Vẫn như mọi khi, Dịch Thừa Tiền với hai huynh đệ họ Quân kia luôn là người gặp hắn đầu tiên ở buổi chầu sớm.
Mới sáng nhưng họ Dịch đã tràn đầy năng lượng.
Gã khoác vai hắn, cười: “Chiều nay, không được quên nhé!”
– Chắc không được rồi! Con bé nhà đệ cứ nằng nặc đòi dạo phố thôi…!
“Vậy thì chúng ta cùng đi!” – Tiếng của Quân Bất Hận vang lên từ phía sau.
Bất Hận thật sự cũng rất thích Ngọc Trúc, vậy nên cứ nghe đến con bé đòi cái gì là y như rằng sẽ cho cái đó, nếu nó nằm trong khả năng của y.
Hầu như mấy trận ăn nhậu, y đều sẽ cho con bé ngồi cạnh mình, thi thoảng lại cho nó ăn cùng.
– “Nào, đệ cũng chưa có mua rượu đâu, đang định một chút mới mua.
Tình cờ nếu Ngọc Trúc đã muốn đi thì dắt nó theo cùng.”
– Văn Đức Thân Vương quan tâm Phác tiểu thư quá nhỉ, đừng nói với ta là ngài cũng muốn cọc chỗ “con dâu nuôi từ bé” nhé?
Dịch Thừa Tiền buông Mẫn Hi ra, tiếp tục cười nói.
Quân Bất Hận cũng chỉ cười trừ, chả nói gì thêm nữa.
Lúc này đột nhiên Quân Bất Hối bước tới: “Chậc, tranh con dâu với đại ca là không nên nha.”
Trước buổi chầu, bọn họ vẫn luôn vui vẻ như vậy.
Lên triều vài tiếng thì cùng lắm là căng thẳng trong mấy tiếng đó, ra khỏi cơ quan lại tiếp tục vui vẻ.
Mẫn Hi ở giữa hai ông thông gia tương lai này cũng chả biết phải nói gì.
Biết là gái lớn gả chồng nhưng hai nhà này hắn không ưng.
Không phải là không ưa gì đâu nhưng mà tại không bắt rể được nên mới không hứa hôn.
– Hai người thú thê đi rồi tính tiếp.
Chuyện sau đó vẫn là như mọi khi.
Hoàng Thượng giá đáo rồi chư quan hữu sự bẩm tấu, vô sự bãi triều.
Sắc mặt của Biện Chương đế hôm nay có vẻ mệt mỏi hơn thường ngày, chắc là đêm qua lao lực quá.
Thêm cả cái tư thế ngồi nữa.
Từ phía triều thần nhìn lên thì không thấy chứ nhìn ngang là biết bệ hạ đang đặt mấy cái gối ở eo đó.
Khổ, già rồi còn sung.
Đằng Trác Phù nhìn lên người huynh đệ của mình, lặng lẽ che miệng ho một cái.
– Cấp báo!!!!!
Tiếng thông truyền kèm tiếng bước chân dồn dập chạy vào kéo Quân Thư Triệt sắp ngủ luôn trên long ỷ tỉnh lại.
Ngài vội vã ngồi thẳng người dậy, sẵn sàng nghe thông tin sắp đến.
Triều thần trong điện cũng bừng tỉnh.
Vừa rồi là một bầu không khí mệt mỏi đến ủ rũ như trong cơn mộng mị, bây giờ tiếng thông tri lôi toàn bộ thức dậy.
Thú thật thì hôm nay tảo triều chán đến mức mấy người thích nghe chuyện cũng muốn về ngủ quách cho rồi, bao gồm cả hắn.
Hôm nay chả có chuyện gì huyên náo cả, có lẽ chuyện sắp nghe là thú vị nhất.
Nghe âm thanh vội vã và có phần la thất thanh kia, hắn đoán chắc chắn là chuyện nóng, liên quan tới đại sự hoặc ở biên ải đang có vấn đề gì đó.
– Khởi bẩm bệ hạ, Uy Tác Lạp Nhĩ gửi thư tuyên chiến.
Trong thư nói nếu bệ hạ đem Vi Quang Công Chúa với 30 vạn quân lương cho chúng, bằng không….!
“Bằng không thế nào?”
– Bằng không sẽ tiến đánh Vĩnh Sinh với Phương Tâm.
“Hỗn xược!” – Quân Thư Triệt đập tay xuống thành ghế, tạo thành một âm thanh rõ to.
Đôi mày nhíu lại, mấy ngón tay riết lấy đầu rồng ở tay ghế.
