Chap 42: Người bí ẩn
Bệnh viện:
“Ò …oe…ò oe….”
Máu, tiếng kêu khóc, những gương mặt buồn thảm, những giọt nước mắt, những nụ cười…mọi thứ náo loạn trong một khuân viên nhỏ trong thành phố. Cánh cửa thông với đại sảnh bệnh viện cứ vài giây lại bật mở, những chuyến xe nhanh chóng dừng lại ở đó, chiếc giường đa năng phủ khăn trắng liên tục ra vào.
Hàn phanh xe gấp trước cửa chính, ông bác sĩ chuyên ngành đã chờ sẵn ở đó. Trong lúc lái xe, Hàn đã gọi trước cho ông. Đôi mắt Hàn bây giờ lo sợ ngập dần đầy, nó mất nhiều máu quá, hắn không biết mình phải làm gì nữa…
Hai nhỏ ý tá phụ giúp Phong Hàn bế Nhược Phong lên giường y tế, một nhỏ đứng bên cạnh thực hiện thao tác cầm máu và cung cấp oxi…
Chân mày Phong Hàn run lên, hắn lo lắng chạy lại, chiếc ga trải giường trắng bóc giờ đã thấm ướt máu… chiếc xe đã được ẩn đi nhanh chóng…
– Chuẩn bị dụng cụ. Bệnh nhân mất quá nhiều máu, cần cấp cứu gấp.
Ông bác sĩ nói với trợ lí, người thanh niên chạy về phía phòng cấp cứu chuẩn bị trước.
Phong Hàn lấy lại bình tĩnh, hắn giúp 2 cô y tá đưa xe bệnh về phía phòng cấp cứu. Mặt Phong lúc này trắng toát, nét mặt không còn chút sức sống nào cả. Hàn thấy tim mình nhói lên như bị va phải thứ gì, mắt hắn nóng ran, đôi tay run run bám lấy ga giường. Ai đã làm ra chuyện này vậy?!
Phong Hàn khẽ cầm lấy đôi bàn tay ấy, siết chặt…
– Sẽ ổn thôi.
Phong Hàn bị bỏ lại ngoài cửa, Nhược Phong được đưa vào phòng cấp cứu, đèn đỏ trên tường đã bật sáng, hắn thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế chờ, hai tay chống gối, nỗi đau của nó đã chuyền sang cơ thể hắn, lồng ngực đập liên hồi, khó thở quá, hắn làm sao thế nay…
…
Bane ra lệnh cho đám đàn em giữ chân Evil, gã lợi dụng cơ hội đó để lên xe và chốn thoát.
Evil không đuổi theo, hắn ra đòn với lũ đàn em của Bis vô cùng mạnh tay, cây tuyp giáng xuống một cách đầy thô bạo. Trước mắt hắn lúc này chỉ có máu và máu, từ cỏ cây vệ đường cũng nhuốm đầy máu, lớp bê tông khô cứng cũng đã đỏ thẫm tự bao giờ. Gần chục thằng du côn nằm bẹp dí trên đất, mặt mũi tím bầm, cơ thể dập nát, không thể đứng dậy.
Evil thổi vào không khí khô khốc hơi thở nóng bừng lửa giận. Hắn tiến về phía thằng du côn duy nhất còn đang đứng, hắn không hề ra tay với duy nhất thằng nhãi này, nhưng không để cậu ta có cơ hội chốn thoát.
Tên côn đồ hơi hoảng khi Evil tiến lại, cậu nhìn lũ đồng môn nằm bất động trên đường mà thấy sợ.
– Có giỏi thì giết tao đi.
Tên đó tuy sợ hãi nhưng vẫn gân cổ thách thức.
Evil lạnh lùng liếc nhìn, cơn thịnh nộ chưa hề dừng lại cho dù là một giây. Chính cậu ta là kẻ đã đánh lén Evil, nhưng điều không ai ngờ là người gánh chịu lại là Nhược Phong.
– Tay trái hay tay phải?
– Hãy giết tao đi.
