Chap 47: Ở nhà cùng Thợ săn
( Sợ trở lại của nhân vật mà ai cũng hô hào “mãi không về thế?!”. Xuống máy bay và về nước rồi nhé!)
Evil bất ngờ nhìn Hunter. Anh trai sao? Hai người họ là anh em ử?
Nhược Phong tròn mắt nhìn anh, hai chữ anh trai mang đến trong tâm trí nó quá nhiều kí ức. Từ bao giờ nó chợt quên mất mình từng có một người anh?
– Anh?- Phong ngập ngừng hỏi lại
Hunter choảng tay ôm lấy nó, cái ôm cửa sự xót xa, của sự chờ đợi suất mười mấy năm qua
– Anh đã tìm em và ba suất 14 năm qua…
Nhược Phong đứng như chết sững, chuyện gì đang xảy ra với nó vậy?
…
Phong Hàn đã xuống máy bay, hắn đã quyết định về luôn sau khi hoàn thành xong thủ tục vận chuyển hàng mà không nghỉ ngơi gì cả. Trước khi đi, Hàn có nhở Evil chông nom Nhược Phong hộ mấy ngày, nó nằm viện mà hắn lại phải ra nước ngoài nhận hàng, hắn thấy trong lòng có chút tội lỗi.
Trong chuyến xuất cảnh, Hàn có đặt chuyên gia làm cho hắn một khối rubic mới, cái lần trước hắn thấy mất một miếng rồi thì phải. Hàn không thích trò này, nhưng thấy thiết kế của ông chuyên gia nhìn cũng đẹp, coi như đây là quà thay thế vậy.
Phong Hàn lấy máy gọi cho Evil, có khi hai người họ vẫn còn trong bệnh viện, mới phẫu thuật xong chưa thể xuất viện được.
– Tôi về nước rồi, nó vẫn ổn chứ?
Evil ra ngoài, hắn nghĩ nên để cho hai anh em họ có không gian riêng tư.
– Ổn. – Evil trả lời
– Hai người đang ở đâu?Bệnh viện à?
– Bis đã tìm đến đó, xuất viện rồi.
– Nó có sao không? Mọi người đang ở đâu?- Hàn đang dựa lưng vào ghế bỗng ngồi thẳng dậy, giọng Hàn sốt sắng
Evil bật thông báo hiển thị vị trí trên bản đồ để chỉ đường đi cho Hàn. Hắn ta sẽ tới đây trong vòng 30 phút nữa.
…
Hunter đi về phía đối diện , phía trước là tấm hình anh chụp riêng với mẹ, nhắm nghiền mắt, lời hứa của anh với mẹ đã được thực hiện, anh đã từng hứa trước khi bà từ bỏ cõi đời rằng: Sẽ tìm lại Nhược Phong và bố…
– Trước kia, gia đình chúng ta từng ở đây. – Hunter lên tiếng gợi lại chuyện: – Hồi còn nhỏ, màng mắt của em đã bị hỏng, bố mẹ cũng vì vậy mà thường xuyên cãi nhau…
– Bác sĩ nói nếu được hiến màng mắt thich hợp thì mới có khả năng chữa khỏi, trong khi đó không một ai hiến tặng trong suất 3 tháng chờ đợi.
– Còn vụ hỏa hoạn?- Nhược Phong nhìn anh chờ đợi
– Ba đã ngoại tình với một người phụ có chồng…- Hunter nhắm nghiền mắt, quá khứ đau thương dần trở về trong anh: – Họ đã có con với nhau cùng lúc em chào đời…chồng của bà ta vì không chấp nhận được sự thật này đã cho người phóng hỏa chỗ này…
Hunter chạm tay vào khung hình, bao lâu nay anh đã làm mọi cách để tìm lại nó, nhưng lúc này đây, thực sự anh không muốn đem đau thương từ quá khứ gieo rắc vào nó nhưng ít nhất Phong phải biết xuất thân của mình.
– Sau vụ hỏa hoạn, chỗ này trở thành một đống tro tàn, anh và mẹ bị mắc kẹt trong phòng…lúc đó anh cũng không biết rằng em và ba đã đi đâu, còn sống hay đã chết. Mẹ qua đời sau khi đưa anh ra ngoài, người phụ nữ vừa rồi là quản gia của nhà ta khi đó, bà ấy đã nuôi anh tới bây giờ.
Nhược Phong lùi về sau mấy bước, miệng há hốc, đôi mắt đã chết lặng từ bao giờ, nó thấy bâng khuâng ngay cả khi sự thật đã rành rành ngay trước mắt.
– Nhưng tại sao…anh lại chắc chắn tôi là em anh?