Trong thanh âm chứa sự phẫn nộ đến tột cùng, tưởng chừng như có thể nuốt chửng bất kì ai dám chạm vào vảy ngược của con rồng ấy.
– Xin bệ hạ bớt giận!
Phản ứng đầu tiên của những người có mặt trong điện là cúi mặt dập đầu, vội vàng đồng thanh.
Trác Xiển Ninh không ngờ sau bao ấy năm hắn phải lặp lại cái câu mà hắn cho là vô nghĩa ấy.
Thứ đó là lễ nghi không thể bỏ, mặc dù đôi khi biết là càng nói sẽ khiến chủ nhân càng bực thêm.
– Các khanh có ý kiến gì?
Quân Thư Triệt liếc mắt một vòng xung quanh điện, nhìn qua nhìn lại lớp người trẻ vừa đến.
Ngài cảm thấy ngần ấy thời gian qua đã quá nhân nhượng với Uy Tác Lạp Nhĩ, khiến hắn ta được nước làm tới.
Hiện tại trong tâm trí Quân Thư Triệt chỉ có đúng một chữ: đánh, thế nhưng ngài lại sợ mình đánh vào lòng đất, thành ra hỏi một chút.
– Tâu bệ hạ, theo ý của thần, ta nên ưu tiên giữ nước.
Uy Tác Lạp Nhĩ vẫn còn giá trị để lợi dụng trong việc trấn giữ thảo nguyên, chi bằng cứ chiều theo ý hắn lần này đi.
Một vị bước ra tâu.
Mẫn Hi ở phía dưới nhìn lén lên, đoạn nghĩ chuyện này nên đánh chứ nhượng con mẹ gì nữa? Trong đầu hắn đang soạn văn nói lẫn một tràn phản biện, cho nên bây giờ hắn sẽ im để mọi người nói trước.
Hôm nay nếu hắn chọn mở miệng ra, chắc chắn cái mồm của hắn sẽ phải hoạt động rất nhiều.
Dịch Thừa Tiền từ hàng Tứ Phẩm len lén nhìn sang hàng Thân Vương, phát hiện ra Bất Hối cũng đang nháy mắt với mình.
Quân Bất Hận quỳ bên cạnh đang thì thầm cái gì đó vào tai hoàng huynh.
Ánh mắt Bất Hối từ nháy, chuyển sang đảo mắt thuận nghịch.
Gã nhận ra kí hiệu này, gật đầu với đối phương, sau đó len lén nhìn xuống hàng Ngũ Phẩm.
Dịch Thừa Tiền khẽ tặc lưỡi, nhíu mày khi Mẫn Hi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm như tụng kinh.
Mẹ nó, bây giờ là giờ phút nào rồi còn nam mô a di đà phật? Thục Xuyên, nhìn lên đây!
Theo như gã nghĩ thì có lẽ Thục Xuyên nghe thấy tiếng lòng của gã, còn thực tế là do hắn thấy khó chịu khi có ai đó cứ nhìn chăm chăm vào hắn nên mới mở mắt ra.
Hắn thấy Dịch Thừa Tiền mép môi, khẩu hình tạo thành câu: “Đánh hay không?”.
Vừa rồi hắn đã suy nghĩ xong văn để nói, liền gật đầu nhẹ, còn bồi thêm chữ: “Để đệ.”
Vừa nãy hắn chăm chú suy nghĩ, không để ý trong điện đã xì xầm huyên náo.
Triều thần chia làm hai luồng ý kiến, một đánh, hai là cống Vi Quang Công Chúa cho bọn chúng, đổi lấy bình yên cho lê dân.
Phái chủ chiến với dẫn đầu là Binh Bộ Thượng Thư – Hiểu Chung Trì đang đấu mắt toé lửa với đứng đầu phe chủ hoà, Thừa Tướng – Triều Ngữ Quang.
Hai người này chỉ đấu mắt, liếc xéo nhau chứ chưa ai mở lời khai chiến, có lẽ cũng giống hắn, đang soạn văn.
– Tâu bệ hạ, theo thần thấy, ta nên đánh, không thể tiếp tục nhường nữa!
Hắn cầm hốt bảng, bước ra giữa.
Mấy ông đã không chịu khai cuộc thì để tôi.
Văn tôi soạn đủ rồi, đứa nào nghịch ý thì ra đây, ông chơi tất.
Hôm nay sàn diễn này là của ta và ta là nhân vật chính ở đây!
