Chap 40: Sự luân phiên của bóng tối
Evil về phòng, tâm trạng hắn lúc này lộn xộn quá. Điều khiến hắn không thoải mái là gì?
Chân mày co lại, giây lát sau khi nghĩ ngợi chợt dãn ra. Hắn nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi. Có thể cảm xúc bất chợt xuẩt hiện trong hắn vừa rồi là vì bản thân không muốn người khác sống hạnh phúc trước mặt hắn. Evil cố bám lấy lí do đó để thanh minh cho tâm trạng lúc này của mình.
Hắn buông mảnh rubic trong túi quần, bình tâm lại, hắn như thế này từ bao giờ thế, tính cách mặc định trong con người hắn phải là lạnh lùng vô cảm. Bắt buộc phải như thế.
Trong khi ánh mắt cố đặt vào tập hồ sơ trên bàn thì tâm trí Evil vẫn suy nghĩ về căn phòng vừa rồi.
– Đại ca sao vậy? – Tiếng K vang lên từ cái ghế đơn ở góc phòng
Evil hơi bất ngờ vì không có sự đề phòng trước, tiếng K khiến Evil giật mình.
– Sao lại vào được đây? – Evil trấn tĩnh, nhìn K thắc mắc
– Đại ca để cửa mở mà.
Evil giờ mới nhớ, khi ra khỏi phòng hẵn đã không đóng cửa. Hắn chậm rãi bước về bàn làm việc, K lặng lẽ bước theo sau
– Có gì thì nói đi.
Evil thả mình xuống ghế, đôi mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, bỗng chốc, ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên.
– Tôi mới nhận được thông báo từ phía EL, họ yêu cầu lắp thêm camera ở mỗi phòng.
Evil nhìn sâu vào cái rèm cửa đang bay phất phới, ngoài trời đang có gió lớn. Hắn không muốn đồng ý yêu cầu của EL cũng là vì điều này, mọi chuyện sẽ bị lật tẩy, ngay lúc này đây, gianh giới giữa bí mật và bại lộ đang phụ thuộc vào cơn gió ngoài kia. Gió ngừng, mọi chuyện sẽ chấm hết!
– Đại ca…! – K gọi thúc một câu khi thấy vẻ mặt đăm chiêu đó
– Được rồi, ra ngoài đi.
Evil xoay ngược ghế, đôi tay nhịp nhịp trên bàn, hắn đang chờ đợi điều gì…
Ra tới cửa, mặc dù không nói nhưng K cảm thấy khó hiểu về hành động không quan tâm của Evil khi nghe thông báo mà EL giao.
Cửa đã đóng, không khí trong phòng im ắng lạ thường, tiếng gió vẫn rít qua khung cửa sổ, lùa vào bên trong, khung rèm cửa bay bay, chập chờn lộ ra một cục đen ngòm.
– Ra đây! – Evil bất chợt lên tiếng
Cái bóng đen tự động bước ra, mặt cúi gằm, không ai thấy biểu cảm trên nét mặt cậu bởi ngoài đôi mắt ra không còn điểm nào không được bịt kín.
– Xin lỗi đại ca. – Thằng nhóc lên tiếng khẳng định: – Tôi chắc chắc K không thấy tôi đâu. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn
– Có lần sau? – Evil không chần chừ nói
Thằng nhóc im lặng một lúc lâu, lên tiếng sau khi nhớ lại việc mình muốn thông báo với Evil
– Tôi đã thu thập được một số thông tin về BIS. Đây là một tổ chức làm ăn phi pháp quy mô lớn, chúng không kinh doanh riêng một mặt hàng nào cả, một tổ chức đa di năng, cho vay lãi, buôn bán hàng lậu, những mặt hàng bị cấm. Thời gian gần đây, Bis thường chanh chấp một số cuộc làm ăn với EL, có một vài động thái gây hấn nữa. Chúng đang có âm mưa gì đó.
– Thằng đứng đầu là ai?
– Cũng giống như EL, không ai biết, ngoại trừ những người thật sự thân thiết ra. Tôi cũng đã điều tra nhưng không một chút thông tin nào bị dò rỉ ra ngoài.
– Giống EL sao?
Evil dừng lại, đôi mắt ma quái nhìn thằng nhóc
– Thời gian tới cậu vất vả rồi.