Hunter quay lại nhìn nó, anh tiến lại, nắm khuỷu tay nó giơ lên:
– Đôi tay với khả năng khác người và cả đôi mắt này nữa.- Anh nhéo má nó vô cùng thân thiết.
– Còn nhớ em đã vẽ cái gì vào buổi tiệc của Midnight không?
Anh nói vậy rồi kéo Nhược Phong sang phòng sát vách phòng khách, Hunter bật đèn chùm, đứng nghiêng sang một bên, để nó được nhìn ngắm trọn vẹn tất thảy những gì có trong căn phòng đó.
Nhược Phong chậm chậm tiến vào trong phòng, đó là một nơi trưng bày những chiếc ly thủy tinh, đủ hình dáng, đủ kích thước. chúng được xếp lên nhâu một cách đầy nghệ thuật…điểm chung duy nhất trên những chiếc ly rượu này là…một hình ảnh…nếu không nhầm thì nó giống y hệt hình ảnh mà nó vẽ trên chiếc ly hôm dự tiệc…
– Tác phẩm nghệ thuật của anh mà em đó!
– Hồi mới sinh ra…cho tới khi chúng ta lạc mất nhau…em chẳng nhìn thấy gì cả… – Hunter cười trìu mến: – Anh dạy em vẽ đôi mắt, nhưng khiếu hội họa anh em mình kém nên nó giống cái lá thế đấy! Ngày nào em cũng vẽ hết ra nhà, rồi lại vẽ vào ly rượu của bố, mấy lần anh còn bị đánh đòn vì tội khơi mào. Nó được xem là trò tiêu khiển của hai anh em mình đó.
– Lần này về nước, mục đích chính của anh là tìm lại em, thật may mắn khi bữa tiệc đó em đã tham gia, anh biết đứa em gái anh cần tìm sẽ vẽ biểu tượng truyền kì được anh dạy bảo suất tuổi thơ mà.
Nhược Phong chạm vào những chiếc ly ngay sát bên cạnh, ánh sáng đèn điện khiến chúng lung linh mờ ảo…mọi thứ Hunter kể nó đều nghe từng câu từng chữ một nhưng thực sự Phong vẫn chưa nhớ lại điều gì.
– Mãi tới sau này anh mới cho tu sửa lại căn nhà này, khá giống với hình mẫu ban đầu, sắp đặt mọi thứ trong này chỉ là do trí nhớ mơ hồ của anh thôi. – Anh tiếp tục kể
– Xin lỗi…tôi không nhớ gì hết…
– Chúng ta sẽ khơi gợi dần dần mà, còn nhiều thời gian lắm.
Hunter chưa từng nghĩ nó sẽ quên hết mọi thứ, nhưng cũng không thể trách gì được, khi đó nó mới 4, 5 tuổi. Một đứa trẻ không nhìn thấy gì…nó cần thời gian để xóa bỏ lớp tàn tro phủ dày trong quá khứ để thấy rõ ràng mọi thứ.
“Két” Tiếng phanh xe vang lại từ bên ngoài sân cắt ngang dòng suy nghĩ của Hunter, anh kéo nó đi ra ngoài xem có chuyện gì.
Một chiếc oto vừa phanh gấp bên ngoài cổng, Evil nhịp nhịp chiếc điện thoại trên tay, không ngờ Hàn lại đến nhanh đến thế.
Phong Hàn xuống xe, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm vật gì đó, thấy Evil đang đứng đợi mình ngoải cửa, hắn lao lại hỏi:
– Nó đâu rồi?!Không bị thương gì chứ?
Evil vòng ngón trỏ chỉ vào phía trong nhà, Hàn huỳnh huỳnh đi vào, nét mặt lo lắng hiện rõ, lẽ ra lúc đó hắn không nên sang nước ngoài…
Nhược Phong ra tới phòng khách thì bắt gặp Hàn, tại sao hắn ta lại ở đây? Làm sao mà hắn tới được đây chứ? Không phải vẫn đang bên Mỹ sao?
– Có sao không!? Mặt mũi nhợt nhạt thế này…- Hàn hỏi thế nhưng không cần nó trả lời, đôi mắt lo lắng nhìn nó đầy thương cảm, không thèm để ý xung quanh có ai.
– Sao lại ở dây? – Phong hỏi lại hắn
Hàn ngó trước ngó sau, sau khi thấy tổng thế không có vấn đề gì, hắn lớn tiếng
– Cô biết là tôi lo thế nào không?! May mà không việc gì đấy!
– Sao lại tức giận với tôi?