– Thần nhập triều không lâu nhưng đủ để biết Uy Tác Lạp Nhĩ càng lúc càng làm tới.
Hắn đang trấn trên thảo nguyên, đòi hỏi quân lương là chuyện dễ hiểu nhưng đằng này là đòi người? Cho là hắn có ý tốt muốn cưới công chúa đi nhưng với cái giọng khi viết thư của hắn, thần không nghĩ hắn thật lòng thích công chúa.
Uy Tác Lạp Nhĩ ngạo mạn ngông cuồng, hôm nay đòi người, nếu ta đáp ứng hắn, ngày mau hắn đòi thứ khác to hơn, không lẽ cứ chiều mãi?
Hắn dừng lại, lấy hơi một chút rồi nói tiếp: “Cho nên, thần nghĩ, ta nên đánh, không nên hoà.”
– Tâu bệ hạ, lời của Phác Lang Trung nói không phải là không có lí, tuy nhiên nếu chúng ta chủ chiến, cuộc sống của bá tánh sẽ bị đảo lộn.
Có chiến tranh sẽ có giết chóc, quân Uy Tác tàn nhẫn bạo ngược, cuộc chiến xảy ra sẽ khiến rất nhiều người vô tội phải nằm xuống, đến lúc đó mạng sống bá tánh tính thế nào đây? Cho hỏi Phác Lang Trung có nghĩ tới vấn đề đó không, hay là ngài không còn gia quyến mới chẳng chút bận lòng?
Từ nãy đến giờ, mặc cho mọi người cãi nhau, Đằng Trác Phù vẫn chọn cách im lặng lắng nghe, thi thoảng lại nhìn lên long ỷ một lát, sau đó lại đặt mắt lên hốt bảng, lặng thinh không nói gì.
Trận chiến ngôn từ của mọi người mỗi lúc một căng thẳng, không ai nhịn ai dù chỉ một chút.
Càng lúc càng nhiều người tham gia hơn.
Một phe cho là nên đánh, một phe cho là nên nhịn cho yên chuyện.
– Xưa nay trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, nào lại có lý có người hỏi lại không thuận gả? Huống chi công chúa cũng đã từng bị từ hôn một lần rồi, bây giờ không gả thì chừng nào gả? Hôn sự của công chúa cũng là lẽ thường tình, lẽ nào một đám nam nhân ở đây lại học theo thói đàn bà xót con?
Dịch Thừa Tiền bước ra bên ngoài: “Thần xin phép thưa bệ hạ, chả phải nói về thói đàn bà xót con gì, ở đây bàn đến thái độ.
Nếu Uy Tác Lạp Nhĩ thật lòng muốn cưới công chúa, hắn chắc chắn sẽ dùng giọng điệu đàng hoàng hơn mà viết thư, không phải ngạo mạn thế này.
Xưa nay nào có lẽ hàng quân uy hiếp chủ nhà nếu không cho cưới thì dấy binh cướp đất? Công chúa e chỉ là cái cớ, hôm nay hắn lấy được công chúa, ngày hôm sau sẽ là Đại Hưng.
Nếu cứ tiếp tục hoà hiếu như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.
Xin bệ hạ cùng chư vị suy xét.”
Mọi thứ đi đến đỉnh điểm khi Dịch Thừa Tiền để câu từ phát ra khỏi mồm.
Đến những vị đao to búa lớn trong triều cũng đến nhập cuộc, tạo thành một khung cảnh huyên náo tột độ.
Những lập luận sắt đá đến hạ bệ đối phương để bảo vệ luận điểm của mình dần được tung ra khiến Quân Thư Triệt ở trên long ỷ thở dài ngao ngán.
Ngài khẽ liếc xuống dưới Đằng Trác Phù, thấy người kia vẫn là vẻ im lặng, không nói gì dù chỉ một câu nhỏ.
Đằng Trác Phù nãy giờ không phải là ngậm mồm soạn văn rồi lên cãi, hắn thật sự không muốn nói để nghe xem những kẻ đang làm loạn trong điện tấu những gì.
Hắn không nằm ở phe chủ chiến cũng không thuộc phái chủ hòa, hắn đảng thân vua.
Quân sao thần vậy, đó là cách an toàn nhất cho hắn vào thời điểm này.
– To gan, trước mắt thánh nhan dám dĩ hạ phạm thượng nói thế nước không khác gì hôn sự của nữ nhân, tội bất dung thứ!
“Dám hỏi đại nhân, Dịch Học Sĩ phạm thượng chỗ nào?” – Quân Bất Hận bước ra giữa.