* *
Căn phòng lặng im, ngoài tiếng thở đều đều thì không còn bất cứ âm thanh nào phát ra nữa. Nhấc bổng người Nhược Phong lên, Phong Hàn bế nó về phòng. Cái đèn ngủ leo lắt được bật, nhẹ nhàng thả nó lên giường, Hàn kéo chăn đắp ngang người Phong, nó ngủ say như một đứa trẻ.
Hắn cứ đứng như thế nhìn nó một hồi lâu, không thể hiểu chuyện gì đã khiến một con nhỏ vốn lạnh lùng ngang tàn như Phong phải uống nhiều đến mức không còn biết trời đất là gì. Trước đó thì hắn không dám chắc chắn, nhưng từ ngày quen biết Phong, Hàn chưa thấy nó cười-theo đúng cái nghĩa của nó. Một bàn tay khác thường càng khiến Nhược Phong phải chịu đựng đau đớn, khổ sở gấp nhiều lần người khác.
Hàn đưa tay vén mấy sợi tóc lất phất trên má Nhược Phong, nét mặt rạng lên một ánh sáng kì quái. Hai má đỏ ửng vì mem rượu, hơi thở nóng bỏng phả vào không khí.
Hàn đột nhiên cúi người, hôn nhẹ lên trán Nhược Phong. Thân nhiệt trong chốc lát tăng vọt, tim đập với tốc độ vượt quá mức cho phép, Hàn cắn môi, quay lưng, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Nếu vừa rồi là một khoảnh khắc không làm chủ được bản thân thì lúc này đây, tất cả mọi thứ trong hắn đang rơi vào tình trạng mất kiểm soát.
* *
Gần trưa,Nhược Phong bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giác. Nó mệt mỏi ngồi dậy, với tay lấy điện thoại xem thồng báo.
“Hôm nay mọi người sẽ tham gia buổi họp mặt của Midnight, đây không phải buổi gặp mặt bình thường, nó liên quan đến vấn đề giành giấy phép xuất nhập hàng tự do qua cảng…”
Nhược Phong không kịp đọc hết tin nhắn, máy fax đã tự động in ra một tờ thông báo từ EL-nó nghĩ vậy. Mặc dù đầu óc vẫn còn đau nhức vì tác dụng phụ của chai rượu đêm qua, Phong cố gắng bình thường nhất có thể, cầm tờ thông báo lên đọc.
Nội dung đại khái nói về Midnight, từ khi còn bên Mĩ danh tiếng của Midnight nó cũng biết đến. Tuy chỉ là một tổ chức gồm rất ít thành viên nhưng sức ảnh hướng của họ lại rất lớn. Thông qua việc quan hệ thân thiết với một số ông cớm trong ngành an ninh quốc tế, họ có thể tự do đi lại vận chuyển hàng hóa dù đó là những mặt hàng bị cấm. Không có lẽ gì mà những tập đoàn buôn bán bất hợp pháp như EL lại không mong chờ giấy phép tự do đi lại này.
Điều EL cần làm là thuyết phục, làm mọi cách và mọi giá để có được bản kí kết đồng ý của Midnight.
7 giờ tối:
Tụi nó xuống xe để chuẩn bị cho việc tham gia buổi họp mặt của Mid, Nhược Phong không khác thường ngày nhiều lắm, phong cách ăn mặc chẳng giống ai!
Di Ngân cũng được mời đi tham dự, cô diện ình chiếc váy cup ngực, cái áo khoác bên ngoài làm từ da thú ôm sát cơ thể, trang điểm đậm.
Phong Hàn, Hạ Minh và Evil cũng được mời tham dự. K vẫn phải ở lại để huấn luyện cho đám tân binh, chuẩn bị lần nhập hàng kế tiếp nếu không xin được hợp đồng từ Mid. Còn Nga, cô phải người dọn dẹp kho trước khi nhập hangg. Thành thử chỉ có 5 người đi.
Mọi người đã tản dần ra xe, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, tụi nó sẽ đến sớm để chắc chắn không có chuyện bị hớt tay trên. Ai cũng tự hiểu nếu giành được hợp đồng cho EL thì đây quả là bàn ghi điểm tuyệt đối. Nhược Phong không quan trọng điều này lắm, nó không muốn gặp thêm rắc rối gì nữa và nhất là trong một ngày như ngày hôm nay…
Phong Hàn lặng bước ngay sau, thấy nó có vẻ chần chừ, choàng tay qua vai, hắn hồn nhiên kéo nó đi. Điều đó khiến nhiều người bất ngờ, ngay cả Nhược Phong cũng thế, hôm qua say quá, không biết đã làm gì đắc tội với hắn mà hôm nay Hàn vui lạ. Nó chẳng có chút sức lực nào để phàn kháng, đành cứ để Hàn kéo đi.