– Thế thì tiện nghi ày quá
Evil đập đập cây tuyp nặng xuống nền betong, chỗ tiếp xúc đã bung vỡ sỏi và nhựa đường…Hắn để tên đối diện đo sàn chỉ bằng một cú đánh. Evil đặt mũi inox nặng lên bàn tay tên nằm dưới.
– Phương án cuối cùng: cả 2 tay!
5 phút sau, người của EL mới đến, lúc này Bis mới cử người tiếp viện tới từ phía đường đối diện, Evil thả cây gậy, phủi tay, nét mặt lạnh băng nhìn K nói:
– Dọn dẹp đi.
K nhìn lũ người nằm rải rác trên đường, anh để ý thấy một thằng nhóc vẫn còn có sức mà kêu, hai cánh tay dập nát bung bét trên mặt đường…
Và…vẫn bóng đen ấy, ánh mắt giận giữ của một con thú đói bị cướp mất miếng mồi ngon, người đàn ông nhìn theo bóng Evil bước vào xe… “1-0”
…
Đã gần 2 tiếng đồng hồ, đèn đỏ vẫn sáng, cánh cửa vẫn đóng im ỉm.
Trời đã về đêm, ngoài trời đen kịt lại, gió rét vẫn gào thét theo một điệu thường thấy, rít qua ô cửa kính, riết vào tâm trí của con người đó một khoảng xót xa vô tận.
Phong Hàn đứng ngồi không yên, đôi mắt đang hướng về phòng cấp cứu, hắn lo lắng điều gì đó có vẻ tồi tệ lắm, nét mặt khác hẳn thường ngày…
“Cạch”
Cửa đã mở, cô y tá bất ngờ chạy ra ngoài. Phong Hàn vội vàng chạy lại, vội vàng hỏi:
– Thế nào rồi, cô ấy có sao không?
– Ca phẫu thuật gặp rắc rối. Bệnh nhân đang mất máu rất nhiều…ngân hàng máu của chúng tôi không còn nhóm máu của cô ấy.
Phong Hàn đứng sững người, hắn bất ngờ đề nghị:
– Tôi hiến máu, lấy máu của tôi đi.
– Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, nếu anh chung nhóm máu này thì đi cùng tôi.
Hàn đứng không vững, hắn là nhóm máu AB, vậy thì phải làm sao bây giờ…Hàn quay người đi về trước cửa phòng cấp cứu, ánh mắt thất thần…
Cô y tá đã chạy đi, Hàn đứng đó, cảm giác bất lực vây hãm tâm trí hắn.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, bệnh viện đang cố gắng phát thanh tìm người hiến máu. Nhưng phòng làm thủ tục hiến máu O vẫn chưa thấy ai cả.
Hàn chạy vào, nhìn bác sĩ ngồi trong phòng nhận máu hiến, không chần chừ nói lớn:
– Có chưa?
Ông bác sĩ chậm rãi lắc đầu bất lực
– Bệnh viện lớn thế này mà việc cỏn con cũng không làm được à!
Hàn nắm cổ áo ông báo sĩ kéo dậy, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mấy bác sĩ thấy vậy chạy lại gỡ Hàn ra khỏi ông bác sĩ tội nghiệp. Hàn không còn kiểm soát được hành động nữa.
…
Phía ngoài bệnh viện, chiếc siêu xe Bugatti vừa mới phanh gấp tại cổng chính. Người con trai đó bước xuống, đem theo hơi lạnh rợn sống lưng, từ gương mặt cho tới ánh nhìn, băng giá đều làm chủ.
Evil tiến nhanh về phía bàn tiếp tân, trước sự ngất ngây của mấy cô y tá thực tập, hắn lên tiếng không chủ vị:
– Hạ Nhược Phong phòng nào?
Mấy nhỏ vội vàng chỉ phòng cho Evil mà không cần tra máy tính, bởi đây là trường hợp cấp cứu khẩn cấp.
Không ai đoán được bất cứ điều gì từ con người Evil, lúc này cũng vậy, hắn nghĩ gì không ai có thể đọc được cả. Evil đi thật nhanh về phòng cấp cứu, cánh cửa kia đang đóng, hắn thấy Phong Hàn đi đi lại lại trước phòng chờ đợi.