– “Dựa trên lý mà nói, những suy đoán của Học Sĩ đây không hẳn là không có chứng cứ.
Nếu đoán thế nước sẽ như nào để biết đường mà tránh là dĩ hạ phạm thượng, e là cả triều chả ai dám tranh luận đâu.”
Bất Hận dừng lại một chút để lấy hơi, đoạn cúi đầu nói tiếp: “Bẩm bệ hạ, vừa nãy Dịch Học Sĩ đã nói một phần, vô tình cũng trùng với suy nghĩ của nhi thần, vậy nên nhi thần cũng xin nói thẳng.
Uy Tác Lạp Nhĩ dùng giọng điệu đó chắc chắn đã có ý muốn đánh Đại Hưng, chỉ là bây giờ đang thực hiện từng bước từng bước.
Vi Quang muội muội đích thị là cái cớ, cái thư kia viết như vậy là có ý khiêu khích cả triều ta.
Hắn cho rằng bệ hạ đọc thư liền sẽ tức điên lên mà tiến đánh.
Suy nghĩ dĩ hạ phạm thượng, trong mắt không có thánh nhan, tuyệt đối không thể giữ.
Quân triều ta ở thế vững mạnh, xin bệ hạ cất quân thảo phạt, đi trước hắn một bước, loại loạn thần tặc tử phản nghịch thế này, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Đám người của Tang Bố Uy Tác tộc chiếm đóng Đại Bắc, giết đi chúng ta chiếm được vùng đất rộng lớn đó, há chẳng phải có lợi hơn sao?”
Thực chất Uy Tác Lạp Nhĩ chỉ là cái tên, còn gọi cả họ thật sự rất dài.
Chính vì lẽ đó mà triều đình thường gọi hắn ta là Uy Tác Lạp Nhĩ thay vì cả tên cả họ như cách gọi những người khác.
Tang Bố Uy Tác tộc đặt đại doanh ở vùng Đại Bắc, nhận quân lương triều đình nhưng không biết điều, vậy nên theo Bất Hận nghĩ, không nên giữ bọn chúng làm gì.
– Xin bệ hạ đừng quên cái chết của Hiếu Huệ Ninh Hoàng Hậu là do ai làm.
Bệ hạ thánh minh, xin bệ hạ suy xét!
Cả điện đột nhiên im bặt khi Quân Bất Hận dập đầu thưa.
Bản thân y biết mình lôi mẫu hậu ra nói là chạm vào vảy ngược của Hoàng Đế.
Hệ quả sau đó có hai hướng diễn biến: một là bệ hạ sẽ đuổi cả lũ về, suy nghĩ thêm, thường thì hướng này sẽ đa phần là thuận theo, hai là đầu y nằm trên cổng thành.
Lời nói mang phần đặt cược cả mạng sống của mình vào trong quyết định, vì giang sơn mà chọc vua khiến cả hội của y lẫn Bất Ly phải quay lại nhìn.
.
Cop q????a cop lại, ????????ở lại ????????a????g chí????h ﹢ ???? ????????M????????U????????N﹒????N ﹢
– Bất Hận, đệ điên rồi à?
“Đệ biết mình đang làm gì.” – Y đáp lại lời của đại ca, ánh mắt vẫn đặt lên ngọc hốt ngà voi phía trước.
Ngược lại với thái độ của y, ba người kia len lén nhìn Bất Hận với vẻ lo lắng.
Mẫn Hi vừa rồi định bồi thêm nhưng lại nghe y dám lôi cả thân mẫu của mình vào dành thôi.
Bất Hận có thể không bị chém, lí do thì vì y là con ruột của nương nương với Hoàng Đế, còn hắn, một thằng nhà nông quèn đặt bước chơi quan đấu, xác xuất mà hắn mất đầu nếu chọt thêm câu nữa là chắc chắn.
Nhìn quanh đại điện đi, cả những vị quyền to chức trọng còn chả dám nói huống chi là hắn?
– Trẫm mệt rồi, mai bàn tiếp.
Cho bãi triều!
Quân Thư Triệt đứng dậy, đi cửa sau rời khỏi đại điện.
Tiếng bãi triều được Trác công công hô to lên, sau đó người cũng theo chủ mà rời đi.
Chư vị trong điện nhìn nhau một cách khó hiểu rồi cũng từng người, từng người một rời khỏi.
Hội anh em cây khế của Mẫn Hi thở dài, xem ra kèo đi nhậu hôm nay chắc chắn phải huỷ rồi..