“Xẹt…” Một người chơi tụt lại cuối cùng bị ma nữ cười gằn xé một cẳng chân, máu bắn tóe loe vào đầu người chơi áp chót, hắn đưa tay sờ thì thấy cả bàn tay đẫm máu.
Nỗi tuyệt vọng và hoảng sợ lan tràn, cả bọn điên tiết đẩy mạnh Nam Nam Bắc Bắc để chui vào cửa, nhưng cửa chưa mở thì vào kiểu gì?
Thoáng chốc tiếng la hét bùng lên bốn phía, người chơi tranh nhau bể đầu chảy máu vẫn không có ích gì, nhác thấy nhóm ma nữ đuổi tới thì bọn họ bất đắc dĩ đành mặc kệ lối ra mà tiếp tục chạy trốn.
Nam Nam ngơ ngác nhìn trận chiến máu tanh trước mặt, ma nữ hung ác, con người khiếp sợ, nạn nhân và hung thủ đảo ngược vị trí trong thế giới phán xét. Nhưng thiện và ác, đúng và sai, Nam Nam vẫn chưa phân biệt rõ.
Bỗng một bàn tay xương xẩu trắng bệch xé không khí chộp lấy gáy Nam Nam, Bắc Bắc thình lình chắn trước mặt đỡ bàn tay nhỏ kia, có tiếng gào thảm thiết, cánh tay lập tức hóa thành tro, Miêu Miêu mất một cánh tay đứng cách hai người chưa đến một mét nhìn Nam Nam chòng chọc, nhưng ngại Bắc Bắc nên không dám xông lên.
“Miêu Miêu?” Nam Nam vô thức cho rằng Miêu Miêu không hại mình, cậu ngập ngừng muốn bước tới nhưng bị Bắc Bắc cản.
“Đừng qua đó.” Bắc Bắc nheo mắt, trông anh hung hăng khác với vẻ bình tĩnh thường ngày, “Cô bé muốn giết cậu.”
Nam Nam tính nói ‘Không thể nào’, nhưng nhìn đôi mắt đong đầy oán hận của nhóc Miêu Miêu, cậu không thể thốt được ba chữ ấy.
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Rõ ràng lần trước Miêu Miêu còn nhắc nhở mình những nguy hiểm ở thế giới bên trong, mới không gặp mấy ngày Miêu Miêu đã…
Cậu vừa lơ đãng Miêu Miêu lại hét to nhào tới, cùng lúc ba bốn ma nữ vây quanh giữ chân Bắc Bắc, dù Bắc Bắc không bị hạn chế bởi Hệ thống phán xét nhưng sẽ ‘bất lực’ trước ma nữ, anh không thể xử lý những ma nữ hung ác này ngay được.
Miêu Miêu vung tay, Nam Nam vội lăn ra chỗ khác, may mắn tránh được pha tấn công này, nhưng sau đó Miêu Miêu vặn người 180 độ, miệng há rộng kinh dị muốn cắn mặt Nam Nam. Ước tính khuôn miệng của Miêu Miêu, ngoạm phát chắc đứt nửa mặt Nam Nam mất!
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Bắc lao tới chắn tay giữa mặt Nam Nam và miệng Miêu Miêu. Theo tiếng “Xoẹt” rợn người là vẻ mặt tái xuống của Bắc Bắc, vì cả cánh tay anh bị Miêu Miêu ngoạm lấy.
“Bắc Bắc!” Nam Nam mặc kệ hoài nghi đề phòng gì đó, cậu hốt hoảng bò dậy thì thấy bả vai Bắc Bắc bị xé toạc máu bắn tung tóe, thịt vụn be bét.
“Cậu đi trước đi!” Bắc Bắc hét lớn, đôi mắt hoa đào vốn luôn trìu mến giờ đầy tơ máu, “Quay về xe! Ở đó an toàn!”
Nói xong, Bắc Bắc nhào tới đè Miêu Miêu đang định đuổi theo xuống đất, đây rõ ràng là cảnh đàn ông trưởng thành bắt nạt bé gái nhưng bởi vì dáng vẻ nhếch nhác đầm đìa máu và mồ hôi của Bắc Bắc lại khiến nó trở nên quái dị.
Nam Nam biết mình ở lại chỉ thêm vướng tay, cậu nghiến răng dốc hết sức chạy nhưng bỗng có đôi chân từ đâu xuất hiện.
Nam Nam ngẩng lên bắt gặp khuôn mặt quen thuộc, nhưng giờ đây khuôn mặt ấy đã dính đầy máu.
“Thụ, Thụ Thụ…” Tim Nam Nam đập như điên, adrenaline nhanh chóng tiết ra. Cậu muốn né nhưng Thụ Thụ chỉ giơ tay đã dễ dàng nhấc bổng Nam Nam, nước mắt hòa cùng máu đen trên mặt.
Kiếp này coi như bỏ rồi, Nam Nam nghĩ, không biết Thụ Thụ sẽ ăn đầu hay chân mình trước nhỉ?… Thôi đầu đi, tuy hơi gớm nhưng bớt đau hơn.
