Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 17: Chap 17: Thịt nát xương tan



(Khuyến khích vừa đọc vừa nghe bài này nhé ^^: Kiss the Rain (không lời-skynun)
Chap 17: Thịt nát xương tan
Nhược Phong bủn rủn móc chiếc nhẫn từ đáy túi áo ra, những mảnh xương vỡ vụn bên trong đang nhồm nhoàm chèn ép các lớp cơ của nó, cái đau như tê dại đầu óc.
Phong buông thõng tay đề chiếc nhẫn vụt xuống trong đêm đặc…
Nó bặm môi nhìn theo…miệng lên tiếng định nói điều gì.
Evil nhìn cay nghiệt, hắn liếc qua đồng hồ…chỉ còn 35 phút nữa thôi…
Evil quay đi, mặc kệ tình trạng của Phong Hàn và nó, thẩm chứa bên trong lớp bọc vô cảm kia là tâm hồn thâm độc kiệt cùng.
Phong Hàn tuột tay Phong một đoạn, hắn ta đang vô cùng thắc mắc và phẫn nộ trước hành động của Evil. Thằng đó không thể giúp tụi hắn một tay sao!?
– Anh muốn biết điều gì từ tôi!?
Nhược Phong bắt đầu lới lỏng tay, nó đọc được phần nào suy nghĩ của Hàn qua bàn tay của hắn.
– Mọi thứ!
Hàn rướn tay còn lại chộp lấy khửu tay Nhược Phong, hắn sẽ không dừng lại cho tới khi biết hết mọi chuyện về cuộc đời thật sự của mình.
***
Hạ Phi lao lên sân thượng, cậu nhóc chạy trên cầu thang mà chẳng nhìn thấy thứ gì. Mọi thức, tất cả như nhòa đi. Phi lao vào ai đó đang đi từ trên xuống, cậu nhóc ngã nhào xuống khỏi cầu thang. Tên đối diện chẳng thèm nhìn Phi lấy một lần…hắn ta có điều gì còn vội hơn cả cậu nhóc nữa.
Máu trong người Phi như chảy chậm lại, tim thoi thóp đập nhẹ trong lồng ngực. Phi cảm nhận được cơ thể mình như đang chết dần theo hướng từ ngoài vào trong. Các cơ quan trung ương thần kinh bắt đầu đứt đoạn, mọi thông tin đưa vào gấp khúc khiến cậu nhóc choáng váng đầu óc. Thứ duy nhất mà cậu đang nghĩ tới được vào lúc này là Nhược Phong! Bằng mọi giá cô chủ của cậu phải sống!
Gió cuốn mùi hanh khô từ các bãi đất hoang thổi vào, dậy lên mùi tang thương chết tróc…

Ngôi biệt thự chìm nghỉm trong yên lặng, tụi con gái và con trai còn sót lại sau bữa tiệc thịnh soạn mà ai đó đã bày ra đang dần tản về phòng. Chúng có vẻ chưa hề biết đến những thứ sắp xảy đến với sinh mạnh của mình.
Ở ngóc ngách nào đó, vẻ mặt lãnh bạc của một đứa con gái tựa như khinh mạc việc làm của các thế lực ngầm. Phải chăng quyết định không xuất hiện của nhỏ là sai lầm!?
***
Phong Hàn không gắng gượng nổi ,hắn bị tuột theo Nhược Phong xuống phía dưới. Khửu tay trà sát vào cạnh betong nhiều đến độ rỉ máu. Hàn đang bực về bản thân và cả con nhỏ kia nữa, đừng bắt hắn phải suy nghĩ lại việc mà hắn đang làm.
Nếu cứ với tiến độ này Hàn cá rằng hắn sẽ buông tay Phong, nó sẽ chết và mang theo cả mớ thắc mắc của cuộc đời hắn. Vậy thì tự hắn sẽ đi tìm lại quá khứ của mình và không cần chông cậy vào khả năng bất thường của Nhược Phong.
Chợt…
Một bàn tay nào đó cố vươn xuống phía Nhược Phong, những ngón tay xây xước rủ máu…
– Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
Hạ Phi bám được vào tay Nhược Phong, cậu nhóc như bòn rút hết sức lực chỉ để kéo nó lên trong khi ngay cả bản thân cậu chưa thể đứng vững.
– Ý cậu là sao?
Phong Hàn lên tiếng, Hàn nhìn sang người Phi, mùi máu tanh nồng kiểu như thây ma mới vục dậy sau một thời gian dài chôn cất.
– Nơi này sắp được san bằng rồi, ai đó đã đặt boom tự nổ dưới tầng hầm…12 giờ nó sẽ nổ…
– Chỉ còn 20 phút nữa thôi…
Tiếng Hạ Minh như giễu cợt phía sau lưng, anh đã lên sân thượng ngay sau Hạ Phi và cũng kịp để biết rằng nơi này sắp thành tro bụi…
“Két …két…két”