Evil vừa khoác áo vừa bước ra, vô tình thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn không muốn để ý nữa, bước đi trước,vẻ mặt tối sầm…
Suất cả chặng đường đến trung tâm thành phố, không ai lên tiếng cả, ngoại trừ Hạ Minh và Di Ngân có vài hành động thân mật chêu đùa nhau trên xe. Phong Hàn chẳng để ý đến những chuyện xung quanh, vòng tay sau gáy, nghiêng đầu nhìn Nhược Phong không chớp mắt. Nó ngồi không yên, cảm giác khó chịu, nhất là việc một kẻ nào đó gắn chặt ánh mắt lên mặt mình càng làm nó khó chịu. Nhược Phong cau đôi mày, quay sang đề nghị ngay:
– Đừng nhìn tôi.
– Lí do?
Cần phải có lí do sao? Nếu là hắn, bị người khác nhìn chằm chằm như sinh vật lạ thế này liệu hắn chịu được không? Nhược Phong tỏ thái độ không cam chịu, mặc dù biết không có quyền yêu cầu Hàn thôi không nhìn nó.
Phong Hàn cố gắng không bật cười trước bộ dạng lúc này của Nhược Phong, ngồi xích lại gần, Hàn khẽ thì thào vào tai nó:
– Nếu muốn công bằng, cô có thể nhìn lại tôi mà.
Lần này thì Nhược Phong á khẩu, “Anh ta thế này từ bao giờ vậy?”
Tai đeo headphone, bất động như đang ngủ, đôi mắt lạnh đến vô hồn, bóng tối trong đó lạnh hơn cả không khí bên ngoài, Evil nhìn xoáy quanh cảnh vật bên ngoài oto, nhìn như xuyên qua ô cửa, điểm dừng rơi vào một khoảng vô tận trên không trung. Hắn lúc nào cũng vậy, bóng tối luôn bao trùm, sự yên lặng đến tĩnh mịch tạo cảm giác rợn người…
* *
* *
Bữa tiệc được tổ chức với quy mô lớn, từ các tập đoàn, tổ chức trong nước đến nước ngoài đều được mời tham dự, đây là buổi kỉ niệm ngày Mid mở chi nhánh giao thương tại Việt Nam và cũng là lần quyết định trao món mồi béo bỏ cho các ông trùm.
Phía ngoài đại sảnh nghìn nghịt người, dãy siêu xe được đưa vào trong bãi theo một cách quy củ. Những cô nàng tham gia tiệc tùng choàng lên mình bộ đồ dạ hội trị giá triệu đô, mấy cậu nhóc cũng bảnh bao không kém, phong cách ăn mặc đầy kiểu cách, nhìn qua cũng thấy đây là những công tử con nhà giàu được nuông chiều.
Nhược Phong xuống xe, nó không hề muốn tham gia cuộc chiến ngầm này, quá nhiều người, nó hơi hoảng. Tay nắm chặt lấy vạt áo khoác, Nhược Phong chần chừ nhìn về đại sảnh. Phong Hàn bước xuống ngay theo sau, tuy không biết Nhược Phong lo lắng điều gì nhưng Hàn vẫn bước lên, vỗ vai nó chấn tĩnh.
– Đừng sợ gì hết, có tôi đây mà.
Nhược Phong bỏ mũ chùm liền áo xuống, thớ hắt ra một tiếng, bữa tiệc này sẽ sớm kết thúc thôi.
Toàn bộ đại sảnh sáng bừng những đèn, một chùm đèn lớn được mắc nghệ thuật giữa phòng, xung quanh được bày trí vô cùng trang trọng. Thẳng lối vào phủ thảm đỏ thẳng tắp, song song hai bên lối đi là đài hoa và hai hàng tiếp tân đứng phục vụ.
Đây là bữa tiệc đứng, sân khấu ở giữa đang được người giúp việc chỉnh chu lại. Bữa yến tiệc được 100 tên lính canh đứng vòng ngoài bảo vệ, được trang bị các thiết bị hỗ trợ đàm thoại an ninh. Mid huy động các trang thiết bị tối tân nhất để đảm bảo mọi chuyện diễn ra suân sẻ, tránh gặp trục trặc hay sự cố bất ngờ có thể xảy ra. Đối với ẩm thực và đồ uống, Mid không ngại đầu tư một nhà nhà bếp khổng lồ với các đầu bếp uy tín nhất tại nhà hàng nổi tiếng ở Pháp.