Phong Hàn hơi lớn tiếng với nó trong khi đó nó đang là nạn nhân. Hàn thở ra một tiếng, giữ bình tĩnh, trong cả đoạn đường tới đây, hắn thấy lòng cồn cào không yên.
– Lũ Bis đã được bọn đàn em giải quyết hết ở bệnh viện rồi, yên tâm đi em trai. – Hunter đi lại, vỗ vai Hàn
– May mà có anh giúp đỡ. – Hàn nhìn anh kính cẩn
Trước khi đi Mỹ Hàn và Hunter có nói chuyện, anh đã hứa với hắn sẽ bảo vệ nó trong mọi hoàn cảnh, với thế lực của Midnight thật dễ dàng trong việc dẹp yên Bis. Nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, hàn vẫn thấy lo cho tính mạng của nó, một kẻ như bane, hóa sắc, không nhân tính, lợi dụng thời cơ…trong khi nó thì …
Evil chậm rãi bước ra khỏi phòng, cái dáng lạnh lùng bước đi, không chờ đợi ai hay bất cứ điều gì…
…
Bane kéo ghế ngồi xuống, Hạ Minh và Di Ngân bị trói vào cột giường, miệng nhét đầy vải, Bane bật máy ghi âm rồi thảy cái điện thoại lên bàn, gã muốn mua chuộc chúng…
– Cho thằng kia nói. – Bane chỉ vào Minh:
– Tụi bay thật may mắn khi ông chủ tao muốn chúng mày sống. – Bane nói: – Giờ mày muốn làm việc cho ai? Bis? EL?
– Chúng mày nghĩ giết tụi tao dễ sao? Chẳng lẽ EL lại để nhân viên của mình chết dưới tay kẻ khác mà không làm gì hả?
– Lũ canh cổng chúng mà mà được EL để ý hả? Hahaha!!! Hi sinh mấy đứa nhãi nhép như mày cũng chẳng ăn nhằm gì với EL đâu. Thử hỏi, bao nhiêu người nối dõi của các tập đoàn nổi tiếng trong vùng này chết dưới tay của EL rồi? Chúng mày cũng đang chờ đến ngày giải quyết nốt thôi.
Di Ngân cố thoát khỏi dây buộc, tay huych huých vào người Minh ý muốn nói gì đó. Bane cho người tháo khăn cho Ngân, cho cô nói.
– Người đẹp, nói đi em, muốn sống hay chết còn phụ thuộc vào cái mồm của em đấy!
Ngân gọi Minh thì thầm:
– Trong trường hợp này chúng ta nên nghe theo anh ta.
– Nhanh lên nào, ông chủ tao chỉ cho chúng mày 10 giây để đưa ra quyết định thôi. – Bane nhìn đồng hồ nói
Trong khi đó, một thằng nhãi đã được cử đi lấy thuốc từ phía người đại diện của ông chủ, cậu nhóc nhận 2 liều duy nhất cho 2 người…dù có hay không, chấp nhận hay không chấp nhận là người của Bis, hai người bọn họ đều trở thành vật chủ của hai liều thuốc kinh tởm này…
– Chúng tôi…
Minh lên tiếng sau những giây cuối cùng, anh nhìn Bane kiên định lên tiếng, vậy là một hiệp định đã chính thức bắt đâu!
…
7 giờ tối:
Bà quản gia mang đồ ăn lên bàn, tụi nó bị Hunter giữ lại nhà dùng bữa tỗi. Anh yêu cầu bà quản làm riêng đồ ăn cho nó bởi dạ dày Phong hiện tại chưa thể tiêu hóa đồ ăn bình thường.
Suất bữa ăn, người luôn nói chuyện chỉ có Hunter, thi thoảng Phong Hàn đệm thêm vài câu còn Nhược Phong và Evil gần như không nói tiếng nào, mỗi người một tâm trạng khác nhau…
– Ngày xưa…nó nói nhiều lắm, ốm ốm nhưng mà nghịch tợn
– Vậy mà bây giờ im thin thít- Hàn nhìn nó gằn giọng
– Mấy chú vệ sĩ thường bị nó ép mặc váy hay mấy đồ con gái, mấy chú ấy ám ảnh mãi…- Hunter nhéo má Phong cười lớn
Nhược Phong không kịp phản kháng, chẳng lẽ đây thực sự là anh trai của nó sao?
Phong Hàn và Evil đều đứng hình, tay cầm đũa dừng lại trên không trung mấy giây…họ cá rằng ngày xưa anh em nhà này chắc chắn là thân thiết lắm.
Tuy Phong Hàn biết hai người họ là anh em nhưng mà…có cần thân thiết thế không nhỉ? Dù sao nó cũng đã nhớ lại gì đâu…hắn thấy không vui trong lòng.