Cánh cửa sân thượng chợt đóng sầm lại, Nhược Phong vừa lúc đó được kéo lên khỏi cõi chết, Hạ Phi nén cơn đau loạng choạng đứng dậy. Phong Hàn vội lao về phía cánh cửa đang đóng dần…nhưng tất cả đã muộn, có tiếng then chốt từ bên trong kia. Hàn lay mạnh cửa nhưng tất cả là vô ích. Tụi hắn đã bị nhốt ngoài sân thượng…
Hàn lên tiếng thâm độc, hắn tự trách mình đã mất cảnh giác và yếu mềm với kẻ thù chung nhà.
Hạ Phi cùng lúc đó đổ ụp xuống sàn, thân người đã mất hết sức lực, tê dại đi
Nhược Phong lại gần Phi, cậu nhóc như rơi vào trạng thái hôn mê, nét mặt mất sắc, trắng bệch, tái nhợt và nứt máu…
Phong nhâng tay lên trong vô thức, nó khụy hẳn xuống, nó đang tự trấn tĩnh mình rằng đây không phải sự thật, chẳng phải cách đây mấy tiếng nó vẫn thấy cậu nhóc bình thường đó sao? Xưa nay có bao giờ Phi yếu mềm và bất lực như thế này đâu, kể cả khi rất đau cậu nhóc vẫn cười toét miệng và cứ vờ như không đau đớn cơ mà. Nhưng sao bây giờ lại như thế này…
Nhược Phong quệt quệt má Hạ Phi, nó thấy da cậu nhóc lạnh ngắt, bở tợt…
– Tỉnh lại đi, cậu bị sao thế này…
Phi không trả lời nó, cậu nhóc không mở nổi miệng, cất tiếng không lên lời…
Phong lay nhẹ người Phi, người nó bắt đầu bủn rủn…đây không phải là sự thật đúng không!?
– Mở mắt nhìn tôi đi…Hạ Phi!…đừng nằm đó nữa…dậy đi mà…
Nhược Phong bắt đầu lay mạnh hơn, tiếng nói như nấc lên trong cổ họng, nó thấy khó thở, cảm giác nghèn ngẹt không thể thốt lên lời. Mãi cho tới khi có tiếng “Roạch” ở đâu đó vang lên. Phong sững sờ nhìn vòm ngực phập phồng của Phi, có thứ gì đó mới phát ra âm thanh từ sau lớp áo sơ mi mỏng…
Nó không dám đối diện với những điều đang xáy ra với Hạ Phi, nó sợ mình sẽ không thể chấp nhận được điều đó…
Chiếc sơ mi bung cúc…vòm ngực Hạ Phi đã rách toạch tự bao giờ…
Nhược Phong ngồi thẫn thờ nhìn Phi, chuyện gì đang xảy ra với cậu nhóc vậy!? Nó thấy cổ họng nghẹn ứ lại, bao đau thương được nuốt gọn vào trong, nó không bật lên được âm thanh nào…có thứ nước nóng bỏng lăn dài trên má, nhỏ giọt xuống lớp thịt thâm tím…