Hệ thống máy quay an ninh làm việc vô cùng hiệu quả, kể cả những ngóc ngách nhỏ nhất cũng không bị bỏ sót. Điều đặc biệt, tất cả khách mời tham gia đều phải qua cửa kiếm tra để tránh việc mang vũ khí vào yến tiệc.
Khách mời đến cũng đã đông, người dẫn chương trình bước ra sân khấu, lên tiếng dõng dạc đầy hào hứng, thu hút sự chú ý về phía sân khấu.
– Chào quý vị! Rất hân hạnh khi được đón tiếp mọi người tại đại tiệc của Midnight!
Tiếng vỗ tay vang lên trong giây lát, lặng dần đi khi dẫn chương trình nói tiếp.
– Mọi người cũng đã biết nội dung chính của buổi họp mặt ngày hôm nay. Nhưng trước tiên, Mid muốn chúng ta có một buổi tối dự tiệc đúng với nghĩa của nó. Cũng đồng nghĩa, đây sẽ là một bữa tiệc thực sự của các vị tiểu thư công tử. Đồng ý chứ?
Anh ta ngắt lời thì cũng là lúc âm nhạc vang lên, sân khấu bỗng tối sầm lại, ánh sáng trắng trong giây lát chuyển sang đa sắc, âm thanh ánh sáng sập sình như trong một quán bar. Hai dãy bồi bàn đi lại vị trí cố định để phục vụ, trên tay mang theo rượu và ly.
Nhược Phong đứng ngay gần sân khấu, Di Ngân và Hạ Minh cũng đứng gần đó, say sưa trong cốc rượu và điệu nhạc đang phát.Phong Hàn lấy cho nó một ly rượu loại nhẹ vì ở đây không phục vụ nước ngọt. Phong nhận lấy nhưng không uống.
Một cậu con trai đứng phía đối diện tiến lại gần, nét mặt sáng sủa banh bao gạ gạ đứng sát Nhược Phong. Nó vô tình không nhận ra điều đó bởi khán đài quá đông, người đứng gần người.
Phong Hàn trong lúc quay lại nhìn Nhược Phong nhận thấy thằng nhóc đứng gần nhìn nó say đắm, có ý đồ cưa cẩm. Cậu ta bị thu hút bởi phong cách của Phong, không giống bất kì người con gái nào mà thằng nhóc gặp ở đây và vì nét mặt lạnh băng của nó.
– Người đẹp uống với anh một ly được chứ? – Anh đưa ly rượu lên ngang tầm , cười thân thiện, chờ đợi sự đồng ý của Phong
Nó chưa kịp phản ứng gì thì Phong Hàn đã bước lên, đứng chắn tầm nhìn của anh, tay cầm ly chạm nhẹ vào cốc anh ta, tay còn lại luồn qua eo, kéo Nhược Phong đứng sát mình hơn.
– Tôi uống với cậu.
Cậu con trai nhìn kĩ hành động của Hàn, qua hành độnh, cách cư xử và nét mặt anh chàng tự động hiểu: hoa đã có chủ. Vậy nên không nói lời nào nữa, uống hết cốc rượu một cách xã giao, im lặng dần lui đi.
Người con trai vừa đi khuất, Nhược Phong cũng lách ra khỏi vòng tay của Hàn, ánh mắt đằng đằng sát khí khiến hắn bật cười.
– Tôi đang giúp cô mà. Không thấy ánh mắt dê xồm của thằng nhãi vừa rồi sao? Như muốn ăn tươi nuốt sống cô đấy.
Đâu đến mức kinh khủng như Hàn nói, hắn có cần làm quá lên thế không?
Evil đứng cách đó không xa, trên tay lắc lư cốc Champagne của vùng Château de Saran. Đôi găng tay đen sẫm bằng da được thiết kế hài hòa với trang phục khiến Evil có một sức hút lạ thường. Không những thế, hắn cảm thấy yên tâm hơn khi ở một nơi quá nhiều người như thế này.
Sắc thái trên khuân mặt kết hợp với từng đường nét đẹp tuyệt hảo lại càng hút hồn người đối diện.