– Bây giờ hiền khô, đánh cũng không khóc, vui không cười. – Hàn quay sang chỉ trích.
– Lát dùng xong bữa hai đứa lên phòng mà nghỉ ngơi, anh cho người dọn dẹp cho cả hai rồi đấy.
– Vậy còn nó thì sao? – Hàn nghi hoặc hỏi
– Ngủ cùng anh!
Evil cảm thấy nuốt miếng thịt bò khó khắn quá, hắn cần uống một ngụm nước.
Phong Hàn trừng mắt nhìn Hunter, hắn ẩn bàn đứng dậy nhìn hùng hổ lắm:
– Cái gì?
– Sao lại ngạc nhiên thế? Ngày xưa anh và nó thường ngủ chung phòng mà.
Hàn kiềm chế, dịu giọng hơn
– Nhưng bây giờ…dù sao thì cũng lớn cả rồi.- Hàn hậm hực nhìn anh nhăn nhó
– Lâu lắm rồi anh và nó mới gặp lại nhau, quyết định vậy đi
– Không được! – Cả 3 đứa đều đồng thanh.
Lần đầu tiên trong lịch sự cả 3 đứa tụi nó lên tiếng cùng một lúc, chung một suy nghĩ. Chung một dạng trạng thái biểu cảm.
Hunter nhìn Nhược Phong, nhìn Evil, ngơ ngác nhìn Hàn:
– Thôi được rồi…nếu mấy đứa không muốn thì thôi vậy.
Sau bữa ăn, Hunter nhờ bà Quản gia dọn dẹp thêm một phòng nữa cho Nhược Phong, vì sự phản kháng ác liệt từ ba đứa nên anh đành chấp nhận xe em gái.
Nhược Phong cũng không hiểu trước kia mình là đứa trẻ như thế nào, chắc cũng không hiền lành lắm, nếu không làm sao chơi với một người anh như thế này được?
Nhược Phong định về phòng để nghỉ sớm, có thể sáng mai tụi nó sẽ phải trở về biệt thự EL, mới đi tới cầu thang đã bị Hunter giữ lại, anh kéo nó ra phòng khách hỗ trợ anh xem phim ma…con người này thật là không hiểu nổi. Nó nhớ ấn tượng lần đầu gặp anh trên sân khấu nghiêm chỉnh, chững chạc lắm mà…sao giờ ngây thơ và hồn nhiên đến thế được chứ?
Phong Hàn đã được ông anh giang hồ ép buộc ngồi đó xem phim, Evil chạy không thoát. Tất thảy đều ngồi im trên ghế chờ Hunter chuẩn bị thực phẩm cho bộ phim ma mới ra rạp. Bà quản gia trước khi đi nghỉ, nhìn ba đứa trên ghế mà động lòng thương, 1 bảo mẫu và 3 em nhỏ…
Xét trên phương diện giang hồ, để tìm được một người như Hunter quả là hiếm. Một ông chủ nghiêm khắc và có uy tín ,tiếng tăm ở thế giới ngầm, nhưng khi ở nhà lại là một người anh ngộ nghĩnh và hài hước.
Anh mở phim trên thiết bị máy chiếu, màn hình rộng, chất lượng hình ảnh chuẩn HD. Trong khi ba đứa đang ngồi im thin thít trên ghế thì anh tắt rụp bóng điện, căn phòng trong chốc lát tối đen.
– Vậy mới có không khí của phim ma! – Hunter nói vọng ra
Bộ phim bắt đầu bằng âm thanh ghê rợn ở cầu thang, một chiếc khăn trắng buộc trên lan can từ từ nhuốm đỏ…tiếng bước chân…”tóc tách” tiếng dung dịch màu đỏ chảy trên tầng…
Hunter lúc này mang vào một bịch bắp rang bơ, chen vào giữa Phong Hàn và Nhược Phong, điều này khiến mặt Hàn ngơ ra không cam chịu.
Evil nhìn thước phim ghê rợn bằng con mắt am đạm…bao giờ ma mới xuất hiện?
Hunter đưa ỗi đứa một bịch bắp rang bơ và một lô thực phẩm dự trữ, anh vừa xem, vừa ăn không ngừng, đôi mắt gắn chặt lên nhân vật chính trong phim…bình thường anh làm gì cũng một mình hoặc nhiều lắm có thêm bà quản gia, còn hôm nay thì khác, tuy rằng 3 đứa ngồi cạnh anh không thích giao tiếp nhưng không sao, một mình anh nói cũng được, ít nhất anh không phải đơn độc…