Nó nhìn Phi mà không kìm nổi nước mát, ai đã hành hạ cậu nhóc đến như thế này…
– Cậu đừng nằm đó nữa…tỉnh lại cho tôi…nhanh đi, mở mắt nhìn tôi đi…xin cậu đấy!
Nó run run nắm lấy tay Hạ Phi, mọi thứ như mờ nhạt trong nước mắt, nó không thấy quá khứ của Phi, nó không thấy hơi ấm từ tay cậu nhóc, cậu ta không trả lời nó…Hạ Phi không thể chết thế này được, cậu ta không thể bỏ nó, đó là mệnh lệnh…
Hạ Phi tự trách mình, cậu nhóc không trả lời nổi Phong, cậu thấy nước mắt của đại ca rơi xuống tay mình…cậu tự ình là một thằng tồi vì đã làm đại ca khóc. Trong vô thức Phi để thứ nước mắt nóng hổi trào ra khỏi mi, lăn xuống ngang má…sự thật thì Phi cũng không muốn rời xa đại ca của mình…
– T…tạm……biệ…t…đ…đa…đại…ca…
Nhược Phong vỡ òa trong nước mắt…nó khóc không thành tiếng…gió cũng không kịp làm khô những dòng chất lỏng liên hồi…nỗi đau không thể nói lên lời, sự mất mát ấy còn đau hơn cả đâm vào tim nó…
Phong Hàn ngoảnh lại nhìn Nhược Phong…hắn không hiểu nổi mối quan hệ của hai người họ là gì, những nhất thiết đó không phải chủ tớ, bởi Hàn thấy được thứ họ giành cho nhau cao cả hơn thế nhiều…
…oOo…
Evil dọi đèn xuống nền đất lạnh ngắt, hắn thấy mình quá ngu ngốc, không lẽ hắn sẽ chết ngay trong cái bẫy mà hắn làm ra(!)? Thật lực cười nếu điều đó sắp thành sự thật. Chỉ còn 15 phút nữa thôi, vậy mà hắn vẫn ở đây…
Evil mò mẫm, khoảng đen đặc xung quanh làm hắn thấy bực mình…
– Tìm nó à?
Tiếng con gái vang lên ngay sau lưng Evil, hắn quay lại nhìn nhỏ…một đứa con gái lạ…

Phong Hàn tựa lưng vào tường, hắn thất vọng về bản thân…rốt cục thì vẫn là chết, không vì rơi xuống dưới đó thì cũng là nổ chết. Một cái chết không nguyên vẹn.
– Cũng biết khóc à?
Hàn nói mà chẳng nhìn nó, hắn nói bâng quơ, không chủ ngữ.
Nhược Phong lặng im…
Hàn tiếp lời

– Trước và sau? Cũng chỉ sống thêm có mấy phút nữa thôi.
Hàn cười khẩy, cũng đúng, dù gì tụi hắn cũng sẽ chết ngay tức khắc sau khi quả boom phát nổ. Vẫn là đày đọa thể xác, Hàn đang tự hỏi liệu có cách nào để chết toàn thây nguyên vẹn không?
Cánh cửa sắt bỗng bật mở, tiếng hun hút của gió tựa như không thảm thiết nữa, quả là thích đùa cợt.
K nhìn quanh sân thượng rồi hiểu được phần nào, mọi chuyện đã được dự tính trước, cái chết của Phi không có gì quá bất ngờ với K.
– Đi đi!
K ra hiệu cho cả nó và Hàn. Hàn ẩn tường đứng dậy, hắn liếc nhìn Nhược Phong, nó vẫn chưa có động thái gì.
– Nhanh lên, ra xa chỗ này, càng xa càng tốt nếu như mọi người muốn tiếp tục sống.
Nhược Phong không muốn bỏ Phi ở đây, nó muốn cậu nhóc được chôn cất một cách thật cẩn thận…đó là điều duy nhất mà nó mong muốn vào lúc này và có vẻ như đó là việc không thể…
K không đủ kiên nhẫn, anh lao lại kéo nó đi…mặc cho đây không phải việc mà anh đang được giao lúc này.
Lẽ ra K phải thay Evil tàn sát tất cả không trừ một ai, nhưng hành động anh đang làm lại là trái ngược. Bởi đó là một lời hứa. K nhìn cái xác…ánh mắt khẽ run lên…
Những bước chân vội vã trên cầu thang, K kéo Nhược Phong chạy thục mạng xuống tầng 1, anh đẩy nó ra ngoài biệt thự rồi đóng sầm cửa lại.
– Tôi phải đi tìm cậu chủ, hai người đi đi, nhanh lên!
Tụi nó rời xa biệt thự, đến tận góc cùng của khu giúp việc. Phong Hàn uể oải nằm luôn xuống bãi cỏ được cắt tỉa khá cẩn thận. Nhược Phong vẫn hướng ánh nhìn về sân thượng biệt thự…tim nó đau quá…
Tiếng tích tắc của đồng hồ như dồn dập, chuông đổ hồi thứ 12, tiếng “Binh…bong” thê lương ấy chìm nghỉm trong tiếng nổ…
“…Bùm…”
Ánh sáng lóa lên trên nền trời, không gian đặc quánh như dãn ra. Ngôi biệt thự đổ ụp trong chớp nhoáng, cát bụi văng ra bay liệng trong không khí. Mùi cháy khét của mọi thứ, mùi tanh của máu, mùi của thịt…Tất cả…
Thành tro bụi…xương tan…thịt nát…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.