Mấy cô nàng tiểu thư, váy xếp ly bồng bênh, áo choàng hở vai sexy tiến lại gần gạ gẫm hắn với vẻ mặt nũng nịu, giả vờ ngây thơ trong khi nét mặt đã phơi bày hết sự thật về con người.
– Anh à, em đi một mình, anh cặp với em được không?
Miệng thì nói trong khi tay đã vòng qua khuỷu tay Evil, ôm ấp một cách thân mật.
Evil giựt tay ra vô cùng phũ phàng, nét mặt không biểu cảm càng khiến mấy con nhỏ gần đó hét lên vì độ lạnh lùng hoàn hảo. Nhỏ này tuy bị từ chối nhưng cứ đứng đờ ra nhìn, miệng lẩm bẩm với hai đứa bạn tiến lại từ phía sau:
– Anh ấy từ chối cũng đẹp trai mày ơi…đẹp dã man…
– Mày nghĩ sao mà lao lại kêu người ta làm cặp với mình chứ?
– Hotgirl của trường mà hay à mày, bị từ chối phũ phàng không thương tiếc nhé!
Hạ Minh đang đung đưa theo điệu nhạc sôi động thì Di Ngân tiến lại, mặt hình sự:
– Anh! Có kẻ đang nhìn chằm chằm chúng ta.
Tiếng nhạc quá lớn khiến Minh không nghe rõ điều gì, Ngân đành kéo Minh ra góc phòng vẻ mặt lo lắng:
– Phía quầy, hắn và vài tên nữa đang để ý chúng ta từ đầu tới giờ.
Minh nhìn về phía tay Ngân chỉ, liếc mắt những vùng xung quanh, ba bốn kẻ đeo kính đen, mặc vest tựa tựa như vậy đang quan sát từng cử chỉ hành động của hai người. Bất chợt, Minh kéo Ngân hòa vào dòng người đông đúc ở giữa sân khấu, Minh kéo cô đi càng lúc càng nhanh, vừa đi vừa nói:
– Bane đang ở đây, Bis đang có âm mưu gì đó. Tốt nhất chúng ta nên dời khỏi đây.
– Vậy còn hợp đồng với Midnight. – Ngân tỏ vẻ không đồng ý
– Anh đã có cách rồi.
Minh và Ngân đã ra khỏi đại tiệc, lũ mặc đồ đen đuổi theo nhưng cuối cùng bị mất dấu họ trong đám đông chật cứng.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn…
Hàn từ chối mọi lời mời, mọi sự cám dỗ từ mấy cô nàng ăn mặc nóng bỏng để ở gần Nhược Phong. Trong khi âm thanh phát ra xung quanh vô cùng náo nhiệt thì Hàn và Phong lại đắm chìm trong im lặng. Buổi tối này với nó dài đằng đẵng…
– Kính thưa quý vị!
Tiếng MC vang lên trong bóng tối, âm nhạc nhỏ dần đi, mọi người đồng loạt quay mặt về sân khấu
– Ông chủ của chúng tôi, tức Hunter, người đứng đầu Midnight và cũng là đại diện tổ chức buổi tiệc hôm nay vì gặp vấn đề đột suất nên không thể đến tham dự đúng giờ được.
Tiếng “Ồ” não nề vang lên lấn át tiếng Mc, tiếng bàn tán xôn xao khiến cả tòa nhà náo động.
– Để xin lỗi vì việc này, Hunter muốn mọi người tham gia một trò chơi, đương nhiên là có thưởng!
– Lại trò gì nữa đây? – A than phiền
– Mặc thế này thì chơi gì chứ? – B lo lắng thở dài
– Mất thời gian quá! – C cáu gắt
– Mọi người đừng nóng vội, trò chơi này vô cùng đơn giản, không những thế phần thưởng lại là thứ mà bất cứ ai ở đây đều mong muốn có được. – Người dẫn chương trình bỗng im bặt, càng khiến mọi người thắc mắc
– Giờ thì hãy nhận từ phục vụ một cây bút, mỗi người hãy cầm một chiếc.
Cùng lúc đó, từ hai bên cánh gà, và từ phía cửa, phục vụ mang bút ra. Nhược Phong cũng nhận lấy một chiếc, họ định làm gì vậy?
– Chắc chắn là ai cũng chơi đấy nhé. Nếu không sẽ uổng phí lắm đấy!