Hàn thấy Evil tiến lại, trong lúc mất kiểm soát hắn giận giữ túm cổ áo Evil, dúi Evil vào tường. Điều kì lạ là Evil không hề phản kháng lại.
– Nói đi, mày đã để chuyện gì xảy ra với nó? Hả!?
– Nó sao rồi?
– Ca phẫu thuật đang tạm dừng! Phong mất quá nhiều máu… trong khi ngân hàng máu ở đây không còn loại máu đó nữa!
Hàn dần buông cổ áo Evil xuống, hắn ghét bản thân vì đã không thể làm gì
Cùng lúc đó, bác sĩ chính của ca phẫu thuật ra khỏi phòng, nét mặt lo lắng, ông khẽ lắc đầu thở dài. Hàn vội chạy lại, gấp rút hỏi:
– Sao rồi? Nó có sao không?
– Chúng tôi chỉ cầm máu được cho bệnh nhân trong vòng 2 tiếng nữa, nếu vẫn tiếp tục không được tiếp viện máu thế này thì ca cấp cứu sẽ không thể tiếp tục được nữa. Vết thương ở đầu khá sâu, không được phẫu thuật kịp thời thì…tôi cũng bất lực…
– Nhóm máu gì?- Evil lên tiếng
– Nhóm máu O
– O?
Evil không nói thêm lời nào nữa, hắn hướng ánh mắt về phòng cấp cứu… ” Vì cô đã cứu tôi…”
Evil đã bỏ ra khỏi bệnh viện ngay sau đó. Chiếc xe đã vụt đi, dư âm còn lại chỉ là một lớp bụi mỏng quận lên theo gió, tan đi trong đêm tối vô tận…
Tòa dinh thự lớn nằm giữa khuân viên tập luyện quân sự lớn nhất thành phố, hệ thống an ninh được xếp vào loại tốt nhất thành phố, lực lượng quân sự của nước bao bọc xung quanh càng khiến nơi này được bảo vệ một cách tuyệt đối an toàn.
Và điều không ai ngờ tới, một nơi chuyên tập luyện quân sự,dưới tầm quản lí của nhà nước lại ngang nhiên được xây dựng biệt thự riêng. Trong khi người làm chủ ngôi biệt thự đó không phải bộ trưởng bộ An ninh quốc gia mà là một người Việt Kiều.
Chiếc siêu xe sau vài thủ tục kiểm tra từ phía vệ sĩ ngoài cổng và máy quét vũ khí ccuxng được vào trong khuân viên bên trong.
Evil ẩn cửa bước vào, lão quan lí chính của tòa dinh thự thấy Evil xuất hiện khá bất ngờ, nhìn Evil đầy bất ngờ:
– Cậu đang làm gì ở đây?
– Ông ta đâu?
– Ông chủ mới xuống máy bay, giờ đang nghỉ ngơi.
Evil bước qua người ông quản lí, mặc cho ông ta giữ lại
– Cậu đừng làm phiền lão gia, lúc khác cậu đến tìm
– Tránh ra
– Cậu…
– Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?
Tiếng người đàn ông trung niên vang lên từ trên cầu thang, sau khúc ngoặt, Evil lại thấy gương mặt đó, nụ cười đó, ánh mắt đó…người mà hắn chưa bao giờ muốn gặp lại…
Người đàn ông trung niên đã ngồi xuống chiếc ghế đơn chính diện của phòng khách, nhâm nhi ly trà nóng, nét mặt thư thái không quan tâm sắc thái của Evil
– Có chuyện gì cần ta giúp sao?
Evil im lặng
Người đàn ông đặt ly nước xuống đâu vào đấy, nói tiếp:
– Đã nói là không quay về, không cầu xin, không cần giúp đỡ
– Đây là lần duy nhất.- Hắn nói, nhìn ông ta đầy kiên định
Người đàn ông hướng ánh mắt nhìn Evil chờ đợi, chuyện gì đã khiến hắn phải quay trở lại gặp ông?
– Tôi cần máu của ông.
Còn nữa…