậy mà lại thích hắn như thế này, nó tự nhiên hơn.
Gã nghĩ mấy ngày qua hắn phải gồng mình với gã cũng chả dễ chịu gì, bèn: “Từ nay về sau cứ là bản thân đệ đi, không phải cố gắng phải phép với ta nữa.”
Gã cũng giống như hắn, cũng phải ráng mình che giấu sự thật bản thân đoạn tụ khi ở ngoài đường vậy nên rất hiểu cảm giác của hắn mấy ngày qua.
Dịch Thừa Tiền thích loại bạn thân có gì nói đó, không cần phải kiêng dè khi ở cạnh gã, rất may nghĩa đệ của gã lại như vậy.
– Suy cho cùng vẫn là nhị đệ kia của ta đáng thương, haizz.
Trời hôm nay nhiều mây, không phải màu trắng, chẳng phải màu xanh, mà lại là màu đen.
Bên ngoài mưa như trút nước, càng lúc càng nặng hạt và không có dấu hiệu dừng lại.
Mưa như tiếng lòng của người nào đó buồn cho chuyện xưa nghĩa cũ.
Ngày vui của người đó nhưng lại mưa.
Quang cảnh tối sầm lại mặc dù đang là ban ngày, Trúc An sầm uất bây giờ chỉ thấy ánh sáng le lói từ mấy cái đèn lồng đỏ treo trước cửa nhà.
Khung cảnh buồn đến ảm đạm, sầu thương.
Mưa mịt mù, chuyện cũ ẩn sâu trong cây đa phía sau Dịch phủ.
Nó vốn là do Dư Nguyên cùng với A Chức cùng trồng vào những ngày tháng chưa biết tình yêu là gì.
Bây giờ cây vẫn ở đó, chỉ có đôi người đến chăm sóc, cười đùa dưới tán cây khi ấy là vắng bóng.
Tiếng sáo trúc buổi trưa hè lẫn nghệ nhân vẫn còn ở đó, chỉ là khán giả duy nhất của hắn không thể đến nữa.
Nước mắt từ trời cao tiễn đi đoạn tình ngần ấy năm, đưa cô nương ấy về nhà chồng.
Mọi thứ trong đám cưới đều rất hoàn hảo, chỉ có người đá kiệu hoa của nàng không phải là chàng ấy….
Mây vờn than thanh mai, mưa to khóc trúc mã.
Đám cưới mà thế này thì có vui vẻ gì đâu?.