– Mọi người đưa ly rượu của mình lên nào, nếu ai không có thì hãy nhận ình một ly đi!
Mọi người ngơ ngác nhìn cái bút rồi nhìn cốc rượu
– Hãy nghĩ tới một con số, một hình ảnh, hay bất cứ thứ gì bất chợt xuất hiện trong đầu bạn lúc này. Viết chúng lên ly rượu đi , chúng ta chỉ có 1 phút để trở lại tuổi thơ thôi đấy!
Nhược Phong chợt khựng lại, hình như điều này đã xảy ra ở đâu đó thì phải, những chiếc ly, những con số, hình họa loằng ngoằng trên những chiếc cốc. Nhắm nghiềm mắt đau đớn, Phong thấy đầu óc nặng trĩu, không thấy rõ ràng lắm nhưng tiềm thức mách bảo nó rằng chuyện này đã xảy ra.
– Sao vậy? – Hàn lo lắng nhìn nó hỏi
– Không sao. – Nhược Phong tỉnh dậy khỏi miền kí ức mập mờ.
Nó nhìn cái ly, bật nắp bút, một con số hoặc một hình ảnh ử?
Phong Hàn nghịch ngợm vẽ lên miệng cốc hình đầu lâu xương chéo và mái tóc xoăn bồng bềnh! Hắn quay sang Phong tò mò:
– Cô vẽ gì vậy?
– Tôi không biết.
Hàn nhìn xuống thành ly, hắn cau mày suy nghĩ, nhìn nghiêng giống một cái lá không có cuống và một chấm tròn ở giữa. Một hình ảnh trìu tượng.Nhược Phong cũng không biết mình đã vẽ cái gì, trong vô thức nó chỉ nhớ tới hình ảnh đó thôi.
– Giờ thì đưa ly rượu lên cao để chúng tôi có thể thấy nào.
Máy quay an ninh được lắp đặt với mật độ lớn trên trần nhà, mất vài giây để quét hình ảnh và những con số trên thành thủy tinh, mọi thông tin đã được lưu trữ lại trên thiết bị chuyên dụng.
Cùng lúc đó, từ phía cửa chính sáng bừng ánh đèn, hai hàng vệ sĩ rầm rập đi vào trước, theo sau là một đoàn hộ tống. Cả khán đài đồng loạt quay lại nhìn con người đang xuất hiện. Mc sau giây lát ngỡ ngàng cũng kịp nhận ra đó là ai. Hunter
– Mọi người cũng đã thấy, người đang tiến vào là ông chủ của chúng tôi- Hunter!
Giữa hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen, người ta thấy một người con trai ăn mặc lịch thiệp nhã nhặn trong bộ vest dài trắng, cổ áo cách điệu từ loại lông thú mới xuất hiện trên trang bìa tờ báo Faction, anh bước đến đâu mang theo ánh sáng tới đó.Gương mặt chín chắn có chút ngang tàn, nhìn qua có thể đoán người này chừng 20, 21 tuổi.
Mọi người vẫn nhìn mãi ra phía xe oto đỗ bên ngoài, vậy còn Hunter đâu? Lão già này thật làm mất thời gian của mọi người mà.
Chàng trai giơ tay ra hiệu đầy kiểu cách cho bọn vệ sĩ dừng lại phía dưới khán đài, anh bước lên trên sân khấu, ánh đèn đơn chiếu rọi xuống theo từng bước chân anh.
Tên Mc cúi người đầy kính cẩn, chỉnh lại micro bên má, giọng đầy hào hứng
– Người đang đứng ở đây là đại ca của Midnight: Hunter!
Biểu cảm trên gương mặt những người ở dưới là ngạc nhiên quá độ, miệng chữ o mắt chữ A. Họ nghĩ một người có thế lực như Mid thì ắt hẳn phải là một lão già mặt đầy sẹo, da nhăn nheo, ăn mặc bụi bặm hoặc có thể béo ú và chậm chạp-vì sống quá sung sướng.