Tâm trí Nam Nam trôi về những cảnh mà cậu thấy trong tòa nhà kia, do khó chịu vì bị hoạnh họe sỉ nhục ở chỗ làm nên Giang Giang điên tiết xả hết vào Thụ Thụ dịu dàng yếu đuối, cuối cùng hắn đánh chết Thụ Thụ do say rượu mất kiểm soát.
Thế giới phán xét, thế giới phán xét ơi! Mày muốn lấy lại công bằng cho những người phụ nữ chịu bất công và bị chết oan trên đời này đúng không?
Vậy còn tao? Tại sao tao sống không thẹn với lòng mà cũng rơi vào kết cục này vậy?
“Rầm!” Nam Nam đang nhắm tịt mắt chợt bị ném cái vèo, mở mắt thì thấy Thụ Thụ không ăn thịt mà ném mình vào lối ra. Nam Nam ngỡ ngàng hoang mang dòm Thụ Thụ bay lên sút mạnh vào mông cậu, Nam Nam gào thảm thiết lao thẳng vào lối ra, vốn tưởng đầu và mông sẽ ăn đủ nhưng không ngờ cơ thể cậu xuyên thẳng vào cửa.
Cùng lúc đó, vầng sáng đỏ bùng lên, lối ra đã mở.
…
Vẫn là tiếng chuông buổi sáng đánh thức Nam Nam.
Năm lần bảy lượt trở về từ cõi chết nhưng chưa lần nào khiến Nam Nam sốc như lần này. Lượng thông tin mà thế giới bên trong mang đến quá ảo diệu và khổng lồ, Nam Nam không thể hiểu rõ cốt truyện từ những nhận thức hoàn toàn đổi mới ấy.
Bỗng dưng, cậu nhớ trước khi vào thế giới bên trong lần đầu mình đã gặp Miêu Miêu, từ đó thì không còn gặp nữa. Cho đến vừa rồi, Miêu Miêu vô số lần muốn dồn cậu vào chỗ chết. Rốt cuộc thay đổi từ bao giờ? Và Bắc Bắc đang che giấu bí mật gì? Em gái của anh là ai? Phải chăng là ma nữ tương ứng với anh?
Nam Nam bước xuống giường, có kinh nghiệm lần trước, đầu tiên cậu tháo bức tranh và lật xem mặt sau, sợ quy tắc lại thay đổi.
Không biết là may hay rủi, tạm thời quy tắc vẫn giữ nguyên.
Nam Nam mệt mỏi mở cửa phòng, sững sờ bắt gặp Bắc Bắc cũng mở cửa.
“…” Nam Nam im lặng nhìn anh.
Bắc Bắc mỉm cười, sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng may mắn cánh tay đã mất giờ đã nguyên vẹn trên người anh. Nghĩ đến cảnh Bắc Bắc không chút do dự bảo vệ, cứu mình trong lúc nguy hiểm, lòng Nam Nam dịu lại, vơi bớt nỗi nghi ngờ.
“Lại đây, Nam Nam.” Giọng Bắc Bắc khàn đặc, “Đến phòng anh đi.”
Nam Nam thoáng do dự, cuối cùng gật đầu theo Bắc Bắc vào phòng.
Vừa bước vào thì tim Nam Nam hẫng một nhịp khi thấy một cô gái xinh đẹp, da trắng chân dài đang ngồi trên giường Bắc Bắc, mỗi tội bụng cô bị thủng một lỗ to.
Bắc Bắc nhíu mày trách mắng, “Em không thể mặc váy liền che bụng à?”
Thiến Thiến bĩu môi, chế nhạo anh, “Anh chu đáo từ bao giờ vậy? Sợ em dọa bạn trai nhỏ của anh hả?”
Nghe ba chữ ‘Bạn trai nhỏ’, gân xanh của Nam Nam giật giật, nhưng Bắc Bắc không phủ nhận mà nói thẳng, “Tại sao lần này thế giới bên trong lại mất kiểm soát? Hơn nữa còn không nằm trong thiết lập của Hệ thống phán xét, anh đã quay lại hiện thực kiểm tra, ngoài đời thực không có hacker hay thế lực nào phá hủy chip lõi của Hệ thống phán xét.”
Nét mặt Thiến Thiến trở nên nghiêm túc, “Em kiểm tra thấy dữ liệu phe ma nữ cũng bắt đầu rối loạn, dữ liệu của rất nhiều ma nữ đã bị âm thầm bóp méo, thậm chí em…” Cô dừng lại một lúc, “Ban đầu vẫn giữ được giao diện sạch sẽ khi còn sống, nhưng giờ không thể quay lại được nữa.”
Nam Nam đứng cạnh nghe mà nhức đầu, tâm trí rối bời. R-rõ ràng hai người này đang nói tiếng Trung, sao cậu nghe chẳng hiểu gì hết vậy?