– Xin lỗi vì sự chậm chạp vừa rồi. Hi vọng mọi người vừa ý với bữa tiệc này. – Hunter nói vào cây micro dựng giữa sân khấu
– Không để mọi người đợi lâu hơn nữa, tôi sẽ nói vấn đề chính của bữa tiệc hôm nay.- Anh nhìn quanh khán đài, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn sân khấu: – Bản kí kết với Mid không ai trong chúng ta là không muốn, vì lợi ích của nó là không thể kể. Nếu nói đến việc thuyết phục tôi đồng ý hợp tác với một ông trùm hay một tập đoàn nào đó thì rất khó, mỗi người có một lí lẽ, điểm mạnh riêng. Nếu đem lí lẽ, tiền của và thế lực để giành bản hợp đồng này thì chẳng khác gì một cuộc đấu giá. Hơn thế, chúng ta là thế hệ có học thức vậy nên không thể tranh cãi nhau như những người thất học.
Cả quảng trường im phăng phắc.
– Tôi muốn tự đưa ra quyết định và muốn mọi người được công bằng.
– Vậy không dùng lời nói thì dùng bạo lực à?
Tiếng một cậu con trai trong đám đông vang lên khiến tất cả đều suy nghĩ, tiếng bàn tán xôn xao.
– Dựa vào may mắn.- Hunter bất ngờ lên tiếng: – Để xem may mắn sẽ rơi vào ai trong số 1000 người ở đây!
Hunter ngắt lời, từ phía cánh gà, hai tên vệ sĩ vác lên một hộp thủy tinh lớn được phủ bên ngoài một lớp vải đen, bên trên có một nắp mở vừa một bàn tay. Mọi người bắt đầu thi đua bàn tán xem anh đang có ý định gì?
– Trong lúc tôi trên đường tới đây, mọi người đã tham gia một trò chơi đúng không?- Anh hỏi nhưng gần như không cần trả lời. – Máy quay đã nhận dạng và in ra những gì mọi người viết, đương nhiên trên đó cũng có thông tin của mỗi người.
Mc tiếp lời:
– Chiếc hộp này đang giữ những hình ảnh đó. Trong số 1000 người ở đây, chỉ có duy nhất một người nhận được bản hợp đồng từ Mid, đó là ai thì còn phụ thuộc vào may mắn của mỗi người.
Cả khán đài tối sầm lại, ánh đèn duy nhất chiếu xung quanh chiếc hộp bí mật. Không giống với điều tất cả nghĩ, Midnight thật thích chêu đùa người khác.
Nhược Phong ngước nhìn người con trai trên sân khấu, cảm giác kì lạ xuất hiện trong nó, đâu đó trong quá khứ nét mặt kia đã xuất hiện, phải chăng Phong đã bỏ quên điều gì?
– Hunter sẽ lấy bất kì một tờ giấy trong chiếc thùng này. Để quyết định xem người sẽ nhận được bản hợp đồng vô giá này là ai…
Trong khi trò chơi vẫn đang tiếp diễn, Nhược Phong cảm thấy đầu đau như búa bổ, khuôn mặt đó, ánh mắt đó…tất cả đang khơi dậy một hình ảnh trong tiềm thức nó. Nếu cứ tiếp tục ở đây thì nó đau đến chết mất, không thể nhìn rõ điều gì.
Phong Hàn thấy nó bỏ đi, cũng không quan tâm bản hợp đồng nữa, đuổi theo gọi lại. Nhưng chẳng mấy chốc hắn để lạc mất nó trong đám người đông đúc.
Hunter từ từ lấy trong hộp ra một tờ giấy nhỏ gấp tư, tất cả đều xô bồ tiến lại gần khán đài.
Phong Hàn không thấy bóng dáng Nhược Phong đâu, lũ người tiến dần lên xô hắn lùi lại phía sau. Gọi với theo, rút cục Nhược Phong vẫn không quay lại.
Hunter từ từ mở mẩu giấy ra, nhìn hình ảnh bên trong với ánh mắt ma quái. Tất cả đều im lặng chờ đợi…
Anh cầm tờ giấy bằng 2 ngón, giơ lên cao, hướng về phía camera quan sát gần nhất, chiếc máy quét thông tin để nhận dạng chủ nhân của bức hình đó là ai. Mất 3 giây để kiểm tra, tai nghe của MC có thông báo tìm ra chủ nhân của bức hình đã được chọn.
Phía dưới bàn tán vô cùng xôn xao, họ nhìn biểu tượng trên màn hình lớn rồi nhìn nhau ngán ngẩm
Người dẫn chương trình cười phúc hậu, nói to vào mic:
– Vậy là chúng tôi đã tìm ra người nhận bản hợp đồng này.
Rồi cậu quay lại nói nhỏ vào tai Hunter điều gì đó, người ta thấy nét mặt anh dãn ra, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười hài lòng.
– Xin mời…đại diện của tập đoàn EL…cô Hạ Nhược Phong!
* *
Nhược Phong không hề biết điều đó, bỏ ra ngoài một mình, nó muốn được yên tĩnh, ít nhất là lúc này. Ở Gangster quả thực là toàn là con trai, nó nghĩ có thể vô tình gặp mặt Hunter ở đâu đó trong thành phố nhưng linh cảm lại không giống tình cờ. Vậy thì tại sao Phong lại biết được Hunter trong khi rõ ràng anh ta là người đứng đầu của Midnight…
Phong cứ thế vừa đi vừa suy nghĩ, mọi giải đáp lúc này đều mơ hồ…Cho đến khi ánh sáng đèn đường không còn hằn bóng xuống lòng đường nữa, Nhược Phong chợt dừng lại, nó đã đi quá xa tòa nhà tổ chức tiệc…
Tiếng xe moto phân khối lớn vang lại từ phía sau, đèn xe nhanh chóng bao quanh chỗ Nhược Phong đang đứng. Ánh sáng bật chợt làm nó chói mắt không thấy mọi thứ phía trước mặt.
Có tiếng “hú” man rợ vang lên, tiếng lên ga rầm rộ. Bất ngờ, 4 con xe tản ra 4 phía đi vòng vòng quang nó. Chỗ này chỉ có kho hàng của mấy tên xã hội đen, ngoài ra thì không có nhà dân, vậy nên không có bất cứ ai ở gần đây cả.
“Bụp” Một trong số những thằng đang ngồi phía sau xe nhảy xuống, mấy tên cầm lái không chạy vòng vòng nữa, tắt máy, đứng vây lại.
Nhược Phong lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấy kẻ đang đứng gần mình nhất là ai…đút tay túi áo, mò thấy nút cấp báo phía dệ điệ thoại, nhưng chưa kịp làm gì thì kẻ trước mặt đã cười khả ố, nắm lấy khuỷu tay nó giật phắt ra, chiếc điện thoại cũng theo đó văng ra ngoài…
– Người đẹp còn nhớ anh không?
Nhược Phong nhìn theo chiếc điện thoại mới đáp đất, hai thằng nhóc đứng gần đó đã nhặt lên và được lệnh ném đi thật xa.
– Thiết bị định vị vị trí của EL tốt lắm, nhưng giờ không có tác dụng với em rồi.
Gã hất mặt cười lớn, người đứng trước mặt Nhược Phong không ai khác, chính là Bane!
Nó vô tình không nhớ tới tiệc Bis cũng được mời tham dự đại tiệc, là do quá chểnh mảng mới bị sa lưới của chúng.
– Em nên thấy hạnh phúc khi mọi may mắn luôn đến với mình. – Bane đi qua đi lại, châm điếu thuốc lá, rít một hơi rồi phả vào mặt Phong, nó quay đi tránh mùi hôi hăng hắc đó.
– Trong khi anh còn nhẹ nhàng thì…đưa bản kí kết của Mid đây!
Nhược Phong không hiểu Bane nói gì, hợp đồng của Mid?
– Thôi nào em yêu, nếu không anh sẽ phải mang em về với Bis đấy. Nói trước, tên đó không thương hoa tiếc ngọc như tụi này đâu.
Phong im lặng suy nghĩ, mặc dù không hiều Bane đang nói gì nhưng điều cần làm là thoát khỏi lũ chó săn này.
– Nó không có ở đây. – Nhược Phong lên tiếng
– Vậy thì anh đành đem em về làm con tin rồi!
Bane ra hiệu cho tụi đàn em vây lấy nó từ phía sau, Nhược Phong nhắc nhỏ:
– EL không bao giờ từ bỏ nó để đổi lấy tôi đâu.
Bane tức giận ném điếu thuốc xuống đường, vung tay bóp chặt cằm nó, quát:
– Vậy thì tao sẽ kết liễu đời mày!
– Thế cũng được.
Bane nghiến răngkèn kẹt , quai hàm phình ra, anh nhấc châm giẫm nát điếu thuốc lá mới ném xuống, chút tàn thuốc cháy nhói lên rồi tắt hẳn. Bane trừng mắt quát:
– Dọn dẹp sạch chỗ này đi!
– Để nó yên!
(Chap này chưa được sửa lại, có gì sai thì mong mn thông cảm nha!!!!!!)